NGƯỜI HẦU CỦA MA CÀ RỒNG


Thành phố S, một nơi chuyên tập hợp các thương gia buôn bán hàng đầu trên đất nước.

Và gia tộc Hiểu - một cái nôi lâu đời trong ngành buôn bán vũ khí - không ai là không biết đến.
Gia tộc này không chỉ làm ăn với bạch đạo, cả giới hắc đạo cũng chen một chân vào.

Vì thế, muốn động đến họ phải xem xét kỹ là đủ gan, đủ mạng để cược hay không.
Đứng đầu gia tộc là Hiểu Trần, người đàn ông với biệt hiệu là "con rắn vàng" trong giới quý tộc với những mưu mẹo khó ai sánh bằng.

Và điều khiến ông ta nổi lên như một ngọn gió không phải chỉ bởi khối tài sản kết xù và những chuyện làm ăn to lớn.

Mà nó liên quan đến một thứ.

Một thứ mà con người luôn khao khát, muốn chiếm lấy làm của riêng mình.
Thứ đó là liều thuốc trường sinh bất lão.
Bởi lẽ, chẳng ai biết ông ta đã bao nhiêu tuổi, cũng chẳng ai biết ban đầu ông ta đến từ đầu.

Cả thành phố này chỉ vỏn vẹn biết rằng ông ta đột ngột xuất hiện và bành trướng thế lực khiến nó ngày càng có quy mô vươn tầm thế giới.
Hậu duệ của ông ta cũng chẳng phải những kẻ kém cỏi khi phân bố không chỉ các ngành nghề kinh doanh tầm thường.

Nhất là bốn đứa cháu kiệt suất của ông ta hiện tại.
Hiểu Lương nối nghiệp trong việc buôn bán vũ khí.

Hiểu Duệ một người có quyền cao trong giới cảnh sát.
Hiểu Tâm một đại ca khét tiếng trong giới xã hội đen mà ai nghe tới tên cũng phải sợ hãi.
Và cuối cùng là Hiểu Vương - cậu út với biệt hiệu "trăm khuôn mặt" - một viên ngọc sáng trong ngành giải trí.
Nhưng dẫu vậy, việc bốn đứa cháu của ông ta cũng chỉ là lời đồn còn đang nghi vấn.

Bởi thật chất, từ đó giờ Hiểu Trần chỉ nhắc đến một đứa cháu duy nhất là Hiểu Lương, chắc có lẽ vì đó là người kế nghiệp với gia sản của ông hiện tại.
.............
Hiểu gia...
Cốc! Cốc!
- Cậu chủ, đến giờ tới trường quay rồi ạ!
Người thanh niên với khuôn mặt lãnh đạm vận bộ đồng phục người hầu cẩn trọng lên tiếng.
Dẫu thái độ cung kính là thế nhưng ánh mắt cậu lại có chút chán nản.
Tên khốn đó không phải "đi chơi" tới mức ngủ quên cả trời đất rồi chứ?
Cậu nghĩ thầm.

Nhưng chưa kịp cho suy nghĩ có cơ hội phát triển tiếp thì cánh cửa đã bật ra.
Kẻ bên trong hếch mặt lên nhìn cậu.

Có lẽ vừa mới tắm xong nên hắn không bận áo khiến các đường cơ bắp lộ rõ.

Làn da bánh mật mang nét nam tính với các đường nước chảy dài chắc hẳn sẽ thu hút không ít thiếu nữ.

Ấy thế mà lúc nhỏ có kẻ từng ví von hắn giống như con gái liễu yếu đào tơ.
Còn gương mặt thì khỏi cần phải bàn tới rồi.

Ngũ quan hài hòa với đôi mắt xanh lam như cẩm thạch lấp lánh.

Môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười giễu đời là phong cách của cậu út nhà họ Hiểu khó ai sánh bằng.
Người thanh niên khẽ cúi đầu.

Tuy người trước mặt cậu rất đẹp nhưng cậu không có nhu cầu nghe anh ta càm ràm đâu.
- Tôi nhớ lịch trình là khoảng một tiếng nữa?
Hiểu Vương trầm giọng, ánh mắt khẽ lướt qua cần cổ trắng nõn của người trước mắt.

- Là đại thiếu gia muốn gặp cậu!
Người thanh niên thành thật đáp.
- Được rồi, cậu đi làm việc đi, chút nữa còn phải đến phim trường!
Hiểu Vương xoay người, tiếp tục dùng khăn lau mái tóc còn ướt của mình.

- Vâng ạ!
Đáp lại xong, người đó nhanh chóng đóng cửa xoay lưng rời đi.
Mỗi lần ở cạnh tên này cậu đều không nhịn được mà thấy ởn lạnh.

Chậc, thế mà lúc nhỏ cậu thấy hắn ta đáng yêu cơ chứ! Đúng là hồi nhỏ ngu ngốc đến không còn gì để tả.
.............
- Ảnh đế như em đến cả gia đình cũng không muốn gặp hay sao?
Anh cả Hiểu Lương gằn giọng nói với đứa em út trong nhà.

Thằng ranh này, luôn thích làm theo điều mình muốn mà không xem ai ra gì.

Cả ông nội cũng khó mà trị được nó.
- Biết sao giờ? Ai bảo em nổi tiếng?
Hiểu Vương rất hưởng thụ mà ngả phịch xuống chiếc ghế sofa đối diện anh trai mình.

Hừm, hắn rất thích đôi mắt của anh cả nha.

Nói sao nhỉ, nó khá giống với loài sói, tuy là....hắn thừa biết anh cả chả thích mắt của mình cho lắm.
- Ngày mai, ông nội nói cả nhà có mặt đông đủ để ăn cơm.

Em lo sắp xếp lịch trình của mình đi!
Hiểu Lương đưa xấp tài liệu cho cậu thư ký bên cạnh mình.

Ngón tay như có như không khẽ lướt nhẹ lên mu bàn tay người đó.

Khiến cho cậu thư ký giật bắn mình vội vàng rút tay lại.
"Bi.ến thái!"
Mạnh Cường - người hầu thân cận của Hiểu Vương cũng như người ban nãy đi gọi hắn thầm phỉ báng trong lòng.


Cả nhà này, tên nào cũng là quân biến thái cả!
- Được rồi, em biết chừng mực, nếu không có gì thì em đi trước đây!
Nói xong, liền đứng lên chỉnh sửa lại chiếc áo của chính mình, sau đó xoay người ngoắc tay hướng về phía Mạnh Cường đang đứng.
Đệch! Xem ông đây là chó của anh à?
Mạnh Cường rất không vừa lòng mà phải đi lại gần giúp hắn chỉnh lại cổ áo.
Nói gì thì nói cậu cũng cao 1m8 ấy, thế mà đứng kế anh em nhà này thì không khác gì người tí hon.

Nhất là cái tên khốn kiếp trước mặt cậu.

Hắn cũng chỉ cao một mét chín mấy thôi.

Đáng ra cũng chẳng có gì ngoài việc suốt ngày cứ bắt cậu chỉnh giùm cổ áo.

Ban đầu cậu còn tưởng hắn ta rảnh rỗi không có gì làm quậy phá mình.

Ai mà dè có một lần cậu bệnh nặng không lếch xuống nổi giường thế là hắn mang cái trang phục cổ áo méo xẹo đó đi làm.

Đáng ra cậu cũng chẳng biết chuyện đó nhưng không hiểu sao bác quản gia lại nói cho mình nghe.
Chậc, cậu có nên kiếm sợi dây trong lúc hắn ta sơ ý mà siết chết hay không?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi