NGƯỜI TRONG LÒNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

“Cười gì đấy?”

Chu Duyên Xuyên đang xem kịch bản, Tề Nghiễm Ninh bên cạnh đột nhiên nở nụ cười, anh khó hiểu hỏi.

Tề Nghiễm Ninh nghiêng người, vừa nhớ đến những lời Tống Trân nói anh liền cảm thấy rất buồn cười.

Tống Trân đúng là một cô gái rất thú vị. Nếu anh không nhớ lầm, chắc là Tống Trân và Bùi Nhạc học cùng trường đại học, hơn nữa còn là bạn cùng khoa. Bạn học cùng khoa mà quan hệ lại tệ như vậy, đúng là rất thần kỳ.

Anh nói chuyện vừa rồi với Chu Duyên Xuyên. Khóe môi Chu Duyên Xuyên cũng không khỏi lộ ra ý cười.

“Cô ấy thật sự nói như vậy?”

“Mình lừa cậu làm gì?”

Chu Duyên Xuyên cũng không ngờ thì ra Tống Trân là người có cá tính như thế.

Tề Nghiễm Ninh cười nói: “Nếu mình không đi lấy nước thì không nghe được câu chuyện này đâu, nhưng mà nghĩ cũng lạ, cái cô Tống Trân này sao có thể làm bạn với người có tính cách như em gái An Nhiên, theo lý mà nói hai tính cách này đâu có hợp nhau.”

Chu Duyên Xuyên ngẫm nghĩ: “Cũng không hẳn, loại chuyện tính cách này không phải tuyệt đối, mình cảm thấy tính cách của Tống Trân rất hợp với An Nhiên. An Nhiên quá lạnh nhạt, Tống Trân có thể bổ sung cho em ấy, hơn nữa quan hệ giữa những nữ sinh rất kỳ lạ."

Tề Nghiễm Ninh vắt chân, đặt tay trên bụng của mình, cả người thì ngả ra sau, thoải mái dựa vào ghế.

“Cũng đúng, phụ nữ quá khó để suy đoán, người ta nói tâm phụ nữ như mò kim dưới đáy biển, chính là ý này.”

“Anh Chu, anh Tề, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, bọn em có nấu bánh trôi, lát nữa các anh nhớ đến ăn.” Nhân viên công tác chạy tới nói với hai người họ.

“Ừ, lát nữa chúng tôi ra.” Tề Nghiễm Ninh làm động tác OK với cậu ta.

“Mười lăm tháng Giêng là tết Nguyên Tiêu, một năm ba trăm sáu mươi ngày, chúng ta đã ở đoàn làm phim bao nhiêu ngày, mình cũng không đếm nổi nữa rồi.”

“Bước vào cái nghề này, cậu còn trông mong vào tết nhất lễ lạc sao?”

“Không trông mong, chỉ là nghĩ lại thôi. Hơn nữa nhiều năm như vậy cũng đã quen rồi, không nói nữa, đi thôi, đi ăn bánh trôi đi.” Tề Nghiễm Ninh đứng dậy. Chu Duyên Xuyên lại bất động, anh vẫn ngồi trên ghế như cũ, cầm kịch bản trong tay.

“Không đi à?”

“Không, không muốn ăn, cậu đi ăn đi.”

“Mình biết cậu không thích ăn, nhưng tối còn phải đóng phim, cũng phải lót dạ chút chứ.”

“Mình không muốn ăn.”

“Được rồi.”

Tề Nghiễm Ninh biết thói quen ăn uống của Chu Duyên Xuyên nên cũng không nói nhiều nữa.

Chu Duyên Xuyên tiếp tục xem kịch bản trong tay, thật ra kịch bản này anh đã sớm xem xong rồi, chỉ là bây giờ anh muốn tìm chút việc để làm thôi.

Nói đến bánh trôi, anh thích nhất là ăn bánh trôi bảy màu do Triệu Ức Từ làm, đặc biệt là bánh trôi vị xoài.

Anh thích vị xoài, An Nhiên thích vị cà chua, khi còn nhỏ, mỗi lần đến Nguyên Tiêu, Triệu Ức Từ luôn nấu một nồi lớn đầy bánh trôi bảy màu, anh và An Nhiên lúc nào cũng vớt hết bánh trôi vị xoài và và vị cà chua ra, ăn không biết mệt.

Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, không biết cô có ăn bánh trôi không nhỉ?

...

Hà An Nhiên ngồi xe taxi một tiếng mới đến cửa thành của phim trường Hoành Điếm Bắc Kinh [*].

Sau khi xuống xe, cô không khỏi co rúm lại, giờ đã hơn bảy giờ tối, hơn nữa còn rất lạnh, cô run rẩy lấy điện thoại trong túi gọi cho Tống Trân.

Đầu kia nhanh chóng nhấc máy.

“Trân, mình đến rồi.”

“Được, cậu chờ mình ở cửa, mình đi đón cậu.”

Tốc độ của Tống Trân rất nhanh, không đến vài phút, cô đã nhìn thấy cô ấy chạy ra khỏi phim trường điện ảnh.

“Hôm nay lạnh như vậy, sao cậu mặc ít thế?" Tống Trân quan tâm hỏi.

“Lúc đi không để ý lắm, không có gì đâu.”

“Cậu đấy.” Tống Trân chỉ hận rèn sắt không thành thép.

“Đi thôi, chúng ta vào nào.”

“Ừ.”

Hai người cùng đi vào bên trong.

Ban đêm trong thành điện ảnh nơi nơi đều có đèn đuốc sáng trưng, đủ loại kiến trúc văn hóa được ánh đèn chiếu lên nhìn càng ý vị đẹp đẽ, trong thành đầy diễn viên mang trang phục diễn đi tới đi lui.

Đi qua một con phố mới đến đoàn làm phim của họ, vừa vào đoàn làm phim, Hà An Nhiên đã nhìn thấy cách đó không xa có một cái lều lớn, trong lều ấm áp, rất nhiều người đang vây quanh đó.

“Họ đang làm gì thế?”

“Đang nấu bánh trôi đấy.”

“Nấu bánh trôi?” Hà An Nhiên kinh ngạc.

“Đúng rồi, đoàn làm phim của bọn mình nhiều người như vậy, diễn viên chính, nhân viên công tác, rồi cả diễn viên quần chúng nữa, ít nhất cũng phải vài trăm người. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, bởi vì quay phim nên không thể về nhà, trong lòng mọi người ít nhiều vẫn có chút mất mát, cho nên đành cùng nhau đón tết ở đoàn làm phim.”

Hà An Nhiên hiểu rõ gật gật đầu.

“Đi thôi, chúng ta qua bên kia.”

“Ừ.”

Hà Tụng Nghị đang phát bánh trôi cho nhân viên công tác, động tác đột nhiên ngừng lại.

“Chị Tụng Nghị, chị sao thế?” Bùi Nhạc bên cạnh thấy Hà Tụng Nghị đang ngẩn người, vươn tay kéo áo cô ấy.

Hà Tụng Nghị phục hồi tinh thần lại.

“Không… Không có gì.” Nói xong, cô ấy lại tiếp tục phát bánh trôi.

Vừa rồi cô ấy thấy loáng thoáng một bóng dáng rất giống Hà An Nhiên, cho nên mới ngây người một lúc. Nhưng mà nghĩ lại, có thể là nhìn lầm rồi cũng không chừng, hơn nữa Hà An Nhiên không có khả năng xuất hiện ở đây.

Tống Trân đưa Hà An Nhiên đến trước cửa phòng nghỉ, đột nhiên vỗ đầu một cái, nói: “Đúng rồi, mình vừa nhớ ra túi sưởi ấm của mình đang ở bên ngoài, mình đi lấy đã, cậu vào trước đi.”

“Ừ, được.”

Tống Trân đi lấy túi sưởi ấm, Hà An Nhiên thì vươn tay đẩy cửa phòng nghỉ. Đẩy cửa ra, còn chưa đi vào thì cô đã ngây người.

Chu Duyên Xuyên ở trong phòng nghỉ.

“Về nhanh vậy, ăn xong rồi à?” Chu Duyên Xuyên tưởng là Tề Nghiễm Ninh nên không ngẩng đầu mà chỉ hỏi.

Hà An Nhiên sững người, không biết trả lời thế nào nên không đáp.

Chu Duyên Xuyên cảm thấy có gì đó kì lạ, anh ngẩng đầu nhìn gương. Từ trong gương, anh thấy được Hà An Nhiên.

Chẳng lẽ gần đây quá nhớ cô, cho nên bắt đầu sinh ra ảo giác?

Qua vài giây, anh mới phát hiện đây không phải ảo giác, vì thế anh quay đầu, quả nhiên là nhìn thấy Hà An Nhiên đứng cạnh cửa. Trời lạnh như vậy, cô chỉ mặc một chiếc áo dạ mỏng màu trắng, gương mặt vì lạnh mà phiếm hồng.

Anh ngồi dậy đi qua chỗ cô, không nói hai lời đã cởi áo phao choàng lên người Hà An Nhiên. Hà An Nhiên lập tức cảm giác được cơ thể mình ấm lên, quanh thân đều là mùi hương dễ ngửi của anh.

“Em không biết lạnh à?” Khẩu khí của anh có hơi không tốt.

Anh kéo cô vào.

“Sao em lại đến đây?”

“Em…” Cô giơ cặp lồng giữ ấm lên, “Em… đem cho Tống Trân chút bánh trôi.”

Chu Duyên Xuyên nhìn cặp lồng giữ ấm trong tay cô: “Đem cho Tống Trân?”

Hà An Nhiên: “… Vâng.”

“Anh đói.”

“Hả?”

“Anh nói anh đói bụng.” Chu Duyên Xuyên lặp lại những lời này lần nữa.

Hà An Nhiên mím môi, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, cô đặt cặp lồng lên bàn, mở ra.

Tầng thứ nhất là bánh trôi bảy màu, vị gì cũng có.

“Mẹ anh làm à?” Chu Duyên Xuyên liếc mắt một cái là đã nhìn ra.

“Vâng, hôm nay cô Triệu gọi em về ăn bánh trôi.” Hà An Nhiên gật đầu.

Lúc chuẩn bị mở tầng thứ hai, động tác của Hà An Nhiên đột nhiên khựng lại, bởi vì tầng thứ hai toàn là bánh trôi vị xoài mà anh thích, nếu cô cứ mở ra như vậy chẳng phải là tự vả sao?

Giờ cô không mở không được, mở cũng không được.

Chu Duyên Xuyên thấy cô bất động nửa ngày, mơ hồ đoán ra gì đó, anh đưa tay mở tầng thứ hai ra.

Tầng thứ hai toàn là bánh trôi vị xoài.

Chu Duyên Xuyên lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng [1], ý cười nơi khóe môi không cách nào che dấu được.

[1] Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái, dễ chịu.

_______________________

Một số tạo hình bánh trôi mà mình sưu tầm được:

Bánh trôi hình Totoro



Bánh trôi hình Zootopia (ai thích xem phim này giống mình không nhỉ?)



Bánh trôi hình Keropi



Bánh trôi hình Santa



Bánh trôi hình gấu Pooh



Bánh trôi hình Hello Kitty

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi