NGƯỜI VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA TỔNG TÀI


“Nam Phương, mẹ thấy giám đốc Viễn rất thương con.

Con phải nắm bắt cơ hội này để cứu anh con ra ngoài.” Mẹ cô sợ cô quên mất nhiệm vụ quan trọng nhất.
“Con biết rồi.” Trái tim Trần Nam Phương như chìm trong dòng nước đắng ngắt, ba mẹ cô thật sự không quan tâm gì tới đứa con gái là cô rồi.
Ngay sau đó, mẹ cô buông tay ra và bước nhanh trở lại.
Cô không ngẩng lên cũng biết Hà Minh Viên đã trở lại nhưng cô thực sự không ngờ được rằng Trịnh Hoàng Phong lại là anh trai của Trịnh Hoàng Bách.
Ôi, cô thật đen đủi!
Bây giờ lại có thêm một chuyện hiểu lầm khác.

Cô có thể tưởng tượng ra đến khi chỉ có một mình cô và Hà Minh Viễn, anh ta sẽ làm nhục cô như thế nào.
“Trán em có đau không?”

Trần Nam Phương run rẩy nhưng cô vân cố để phối hợp với Hà Minh Viễn.
Cô ngẩng đầy, khẽ lắc đầu: “Em không sao.”
“Đi nào.”
Cô không khỏi run lên lần nữa, cô thấy hơi sợ hãi khi phải đối mặt với hiện thực tàn khốc đang ập đến này.
Hà Minh Viễn lạnh lùng nhìn cô và đang định ôm cô thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng chạy tới.

Sau đó, một người đàn ông trung niên vội vàng bước tới.
“Giám đốc Viễn! Thật sự không biết rồng đến nhà tôm, chúng tôi thất lễ không đón anh từ xa.” Người đàn ông trung niên cúi người nhận lõi: “Chào cậu Phong, chào cậu Bách! Ha ha ha”
“Ông ha ha cái gì?” Trịnh Hoàng Bách khó chịu nói: “Tay của anh trai tôi sinh ra là để vẽ tranh vậy mà lại bị thương ở cái nơi rách nát này.”
“Hoàng Bách.” Trịnh Hoàng Phong kêu lên ngăn cản đồng thời liếc mắt nhìn sang Trần Nam Phương: “Tôi không sao, không thể trách ai được.”
“Đồn trưởng Lý chắc vừa ở chỗ của Lý An à?” Hà Minh Viễn ôm chặt Trần Nam Phương nhưng anh lại nghe thấy tiếng cô kêu lên như mèo.

Anh lướt tay qua đầu cô, bàn tay vô thức buông lỏng ra một chút.
“Giám đốc Viễn, không phải vậy đâu.

Tôi đi thẩm tra tên Lý An khốn nạn đó.

Ông ta già rồi mà còn không nên nết, bị đâm như thế cũng đáng đời.”
Đồn trưởng Lý đổ mồ hôi trên trán, cố gật đầu một cái thật mạnh.
“Cũng không thể nói như vậy được.”
Hà Minh Viền hừ lạnh: “Phải điều trarõ sự thật, nếu ông ta không làm thì thả người ra.

Còn nếu đã có gan làm thì phải có gan thừa nhận.”
“Đúng, đúng, đúng, thưa giám đốc Viễn, tôi hiểu rồi” Đồn trưởng Lý sợ hãi thay cho Lý An, nếu ông ta chọc vào Hà Minh Viên thì đúng là không ai cứu nổi ông ta.
“Anh, để em đưa anh đi bệnh viện kiểm tra.” Trịnh Hoàng Bách đưa ra lời gợi ý như vậy nhưng chỉ muốn kéo thẳng Trịnh Hoàng Phong đi khỏi đây.
Không quan tâm anh quen biết Trần Nam Phương thế nào nhưng sau này anh nhất định phải cắt đứt hết mọi suy nghĩ trong lòng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi