NGƯỜI VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA TỔNG TÀI

Chương 561

“Có chuyện gì vậy?” Tại hiện trường Ngô Hà giống như phát điên gào thét: “Đây là trò đùa dai của ai, nhanh tắt đi!”

Có điều cô ta không không thể ngờ được rằng phía sau càng thêm kịch tính hơn.

“Chị Tô Thanh Nhã! Chẳng lẽ chị muốn con của chị và cậu Kỳ bị Trần Nam Phương đè đầu cưỡi cổ sao? Chị phải phản kích!”

“Chị Tô Thanh Nhã à! Đến con còn không còn mà chị không thể sinh thêm đứa khác thì sống còn có ý nghĩa gì chứ? Nếu là em thì em đã tự tử từ lâu rồi!”

“Tắt đi! Tắt hết toàn bộ cho tôi!” Ngô Hà túm áo cưới chạy về phòng điều khiển, Hà Minh Kỳ nhíu mắt nhìn về phía Hà Minh Viễn.

“Tần Anh Huy! Có phải anh điên rồi không? Anh còn muốn cưới tôi sao? Tôi là người sẽ gả cho Hà Minh Viễn… Tân Anh Huy! Là anh sắp xếp để em gái anh gả cho Hà Minh Viễn, anh đi chết đi!”

“Ưm… A… Đúng là gừng càng già càng cay, người càng sống càng dẻo dai… A… A… Người ta vẫn còn muốn nữa…”

Toàn bộ video đều được truyền ra gây chấn động toàn bộ hội trường, một hôn lễ thế kỷ lại trở thành chuyện cười lớn!

Nhất là đoạn ghi âm mập mờ cuối cùng, tuy răng người đàn ông đã bị làm mờ nhưng tiếng r3n rỉ d@m đãng của Ngô Hà, động tác lại mạnh mẽ đánh  sâu vào thần kinh của mọi người, Hà Minh Kỳ bị cắm sừng đã là chuyện không thể nghỉ ngờ cho nên lần này anh ta cũng không thể bình tĩnh đứng yên, gào thét mắng chửi nhân viên công tác.

Trần Nam Phương không có tâm trạng ở lại xem tiếp, loạng choạng đứng dậy tìm Tạ Hàn Phong: “Gửi đoạn ghi hình này đến cục công an cho tôi, phá hoại hôn lễ của tội phạm giết người là quá nhẹ”

Cô ta nên đền mạng cho những người đã chết.

“Yên tâm đi, cô xem…”

Trần Nam Phương quay đầu nhìn lại thì phát hiện cảnh sát đã tới rồi, vậy cô cũng không cần phải ở lại, lập tức xoay người đi ra.

“Này… Cô không đợi ông chủ tôi sao?”

“Vì sao tôi phải đợi? Anh ta là ông chủ anh, không liên quan gì đến tôi.”

Trần Nam Phương quyết tâm bước đi thật nhanh, cho dù Tạ Hàn Phong đứng sau gọi thế nào cũng không quay đầu lại.

Sau khi đi được một đoạn thì bỗng nhiên cô phát hiện có gì không đúng, dường như là có người đi theo sau lưng cô.

Cô liếc mắt, lúc vừa quẹo vào góc đường đột nhiên quay người lại, chính diện đối mặt với Hà Minh Vũ, người sau lập tức đứng nghiêm đầy lúng túng.

“Vừa nấy anh ngồi ở đâu?” Trần Nam Phương dịu dàng hỏi: “Em không nhìn thấy anh.”

“Tôi…” Hà Minh Vũ ấp úng: “Bọn họ không cho tôi đi ra nhưng tôi biết là em sẽ đến cho nên lén chạy ra.”

Lúc đầu cô đang muốn khuyên bảo anh ta, nhưng nhìn lại dáng vẻ của anh ta rồi lại nghĩ đến Ngô Hà, trong lòng không khỏi mềm nhũn: “Cho nên anh muốn đi theo người tốt là em hả?”

Anh ta im lặng một lúc rồi nói: “Tôi biết là em không muốn.”

Trong lòng Trần Nam Phương tê rần, cô rất muốn nói không phải là cô không muốn, chỉ là bây giờ mà qua lại với nhau thì quá máu chó, một lúc là bạn tốt của anh trai, lúc sau lại là vợ của em trai, cô sợ người khác nói cô thay đổi thất thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi