NGỤY TRANG HỌC TRA

Thực ra học sinh trường Nhị Trung cũng không mấy hiểu rõ về giáo bá trong truyền thuyết của trường mình.

Mặc dù hai kẻ này đầy rẫy tiếng xấu, thế nhưng cơ hội chạm mặt chân chính không nhiều, chủ yếu là nghe ngóng tin vỉa hè từ người này người kia, ấn tượng sâu đậm nhất với mọi người chỉ dừng lại ở những tấm ảnh chụp lén được đăng lên diễn đàn trường học mà thôi.

Chỉ trong vòng chưa đến một tuần kể từ ngày kỷ niệm thành lập trường, đủ loại topic liên quan đến hai người đã liên tiếp mọc lên như nấm sau mưa trên diễn đàn trường.

Mới đầu thì văn phong vẫn còn có vẻ rất bình thường, đại loại là “Video lễ thành lập trường, HD đây, tha hồ mất máu”, “Hai anh giai này ưa nhìn quá đi mất”, “Đờ mờ vào mà coi eo Tạ Du này”.

Càng về sau, không biết thế nào mà xu hướng ngày càng nghiêng về thảo luận CP của hai người.

Giờ nghỉ giữa trưa, một số thành viên của Vũ đoàn đẹp trai vô địch toàn vũ trụ tụ họp một chỗ, tỉ mẩn nghiên cứu đống bài viết trên diễn đàn trường.

“Ê Chuột, ông xem chỗ này nè,” La Văn Cường lướt màn hình di động xuống một chút, thấp giọng thì thào, “Nhớ sợi dây đỏ trên cổ tay Hạ Triều đoạn mở đầu không, kéo đến 3 phút 15 giây đi, có bất ngờ.”

3 phút 15 giây, là khi Hạ Triều đập tay với Tạ Du, cổ tay Tạ Du chợt lộ ra một đoạn dây màu đỏ, chi tiết này không biết bị ai phóng to lên, nhìn qua đã thấy giống hệt nhau.

Lưu Tồn Hạo bắt đầu hồi tưởng trước đó mình từng nói mấy lời ngu xuẩn đến thế nào.

Vòng tay gặp thi tất qua?



Qua cái rắm á.

Lưu Tồn Hạo xoa nhẹ mi tâm, chậm rì rì nói: “Trả lời, ngay! Cứ nói này là vòng tay đồng phục của lớp mình, chẳng có gì đặc biệt sất. Đừng để tụi nó đào sâu thêm nữa.”

La Văn Cường: “Cớ này của ông cũng mạnh ghê…”

Vạn Đạt: “…”

Chập tối hôm đó, cả ba ngồi dưới tòa dạy học hàn huyên phải đến cả tiếng đồng hồ, đều cảm thấy đây là chuyện hợp tình hợp lý ngoài ý muốn, lúc trước mọi người toàn đùa rằng hai tên kia gei như thế không sớm thì muộn cũng xảy ra chuyện, chỉ là không ngờ việc này lại tới nhanh như vậy.

Đôi chim cu đầu tiên của lớp 11-3 bọn họ, tình huống vẫn còn khá đặc thù.

Ba đứa bàn bạc hồi lâu, nhất trí cho rằng hai tên kia đã không nói, vậy thì chuyện này tạm thời cứ giả vờ như không biết, nhưng cùng lúc đó phải lo giấu diếm hộ người ta nữa.

Tạ Du định ngủ trưa một lát, vừa nhắm mắt chưa lâu đã mở ra, liếc qua mấy bàn phía trước, vượt qua cái ót của La Văn Cường, dừng lại chỗ khung cửa sổ ngoài hành lang, thấp giọng lầm bầm: “Vẫn chưa chịu thôi hả.”

Trước kia thỉnh thoảng vẫn có mấy nữ sinh đứng lấp ló ngoài cửa lớp 3, nhưng đến giờ thì không để đếm xuể nữa, hầu như giờ nghỉ giải lao nào cũng đông vui tấp nập.

Hôm nọ còn có người cả gan giơ điện thoại lên lén chụp ảnh, Tạ Du thẳng thừng đi ra bắt mấy cô bé ấy xóa ảnh, cách một cửa sổ, không thèm nể mặt mũi: “Xóa.”

Đám nữ sinh kia bị dọa đến mức suýt nữa đánh rơi điện thoại xuống đất.

“Sao rồi,” Hạ Triều cầm bút viết gì đó trên giấy, làm được một nửa bèn đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn cậu, vươn tay qua gõ gõ bàn Tạ Du, “… Ồn quá à?”

Tạ Du nghĩ thầm có lẽ đến giờ đồ đần này vẫn chưa ý thức được trong số những nữ sinh đang ríu rít ngoài hành lang kia, có đến một nửa là tới ngắm hắn.

Tạ Du nằm úp xuống chớp mắt: “Anh làm đề gì đấy?”

Hạ Triều đẩy tờ nháp của mình sang, đẩy xong mới nhớ ra là có lẽ cậu đọc cũng không hiểu, mới giải thích: “Là bài nâng cao Lão Ngô giao lúc sáng ấy mà, anh đang rảnh nên làm thử xem thế nào.”

Mặc dù lớp 3 thuộc ban khoa học tự nhiên, nhưng nhìn thành tích mỗi lần thi cử thì có thể thấy, cốt lõi của việc truyền tải kiến thức chính là phải nắm vững được căn bản đã, có căn bản rồi mới được nghĩ tới học nâng cao.

Tạ Du lại gần, nhớ lại đề bài toán kia, mới miễn cưỡng đọc hiểu được mớ chữ số hỗn độn Hạ Triều viết rốt cuộc là thứ gì.

“Nhưng mà anh cảm thấy chỗ này,” Hạ Triều đang định nói về cách giải của hắn, chắc chắn phải có một cách tính nào đó giản lược hơn nhiều, đúng lúc này có ai đó vừa tranh luận ầm ĩ vừa đi từ ngoài cửa vào, tiếng bước chân ngày càng lại gần, thế là hắn ngay lập tức bẻ ngoặt câu chuyện, “… Kỹ năng này gây sát thương không quá cao, nhưng mà để đánh phối hợp thì vẫn được. Thao tác rất quan trọng đó, em xem chú ý luyện nhiều vào.”

Tạ Du: “…”

Hai đứa bạn cùng lớp vừa nói vừa cười đi qua chỗ bọn họ, lúc tới gần không cẩn thận quẹt phải góc bàn, không hề nhận ra vị đại ca bàn sau đang vô cùng nghiêm túc trịnh trọng bàn luận về game có gì đó không đúng: “Ấy xin lỗi nhé Triều ca.”

Hạ Triều vẻ mặt tỉnh bơ: “Không sao.”

Bọn kia đi rồi, Tạ Du không nhịn được nữa gục xuống bàn bật cười, vùi nửa khuôn mặt trong khuỷu tay, càng cười càng chẳng thể ngừng: “Anh có bệnh đấy hả.”

“Cười đủ chưa,” Hạ Triều nói, “Như em đi chế giễu bạn trai thì tốt lắm à.”

Hạ Triều che giấu bản lĩnh thực sự quá lâu, lâu đến nỗi hình như đã lậm cả vào trong xương cốt.

Hơn nữa ngày xưa hắn đã từng có quãng thời gian chơi bời cùng bọn Lôi Tuấn, ngày ngày tới trường lêu lổng với đám học sinh kém, nên càng am hiểu hơn bất kỳ ai.

Đôi khi Tạ Du cũng quên bẵng mất cái tên ngồi cạnh mình chính là “Đề Vương” chỉ cần mười phút sẽ tính ra những ba cách giải đề trục tọa độ khác nhau.

Hạ Triều nói xong, cũng cảm thấy chiêu vừa rồi của mình quả thật quá mức nhuần nhuyễn chuyên nghiệp, cúi đầu cười cười, đưa tay qua lấy lại giấy nháp, nhưng vừa sờ vào tờ giấy, tay đã bị Tạ Du giữ lại.

Tạ Du vẫn duy trì tư thế vừa nãy, chỉ có ánh mắt là lộ ra ngoài, thế nhưng nơi đáy mắt đã không còn ý cười, năm ngón tay của cậu đặt trên tờ giấy dày đặc những chữ viết lộn xộn như gà bới kia, hỏi hắn: “Vậy lúc nào em mới không cần phải chế giễu bạn trai mình nữa?”

Hạ Triều ngẩn người, một lúc sau mới nhận ra lời này của Tạ Du có ý gì.

“Em nghĩ gì thế,” Hạ Triều mỉm cười, “Anh đã tính rồi… Bây giờ nếu tự dưng nhảy vọt lên hạng một toàn khối, đừng nói là Lão Đường, chắc đến học ủy cũng ngất luôn quá.”

Tạ Du buông tay ra.

Hạ Triều lấy tờ nháp về, tiện tay gập làm tư rồi nhét vào quyển sách toán.

Giả vờ quá lâu, suốt từ hồi nhập học lớp mười tới bây giờ, vậy nên trong phút chốc chưa thể hoàn toàn thoát khỏi vai diễn này.

Tám chín phần mười sẽ bị người khác tưởng là thay đổi trí óc, nếu nói không rõ ràng, chưa biết chừng hắn sẽ bị lôi thẳng tới bệnh viện kiểm tra mất: Chắn chắn thằng nhóc này mắc bệnh hay gì rồi.

Tạ Du nghe xong, cảm thấy đây đúng là chuyện Hạ Triều có thể làm ra thật.

Thậm chí đã tự vạch ra ngay cho mình một kịch bản ngược dòng ngoạn mục nhờ chăm chỉ ôn luyện, ngay cả chi tiết nhảy vọt lên hai mươi bậc cũng được tính toán tỉ mỉ.

“Nhưng mà càng muốn được phạt đứng theo em hơn,” Hạ Triều nhìn chăm chú Tạ Du không rời, “Chỉ sợ một mình em chơi game sẽ nhàm chán, nếu vậy thì hai mươi bậc quá nhiều rồi… Thôi, cứ từ từ hai hạng một cũng được.”

Hạ Triều nói một hồi, dứt khoát bỏ một số không đằng sau mục tiêu, chỉ còn lại hàng đơn vị.

Tạ Du đạp nhẹ hắn một cái, bật cười: “Hai bậc, anh muốn tiến bộ đến năm nào đây?”

Vừa rồi Hạ Triều nói đến là trơn tru, làm Tạ Du nhất thời quên mất, rõ ràng lần nào bị phạt đứng cũng là do tên này bắt ép kéo xuống nước cùng.

Rốt cuộc là ai theo ai đây.

Hạ Triều đột nhiên lại gọi cậu: “Lão Tạ.”

Tạ Du ngước nhìn hắn.

“Em có nhớ cái trò não tàn hồi trước anh chơi không.”

Tạ Du nói: “Mấy trò não tàn anh từng chơi đâu chỉ có một.”

“…”

Hạ Triều sặc một cái, lát sau mới nói tiếp: “Dùng cách thức của mình để đối tốt với người ta… Không nhất định sẽ là thứ người ta muốn.” Mặc dù đôi khi yêu chính là trao đi hết thảy những gì có thể nghĩ tới, những gì bản thân có thể dâng tặng. (*)

Vừa cố chấp lại đơn phương tình nguyện.

Tạ Du dựa ra đằng sau, không đáp lời.

Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, có ai đó ngồi đầu lớp đập bàn: “Ấy, tiết sau là thể dục rồi nhỉ, có phải sẽ là tiết thể dục sung sướng của tụi mình không?”

Sắp tới thi cuối kỳ, tiết thể dục luôn bị các giáo viên khác chiếm dụng, đám học trò đã chẳng còn chút xíu hy vọng nào, nhưng hôm nay vẫn chưa thấy ai thông báo sẽ tới thay giờ thể dục, cho nên cả bọn lại bắt đầu mong chờ: “Thể ủy, giờ thể dục của tụi mình vẫn còn nguyên chứ hả?”

La Văn Cường bình thường có một sự mẫn cảm không hề nhẹ với hai chữ “thể dục” này, thế nhưng hôm nay bị mọi người gọi đến mấy lần mới chịu ngẩng đầu lên: “Còn chứ còn chứ.”

“Nhắc đến tiết thể dục, đúng là gay cấn như phim á,” Vạn Đạt hào hứng đi qua, ngồi vắt chân lên ghế nói, “Lúc đầu cô tiếng Anh định chiếm cứ giờ thể cơ, tự dưng Lão Đường xông ra nẫng tay trên, cả hai suýt nữa làm ầm lên trong văn phòng. Cuối cùng Lão Đường giành được thắng lợi, ai ngờ cướp xong Lão Đường lại cho bọn mình tiếp tục học thể dục, làm bà giáo tiếng Anh thiếu đường tức chết luôn.”

Tình hình chiến sự lúc ấy vô cùng kịch liệt, Vạn Đạt còn cố ý chạy về lớp lôi một đám qua nghe lỏm.

Tạ Du không quá hứng thú: “Đi đi, không tiễn.”

Vạn Đạt: “Kích thích lắm á, nhất định mấy người không ngờ Lão Đường lớp mình có một mặt bá đạo vậy đâu!”

“Đi,” cuối cùng vẫn là Hạ Triều kéo người lên, “Đi nghe ngóng tí thôi.”

Tới gần cửa đã nghe thấy giáo viên tiếng Anh đang kêu ca: “Tôi còn chưa giảng xong phần từ vựng đây này, cả mấy bài tập về nhà hôm nay tôi phải dạy cho chúng nữa!”

Lão Đường: “Tụi nhỏ cần vận động, thân thể khỏe mạnh thì học tập mới tốt được.”

“…”

Trên bãi tập có khoảng năm sáu lớp, chỉ cần chạy xong hai vòng là có thể tự do hoạt động.

Giáo viên thể dục ngậm cây tăm, ngồi xổm nơi vạch đích cuối đường băng chờ cả bọn, rảnh rỗi không có gì làm, bấm cái đồng hồ trong tay: “Muốn mượn dụng cụ thì tìm ủy viên thể dục đi.”

Giáo viên thể dục nói xong, dừng một lát rồi nói tiếp: “Tiết Tập Sinh, sổ tay tiếng Anh trong túi cậu bị lộ ra kìa, có thể tôn trọng tôi chút được không? Đã thế thì cậu đợi đấy, lát nữa để tôi đánh mấy ván cầu lông với cậu.”

Đám còn lại nghe nói thế đều nhăn răng cười.

Hạ Triều cũng cười, ghé tới bên tai Tạ Du nói: “Học ủy đúng là không phải người.”

Sau khi giải tán, chỉ có mỗi Tiết Tập Sinh đứng trơ trọi đau khổ hết biết, những đứa khác sung sướng đến mực hận không thể bay lên mây, nhất là La Văn Cường, cậu chàng mượn dụng cụ giùm các bạn xong bèn lôi kéo đám Lưu Tồn Hạo qua sân bóng rổ chơi.

La Văn Cường vừa đi vừa nói: “Còn nhiều bóng lắm này, có ai muốn chơi không?”

Trên sân bóng rất vắng, khá là hiu quạnh, khó có dịp Tạ Du thấy hứng thú, lập tức xắn tay áo lên, ra dấu về phía La Văn Cường: “Ném qua đi.”

La Văn Cường hơi ngạc nhiên, tiến lên một đoạn rồi mới ném bóng sang.

Lúc này Hạ Triều vừa cầm chai nước suối từ quầy bán quà vặt về, uống được hai ngụm, chưa kịp đậy nắp chai, trông thấy tư thế dẫn bóng của Tạ Du, nhếch khóe miệng mỉm cười: “Bạn nhỏ, so chiêu không?”

Hạ Triều nói xong, vặn chặt nắp, tiện tay ném cái chai sang bên cạnh.

Hai người một công một thủ, chơi vài hiệp không tuân theo quy tắc nào.

Mỗi động tác của Tạ Du đều rất gọn ghẽ mà linh hoạt, cầm bóng qua người, đưa bóng vào rổ… Không hề dây dưa lằng nhằng đến một giây, nhìn rất đã mắt.

Cuối cùng cả hai đều cởi áo khoác, Hạ Triều mặc mỗi một cái áo len phong phanh bên trong, chơi được một nửa, chẳng buồn đỡ bóng nữa, như hữu ý vô tình mà khoác eo Tạ Du, xích lại gần thì thầm gì đó với cậu.

Sau đó chỉ thấy Tạ Du trở tay đập bóng ra ngoài.

La Văn Cường đứng cạnh đó khởi động làm nóng người, trộm nghĩ trong lòng hai cái đứa này đúng là coi người khác thành không khí hết rồi.

Cậu ta ép chân được nửa chừng, loáng thoáng nghe thấy có tiếng nữ sinh ríu rít cách đó không xa: “Trời ơi, hai anh ấy đẹp đôi quá đi!”

“Vòng tay kìa, thấy chưa, là vòng đôi thiệt đó.”

“…”

Vạn Đạt lấy cùi chỏ huých La Văn Cường: “Có qua không đây?”

La Văn Cường quay đầu hỏi Lưu Tồn Hạo: “Qua không Chuột?”

Hai cô bé kia mặc dù không học thể dục, nhưng dạo này thời khóa biểu của lớp 11-3 đã bị khui toàn bộ trên diễn đàn trường, muốn được tình cờ gặp ai đó, đơn giản chỉ cần đến sân tập đi dạo hai vòng là được.

Nhưng mấy cô chưa kịp tới đầu bên kia lưới sắt để ngắm cho rõ hơn, đã thấy từ trong sân bóng rổ, có ba nam sinh đang đi về phía mình.

Anh chàng vạm vỡ dẫn đầu kia ôm trái bóng rổ trong tay, cả ba tiến đến vây thành một vòng quanh hai nữ sinh nọ.

Lưu Tồn Hạo ho một tiếng, xung phong nói: “Hai em gái à, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung đâu nhé.”

La Văn Cường: “Hai cậu bạn lớp bọn anh, chỉ là anh em tốt thôi hiểu không! Anh em tốt thẳng tắp luôn ấy!”

Vạn Đạt: “Biết anh em tốt có nghĩa là gì không hả.”

Tác giả có lời muốn nói: Triều ca cùng lão Tạ: Anh em tốt thẳng với cong cái gì! Tụi này không phải nhá!

(*) Câu này là Hạ Triều đang nói về cô em gái mình, mọi người chắc hiểu rồi ha. Nhưng trong bản gốc người Triều ca nhắc đến là ‘nàng’, mình edit thành ‘người ta’, ý của Hạ Triều chính là nhắc đến mẹ của Tạ Du nữa đấy ? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi