NGUYÊN PHỐI CỦA HẦU GIA

Nàng bị cảnh đẹp nơi đáy mắt của hắn làm chấn động, nam nhân xuất sắc như vậy, trước kia nàng chưa từng nhìn thấy. Mãi đến khi hắn xoay người, không nói một lời mà rời đi, nàng mới lấy lại tinh thần.

Ve mùa hè lại bắt đầu kêu to, còn có một số côn trùng không biết tên cũng phát ra đủ loại âm thanh. Âm thanh hết đợt này đến đợt khác, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mặt trời lặn giống như quả cầu lửa sắp biến mất sau nóc nhà cao nhất.

Không hiểu sao, trong lòng nàng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác mất mát.

Triều đại xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm. Nàng đặt mình vào trong đó, lại có chút không biết thân ở nơi nào. Trải qua một ngày này, tuyệt vời đặc sắc, nàng không có thời gian để cảm khái.

Cho tới bây giờ, có vẻ như bình tĩnh trở lại, cho nên loại cảm giác thất vọng mất mát này mới có thể xông lên đầu.

Đứng yên hồi lâu, nàng giơ chân lên, căn cứ theo con đường lúc đến, tìm được chỗ ở của mình.

Chẳng lẽ, sau này nàng phải một mình ở nơi đây? Sau đó thì sao, nàng thật sự phải dùng thân phận Úc Vân Từ này sống ở triều đại không biết tên này?

Nàng ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện cái cửa trước đó hư mất đã sửa xong.

Cửa mở ra, một nha đầu bưng khay gỗ từ bên trong đi ra. Thấy nàng ngây người ở trong sân, vội vàng tiến lên đón: “Nô tỳ Thải Thanh ra mắt phu nhân.”

Lúc này trong phòng lại có một nha đầu đi ra, mập hơn Thải Thanh một chút, nàng ấy nén đỏ cả mặt, nói quanh co: “Ra… mắt… phu… phu nhân, nô… nô tỳ tên là Truyện… Truyện Họa…”

Nha đầu này còn là người cà lăm, là người nào thất đức, lấy cái tên Truyện Họa cho người ta? Nàng ấy là một người cà lăm, có thể truyền lời gì?

“Các ngươi là do ai sắp xếp tới?”

Nếu là người Đỗ thị sắp xếp tới, nàng cũng không dám dùng. Lúc trước Như Tình Như Thúy khiến nàng chịu nhiều đau khổ, lại thêm hai người rắp tâm như thế đến nữa, nàng cũng không thể cam đoan lúc nào cũng có thể nhìn thấu mưu kế của người khác.

“Hồi phu nhân, chúng nô tỳ do Hầu gia phái tới hầu hạ phu nhân, sau này nô tỳ chính là người của phu nhân.”

Nhìn tướng mạo, hai người đều là người bình thường. Nhìn ánh mắt, cũng không giống như trộm gian giở thủ đoạn. Úc Vân Từ đánh giá bọn họ hồi lâu mới gật gật đầu.

“Nếu là người Hầu gia phái tới thì ở lại đi.”

Nàng vào phòng, phát hiện bên trong đã thu dọn sạch sẽ. Trên mặt đất trơn bóng như mới, căn bản nhìn không ra dáng vẻ bừa bộn trước đó. Nàng đi vào phòng trong, giường chiếu gì đó, đều thay đổi đến thật chỉnh tề.

“Phu nhân, người muốn thay y phục?”

Thải Thanh hỏi, cẩn thận mà nhìn sắc mặt của nàng.

Nàng quả thật rất mệt mỏi, mặc dù trời vẫn sáng nhưng ở cổ đại sau khi vào đêm chẳng có chuyện gì cả, chi bằng đi ngủ sớm. Nàng suy nghĩ, khẽ vuốt cằm.

Thải Thanh hiểu ý, từ trong ngăn tủ lấy y phục ra, tiến lên thay y phục cho nàng. Nàng thật ra thì có chút không quen, tự mình ra tay mặc quần áo cũng hơn hai mươi năm rồi, đột nhiên để người khác hầu hạ, trong lòng khó chịu không nói ra được.

Nhưng cái gọi là nhập gia tùy tục, không muốn bị người ta nhìn thấu thì phải tiếp nhận quy củ của triều đại này.

Sau khi thay y phục xong, nàng nằm trên giường. Điều kỳ lạ là, rõ ràng cơ thể buồn ngủ muốn chết, mí mắt cũng đang đánh nhau, nhưng trong lòng nàng lại không buồn ngủ chút nào.

Loại cảm giác mờ mịt không có chỗ dựa vào đó quanh quẩn trong lòng, không xua đi được.

Trước kia, từng có người xem tướng không biết thật giả tính toán cho nàng, nói nàng hôn nhân số mệnh mờ nhạt. Từ nhỏ bố mẹ ly hôn, ai xây dựng gia đình phần người đó, ném nàng cho bà nội. Sau khi bà nội qua đời, một mình nàng tồn tại.

Quả thật, hôn nhân số mệnh của nàng cực kỳ nhạt.

Nhạt đến mức cho dù chết rồi cũng sẽ không có ai nhớ rõ nàng, sẽ không có ai tưởng nhớ nàng. Quả thật, ngoại trừ bà nội, thế giới đó không có người mà nàng quan tâm, không có người mà nàng lo lắng.

Mà bây giờ thân phận này lại là một người không có hôn nhân số mệnh, mẫu chết phụ không yêu thương. Ngay cả thân phụ cũng như thế, thử hỏi còn có ai có thể thật lòng với nàng?

Trong đầu nàng không ngừng nghĩ đến chuyện trước mắt, càng nghĩ càng thấy phiền phức cả người. Mà những phiền phức của nguyên chủ để lại này, đều trở thành của mình.

Nhìn trước mắt, có Phương thị Úc Sương Thanh, mẫu nữ Đỗ thị còn có nhị phòng trong phủ ước gì mình xui xẻo. Mà người thật lòng đối đãi với nàng, có vẻ như không có ai.

Chỉ có Thành Quốc công phủ không biết nội tình kia, hiện tại vẫn không tiện kết luận.

Cho nên, nàng chỉ có thể gắt gao theo sát Hầu gia, trèo lên cái cây to này. Lúc này điều quan trọng nhất chính là phải lấy được sự tín nhiệm của hắn, xem ra nàng còn phải lấy hành động để tỏ thái độ, để hắn quên đi cái nón xanh suýt chút nữa đội trên đầu kia.

Nếu nàng đã trở mặt với mẫu nữ Phương thị, với tính tình của bọn họ, hẳn là sẽ không chịu để yên. Nàng nhắm mắt thở dài, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, đi một bước nhìn một bước vậy.

Mà mẫu nữ Phương thị lúc này, một người nằm, một người ngồi, đang chờ Úc Lượng mang nàng về.

Màn cửa bỗng nhiên bị vén lên, Phương thị nhìn Úc Lượng đen mặt nâng kiếm đi vào, thấy sau lưng ông ta lại không có người, không khỏi có chút thất vọng.

“Tướng quân…”

“Phụ thân, người về rồi, mẫu thân lo lắng người muốn chết rồi.” Úc Sương Thanh nói, nhìn phía sau ông ta: “Từ muội muội không cùng phụ thân trở về sao?”

Mắt hổ của Úc Lượng nhìn nàng ta, quả thật trưởng nữ không có chỗ nào giống mình. Bên tai dường như lại vang lên lời của thứ nữ, từng từ một đâm thẳng vào tim gan. Ông ta đưa kiếm cho bà tử đi theo vào, vén áo choàng lên, quyết đoán ngồi xuống.

Trong lòng Phương thị lộp bộp, ánh mắt tướng quân nhìn Thanh tỷ sao lại kỳ lạ như thế? Là nha đầu chết tiệt kia đã nói gì không lọt tai?

“Con đi về trước đi, ta có lời muốn nói với mẫu thân con?”

“Tướng quân, Từ muội có phải là không chịu về không? Tính tình nó sao lại trở nên bướng bỉnh như thế, trước đó lúc thiếp thân đi, nó liền nói… thiếp thân không phải là thân mẫu của nó, còn mở miệng vu oan Thanh tỷ, nói Thanh tỷ rắp tâm bất lương, đến Hầu phủ là có mưu đồ khác… tướng quân, chàng nói xem Từ muội đây là làm sao vậy?”

Phương thị nói, cẩn thận quan sát sắc mặt của Úc Lượng. Ánh mắt trong sự cẩn thận mang theo ngưỡng mộ kia khiến sắc mặt Úc Lượng hòa hoãn lại. Có lẽ thật sự là thứ nữ nói bậy, Phương thị vẫn luôn xem mình là trời, ánh mắt không lừa được người, sao có thể làm ra chuyện như vậy?”

“Phụ thân, nữ nhi… chịu chút uất ức cũng không sao, nhưng lời Từ muội muội nói khiến nữ nhi không có cách nào làm người…” Nước mắt của Úc Sương Thanh đã dâng lên, không tiếng động mà chảy xuống.

Trái tim Úc Lượng lập tức mềm nhũn, trưởng nữ luôn luôn hiểu chuyện không khéo lại hiếu thuận. Ngược lại là thứ nữ, trước kia trong nhà là một bộ dáng vẻ vụng về không thể tả. Mỗi lần ông ta muốn răn dạy, thê tử đều ngăn cản, nói hết lời hay.

Nếu nói thê tử không tốt với thứ nữ, ông ta không đồng ý.

Ánh mắt của nha đầu chết tiệt kia hôm nay thật là giống Thành thị, ông ta thật sự là giận đến hồ đồ rồi, sao có thể tin tưởng nó, mà hoài nghi thê tử của mình. Ông ta nghĩ đến, sắc mặt dần dần hòa dịu.

“Phụ thân biết con chịu uất ức, con vẫn luôn chăm sóc mẫu thân con, chắc chắn là mệt rồi, đi về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Phụ thân, chỉ cần Từ muội muội có thể sống tốt, nữ nhi chịu một chút uất ức không tính là gì.”

“Tướng quân, từ nhỏ đến lớn, Thanh tỷ có lần nào mà không nhường Từ muội. Người khác đều nói kế mẫu khó làm, thiếp thân vẫn luôn dùng điều này nhắc nhở mình, chỉ sợ làm đề tài câu chuyện của người ta. Bất kể là đồ tốt gì đều đưa cho Từ muội trước, mọi chuyện vì nó mà cân nhắc. Thiếp thân sớm đã xem nó như con ruột, thậm chí còn vượt qua cả Thanh tỷ. Có thể là thiếp thân quá quan tâm đến ái nữ, nó ngược lại nổi lên lòng nghi ngờ, cho rằng thiếp thân… đang hại nó…”

Nước mắt của Phương thị trượt trên khuôn mặt, dáng vẻ làm cho người ta thương tiếc.

Lần này trái tim Úc Lượng hoàn toàn mềm nhũn rồi.

“Nàng là người ra sao, vi phu còn không rõ à. Nha đầu chết tiệt kia chính là giống Thành thị… đừng nhắc đến nó nữa, nhắc đến liền làm người ta nổi giận.”

“Tướng quân… là thiếp thân làm không tốt, chỉ là thiếp thân thật sự tận lực rồi. Từ nhỏ đến lớn, bất kể là chuyện gì, thiếp thân đều đặt Từ muội ở vị trí đầu. Đừng nói là Thanh tỷ, ngay cả Thắng ca cũng đứng một bên…”

“Vi phu há lại có thể không biết, nàng đã làm đủ tốt rồi, là nha đầu chết tiệt kia không biết tốt xấu.”

Úc Lượng nói, đứng dậy ngồi vào mép giường. Đôi mắt đẹp của Phương thị tràn đầy nước mắt, khổ sở nhìn ông ta. Trái tim ông ta mềm nhũn, nếu không phải kiêng kỵ Úc Sương Thanh ở trong phòng, chỉ sợ liền muốn kéo Phương thị vào trong ngực, cố gắng yêu thương một phen.

Lúc này, ông ta nghe phía bên ngoài có người nói chuyện, tùy tùng dường như có việc tìm ông ta, ông ta chậm rãi đứng dậy, còn giúp Phương thị dịch góc chăn, giọng điệu mềm mại: “Được rồi, nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi một chút rồi quay lại.”

Trong mắt Phương thị tất cả đều là mê đắm, trong mắt đầy lệ nổi lên tình ý, ẩn ý đưa tình.

Ông ta quả quyết, vốn dĩ không muốn rời đi. Nhưng bên ngoài quả thật có việc, không khỏi nhăn mày lại, nhanh chân rời khỏi phòng.

“Mẫu thân, chắc là Từ muội muội nói rất nhiều lời không lọt tai.” Úc Sương Thanh mắt thấy ông ta đi ra ngoài, một lần nữa ngồi vào bên người Phương thị.

Phương thị mặt lạnh, không còn một chút dịu dàng của vừa rồi. Khí thế lúc vào cửa của tướng quân, bà ta thấy được rõ ràng, rõ ràng là dáng vẻ muốn khởi binh hỏi tội.

Nha đầu chết tiệt kia hẳn là lại nói xấu bà ta, còn có chuyện Thanh tỷ muốn gả vào Hầu phủ.

May mắn là, những thứ khác bà ta không có tự tin. Nhưng đối với việc làm sao bắt được trái tim tướng quân, bà ta tự nhận là dễ như trở bàn tay. Nhưng mà, nếu nha đầu kia đã hiểu ra bà ta muốn làm gì, bà ta sẽ không thủ hạ lưu tình nữa.

“Miệng lưỡi hấp tấp, cứ tùy đi. Đợi lát nữa mẫu thân phái người đến nhà ngoại tổ của con một chuyến, xem vết thương của Thiệu Lăng. Đợi nó điều dưỡng mấy ngày, chúng ta lại ra tay cũng không muộn. Nha đầu chết tiệt kia cho rằng đã gả đi rồi thì ta không động vào nó được, nó thật đúng là sai hoàn toàn. Ta muốn kéo nó xuống từ trên vị trí Hầu phu nhân, dễ như trở bàn tay. Sự uất ức hôm nay con chịu, mẫu thân nhất định thay con đòi lại!”

“Mẫu thân…”

“Được rồi, con trở về nghỉ ngơi đi.”

Úc Sương Thanh biết lát nữa phụ thân liền trở về rồi, nàng ta tuy là nữ nhi, nhưng cũng không thể nương nhờ trong phòng của phụ mẫu. Lại nói lời mẫu thân vừa mới nói đã khiến nàng ta hoàn toàn yên tâm.

Cơn giận nhất thời tính là gì, chỉ cần nàng ta trở thành nữ chủ nhân của Cẩm An Hầu phủ, đến lúc đó ai sẽ chê cười nàng ta.

Sau khi nàng ta đi, Phương thị đợi hai canh giờ, mắt thấy đều qua giờ Hợi rồi, tướng quân vẫn chưa về. Bà ta vội vàng gọi bà tử vào hỏi một chút, bà tử nói quanh co: “Phu nhân, nô tỳ vừa phái người đi nghe ngóng, mới biết được tướng quân đã nghỉ ngơi rồi, ở trong phòng của Sở di nương.”

Khuôn mặt Phương thị bỗng nhiên trầm xuống, trong phủ quả thật có hai di nương, đó là người mà bà ta sợ người khác nói bà ta ghen tỵ nên mới chuẩn bị. Ngày bình thường ngoại trừ lúc bà ta đến ngày không tiện, tướng quân mới có thể đến phòng bọn họ.

Hôm nay trên người bà ta lại sạch sẽ, làm sao lại như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi