NGUYÊN PHỐI CỦA HẦU GIA

Phủ Quốc Công đột nhiên xuất hiện một tiểu thư dòng đích, đừng nói là Úc Vân Từ giật mình, người khác cũng cảm thấy kinh ngạc giống như nàng. Theo lời truyền ra từ phủ Thành Quốc công, mọi người rốt cuộc đều hiểu được vị thất cô nương này là thế nào.

Nguyên lai là hai năm sau khi Thành Quốc Công phu nhân sinh ra An phi thì còn sinh ra một nữ nhi nữa. Những thế gia giống như phủ Thành Quốc Công, sau khi con cháu được sinh ra thì đều sẽ được kiểm tra bát tự một lần.

Vì thế sau khi vị thất cô nương này được kiểm tra bát tự xong liền doạ vợ chồng Thành Quốc Công sợ tới mức không dám lộ tin của nàng ra ngoài. Ngay cả tin hỉ đứa nhỏ ra đời cũng không dám truyền ra, bởi vì nàng có tướng khắc cha khắc mẹ.

Phạm thị ôm con gái nhỏ khóc rống một hồi, mời vài vị tăng nhân đắc đạo tìm kiếm phương pháp hoá giải nhưng cũng không được. Cuối cùng vẫn là Nguyên Thanh tiên cô của Ngọc Trinh Quan nghĩ ra một biện pháp, đó chính là tu đạo sửa mệnh.

Vì thế Thành thất cô nương từ nhỏ đã đi theo Nguyên Thanh tiên cô sống ở trong đạo quan, mãi đến năm 25 tuổi mới trở về nhà.

Ba ngày sau, rốt cuộc Úc Vân Từ cũng gặp được người dì nhỏ gửi thiệp cho nàng.

Lúc Liễu thị dẫn nàng vào thính đường, nàng liền nhìn thấy một nữ tử với khuôn mặt lạ lẫm.

Khuê danh của Thành thất cô nương là Thành Băng Lan, ngoại hình có năm phần giống với Phạm thị, cũng có ba phần tương tự với nàng. Có lẽ là do hàng năm ở tại đạo quan mà sắc mặt của nàng ta có phiếm một tia xanh lá.

Dì nhỏ ngồi cách Phạm thị có chút xa, khuôn mặt nghiêm nghị, cảm giác có chút khó chịu, nửa điểm tươi cười cũng không có. Ánh mắt lại càng lạnh băng, sắc bén, thậm chí là có chút lệ khí(*).

(*Lệ khí: Cảm giác thù địch, ngang ngược, bạo ngược.)

“Vân Từ gặp dì nhỏ ạ.”

Thành Băng Lan nhìn nàng, thật nghiêm túc mà dò xét từ đầu sợi tóc đến hoa văn ở trên giày, không hề buông tha bất luận một chi tiết gì. Nhìn tới nỗi trong lòng nàng có chút nao nao, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

“Ngươi chính là Vân Từ đi, đến chỗ dì nhỏ nào.”

Nàng nghe lời, đến gần Thành Băng Lan.

Thành Băng Lan kéo tay nàng, trên mặt nhếch lên nụ cười, có cảm giác quái dị nói không nên lời: “Quả nhiên là có tướng mạo tốt, ngoại hình thật là giống với mẫu thân của ngươi.”

Không phải nói vị dì nhỏ này mới sinh ra không bao lâu đã bị đưa tới đạo quan sao? Sao nàng có thể gặp được mẹ đẻ của nguyên chủ?

Nàng còn đang nghi hoặc ở trong lòng thì nghe được tiếng khóc nức nở của Phạm thị: “Đại tỷ của con thương con, thường trộm đến đạo quan thăm con, cũng làm khó con còn nhớ rõ bộ dáng của nàng. Nếu là nàng ở trên trời có linh, biết con đã trở về nhà, không biết sẽ vui mừng tới cỡ nào.”

“Bộ dáng của đại tỷ, nữ nhi làm sao sẽ quên được? Nàng nếu là thật sự ở trên trời…...có linh, làm sao lại không phù hộ con gái của mình. Nữ nhi tuy rằng mới vừa hồi kinh, lại nghe được rất nhiều về chuyện Phương thị khắt khe Vân Từ. Đáng thương đứa nhỏ không nương như Vân Từ, lớn lên trong tay thiếp thất, đại tỷ cũng thật là nhẫn tâm……”

Thành Băng Lan tuy rằng là bất bình thay nàng, nhưng lời này sao lại nghe cứ không đúng chỗ nào vậy

Úc Vân Từ quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt của Phạm thị có chút âm trầm, nàng càng cảm thấy kỳ quái hơn.

“Đại muội bạc mệnh, Từ tỷ nhi lại là thời khắc đều không quên mẹ ruột, đại tỷ con ở trên trời có linh thiêng, đương nhiên là sẽ cảm thấy được an ủi. Còn Từ tỷ nhi, nhiều năm như vậy là thật sự đã chịu khổ, cũng do Phương thị đáng giận, vẫn luôn ngăn cản chúng ta, nếu không chúng ta đã đón Từ tỷ nhi về phủ Quốc công. Bằng không…...há có thể để nàng chịu khổ mấy năm nay……”

Liễu thị nói, bắt đầu lau nước mắt. Hốc mắt của Phạm thị cũng trở nên ướt át, giống như nhớ tới con gái yêu, thần sắc đau khổ.

Úc Vân Từ thở dài trong lòng, nàng là tới làm khách, không phải là tới nhớ khổ. Hơn nữa vai chính hôm nay là vị dì bảy này mà, bọn họ cứ luôn nói về mẹ ruột của nguyên chủ làm cái gì?

“Bà ngoại, Vân Từ thời trẻ không hiểu chuyện, làm tổn thương tâm của mọi người, muốn trách thì mọi người cứ trách con đi!”

Thành Băng Lan nhìn nàng một cái, rủ xuống hai mắt.

“Đứa nhỏ tốt, bà ngoại đau lòng con còn không kịp, làm sao sẽ trách con?” Thành thị nói, ngừng rơi nước mắt.

Liễu thị vội vàng nhếch miệng cười, đưa tay ra hiệu bọn hạ nhân đi vào thay trà. Sau khi thay trà xong, nàng lại tự mình đổ một ly đầy cho Phạm thị: “Nương, ngày đại hỷ, thất muội vừa trở về nhà, chúng ta cũng đừng nói những chuyện không vui vẻ đó.”

“Vẫn là con hiểu chuyện nhất.” Phạm thị thật vừa lòng con dâu cả, dùng khăn xoa xoa khoé mắt.

“Là nữ nhi nhắc tới trước mặt nương, còn nữa, diện mạo này của Vân Từ, nữ nhi vừa thấy liền không khỏi nhớ tới đại tỷ. Nữ nhi đáng chết, vừa nói liền chọc cho nương thương tâm.” Thành Băng Lan nói, nét xanh xao trên khuôn mặt càng nặng hơn một chút.

Phạm thị làm sao sẽ trách cứ nàng, vội thở dài: “Không trách con, vì nương vừa nhìn thấy Từ tỷ nhi đến liền không khỏi nghĩ tới đại tỷ của mấy đứa. Mấy đứa nói không sai, Từ tỷ nhi hiểu chuyện, còn gả cho người trong sạch. Đại tỷ con nếu là biết thì nhất định là sẽ thấy vui mừng.”

“Vân Từ, dì nhỏ ở trong núi không có thứ gì tốt, vòng tay này tặng cho con làm lễ gặp mặt đi.”

Nàng tự nhiên mà vuốt xuống chuỗi ngọc đàn hương ở trên cổ tay, mạnh mẽ đeo lên tay Úc Vân Từ.

Úc Vân Từ không có cự tuyệt, nói một câu tạ ơn xong liền ngồi ở một bên. Trong lúc này, đôi mắt của Thành Băng Lan vẫn luôn nhìn nàng, sắc mặt không biết nên nói là thương tâm hay là thống khổ.

Trên mặt nàng không lộ ra nhưng trong lòng lại càng cảm thấy kỳ quái. Bởi vì, tuy Thành Băng Lan nói là tưởng niệm mẹ đẻ của nguyên chủ nhưng đáy mắt lại không có nửa điểm độ ấm, thậm chí trong lúc lơ đãng còn biểu lộ ra hận ý.

Không tới chốc lát, Thành Ngọc Anh liền đi vào. Sau khi hành lễ với các trưởng bồi rồi liền lôi kéo Úc Vân Từ rời đi.

Phạm thị thật vui vẻ nhìn thấy tình cảm giữa biểu tỷ muội bọn họ tốt như thế, còn ý bảo Thành Băng Lan: “Băng Lan đã nhiều năm không ở trong kinh, chỉ sợ không biết trong kinh hiện giờ lưu hành cái gì. Không bằng con đi theo hai tiểu bối đi, tới phòng Anh tỷ nhi trò chuyện.”

Thành Băng Lan xụ mặt nhưng cũng đứng dậy đi theo.

Hai ngày trước Thành Ngọc Anh đã gặp người cô nhỏ này, đối với vận mệnh của cô nhỏ cũng có một ít đồng tình. Vừa nghe vậy thì làm sao lại không đồng ý, lập tức thân mật tiến lên định ôm tay Thành Băng Lan.

Úc Vân Từ ở một bên nhìn thấy rõ ràng, Thành Băng Lan né tránh tay của Thành Ngọc Anh, đi ra ngoài trước một bước.

Thành Ngọc Anh cười cười không để bụng: “Cô nhỏ vẫn luôn được nuôi ở trong núi, tính tình khó tránh khỏi có chút quái gở.”

“Đúng thật là vậy.”

Hai biểu tỷ muội vội đuổi kịp Thành Băng Lan, không biết từ bao giờ mà bọn họ đã đi tới giữa vườn. Bụi Phượng Tiên đang nở thật diễm lệ, Úc Vân Từ không khỏi nhìn về phía móng tay của mình.

“Biểu tỷ, nếu không chúng ta đi nhuộm móng tay đi.” Thành Ngọc Anh đề nghị xong liền tự mình đi hái hoa.

Úc Vân Từ còn đang nghĩ ngợi nên làm sao để giết thời gian, bởi vì Thành Băng Lan vẫn luôn lạnh mặt, làm người khác khó chịu. Nghe xong Thành Ngọc Anh nói, nàng cũng duỗi tay đi hái.

Hai người hái một đống lớn rồi bỏ vào trong cái sọt nhỏ mà hạ nhân đưa tới, nhìn qua thì hẳn là đủ rồi.

“Cô nhỏ, ngài cũng đi với chúng ta đi.”

Ánh mắt Thành Băng Lan hiện lên tia tàn khốc, giống như cực kỳ khinh thường mà hừ một tiếng: “Không được, tục nhan lại mị sắc, Tiêu Tôn sẽ không thích. Ta phải quay về đi chép Đạo kinh, không đi với hai đứa nữa.”

Nàng nói xong liền nhấc chân rời đi.

Thành Ngọc Anh sượng mặt, hơn nửa ngày mới hồi thần lại, quay sang cười xin lỗi Úc Vân Từ: “Cô nhỏ từ nhỏ đã nuôi ở trong đạo quan, sợ là không quen nhìn hành vi của chúng ta. Như vậy chúng ta cũng đừng miễn cưỡng nữa. Ta vừa mới nhìn màu trên móng tay biểu tỷ đã phai đi rồi, có thể thấy được là lần trước nhuộm quá nhạt. Hôm nay thấy canh giờ còn sớm, không bằng nhuộm nhiều vài lần đi, chúng ta cũng có thể trò chuyện.”

“Tất nhiên là được mà, thịnh tình của biểu muội không thể chối từ, ta chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.”

Hai người đi tới sân của Thành Ngọc Anh, đi được một nửa, Thành Ngọc Anh lại cảm thấy hoa hôm nay hái có chút không đủ liền mệnh hạ nhân lại đi hái một ít.

Những đoá hoa được hái về được tẩy sạch xong rồi bỏ vào trong nghiên bát(*) bằng mã não, sau đó dùng nghiên xử(*) cũng bằng mã não nhẹ nhàng đảo qua.

(*Nghiên bát và nghiên xử: Là cái bát trũng và chày giã thuốc, giã tiêu…)

Dáng người của thiếu nữ đã hơi lộ ra nét lả lướt, một thân váy áo màu hồng nhạt, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng. Thành Ngọc Anh nghiêm túc mà nghiền hoa, mười ngón tay nhỏ dài, da trắng như tuyết, tư thái lại ưu nhã, động tác làm người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Úc Vân Từ ngồi ở một bên, nhìn nàng bận việc. Thầm nghĩ không hổ là cháu gái đích trưởng của đại thế gia cổ đại, dáng vẻ này, thật là làm người không tìm được bất luận tật xấu gì.

Khoảng chừng một khắc nửa chung(*) sau, nha đầu được phái đi hái hoa kia đã trở về, sắc mặt thật không đẹp.

(*Một khắc nửa chung: Khoảng 30 phút)

“Tiểu thư, biểu tiểu thư, nô tỳ không hái được hoa về…....Bởi vì mấy đoá hoa kia không biết đã bị cái gì đạp hư rồi……”

Thành Ngọc Anh dừng lại động tác, mày đẹp hơi nhăn, như là hơn nửa ngày mới hiểu được ý trong lời nói của nha đầu kia: “Sao lại thế? Trong phủ không ai thích nuôi mèo, nuôi chó cả……”

“Chúng ta đi xem đi.”

Úc Vân Từ đề nghị, Thành Ngọc Anh gật đầu, hai người vội vàng đi tới chỗ vườn.

Bụi Phượng Tiên kia lúc bọn họ đi còn đang nở thật diễm lệ. Hiện tại đều bị người giẫm nát, cành lá bị bẻ gãy, hoa rơi vụn vặt, gần như là nhìn không có một gốc hoa không bị tai hoạ.

“Đây là?” Thành Ngọc Anh hít vào một hơi, cả một bụi hoa đều bị dẫm nát, vừa nhìn liền biết không phải chó mèo làm.

Không cần nghĩ cũng biết là có người cố ý dẫm.

Rốt cuộc sẽ là ai? Ai là người có gan giương oai ở trong vườn mà còn không sợ bị người quở trách?

Gần như là cùng một lúc, hai người đều nghĩ tới một người.

Úc Vân Từ cân nhắc, chẳng lẽ vị dì bảy kia từ nhỏ đã nuôi trong đạo quan nên tính cách bị vặn vẹo? Cho nên mới sẽ trở nên quái quái, làm ra loại chuyện lạt thủ tồi hoa(*) này?

(*Lạt thủ tồi hoa: Ý chỉ người không biết thưởng thức, nhẫn tâm bẻ hoa ngắt lá)

“Đi, chúng ta đi tìm nàng.”

Thành Ngọc Anh nói, lôi kéo nàng đi vào trong sân của Thành Băng Lan.

Thành Băng Lan hồi phủ mới ba ngày, liền ở trong một cái sân gần chỗ của Phạm thị nhất. Sân rất tinh xảo, Thành Ngọc Anh vốn tưởng rằng bản thân sẽ dọn vào đây, không nghĩ tới lại đột nhiên nhào ra một vị cô nhỏ.

Còn chưa đi đến sân, đã nhìn thấy Thành Băng Lan đứng ở trên đường.

Giữa tà váy nàng còn nhuộm màu sắc của hoa cùng với nước xanh của lá cây, nhìn thấy hai người bọn họ, vậy mà còn không hề có nửa điểm trốn tránh. Liền cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn thẳng qua, trong ánh mắt mang theo khoái ý.

Úc Vân Từ đã có thể khẳng định vị dì bảy này có lẽ có chút vấn đề ở trong lòng.

“Cô nhỏ, sao ngài lại chưa có nghỉ ngơi?”

Thành Băng Lan cười cười, trong nụ cười có tia quỷ dị: “Hai đứa là tới hưng sư vấn tội sao? Vì sao không lớn tiếng mà hỏi thẳng, một hai phải vòng vèo cái gì, hỏi dò nói mát có mệt không? Nói thật cho các ngươi biết, bụi Phượng Tiên đó là ta dẫm.”

Thành Ngọc Anh đè lại lửa giận ở trong lòng mình, cố gắng tâm bình khí hoà mà hỏi: “Cô nhỏ, người vì sao phải dẫm nát chúng nó? Người biết rõ ta với Vân Từ biểu tỷ đang muốn dùng chúng nó nhuộm móng tay.”

“Nói tới cái này, ta cũng là thật xin lỗi. Vừa nãy ta đột nhiên nhớ tới có chuyện còn chưa có làm, vì thế liền quay người trở về. Không nghĩ tới khi đi qua bụi hoa, có một con ong mật vây quanh ta, làm ta cả kinh không nhìn thấy đường, quay xung quanh chỗ bụi hoa, không nghĩ tới vậy mà lại giẫm nát mấy đoá hoa kia.”

Thành Ngọc Anh giống như tin tưởng lời nàng nói, khẩn trương mà nhìn nàng: “Vậy cô nhỏ, người có bị ong mật đốt bị thương không?”

“Đương nhiên không có, sau đó con ong mật đã bị ta bóp chết rồi.”

Úc Vân Từ vẫn luôn không nói gì, vị dì bảy này không chỉ ngữ khí nói chuyện làm người khó chịu, ngay cả ánh mắt cũng làm người ta cực kỳ không thoải mái. Đặc biệt là khi nói ra hai chữ bóp chết, cái loại lệ khí này bất tri bất giác tràn ra ngoài.

Hay là thật sự ở đạo quan lâu rồi nên tính tình trở nên vặn vẹo?

“Dì nhỏ không có việc gì thì tốt, như vậy Ngọc Anh liền yên tâm rồi.”

Đôi mắt Thành Băng Lan nghiêng qua liếc Úc Vân Từ một cái: “Ngươi lớn lên thật giống nương ngươi, ta vừa thấy ngươi liền nhớ tới nàng. Nếu không ngươi ở chỗ ta đợi một lát đi, chúng ta trò chuyện.”

Này lại thật không làm người ta cự tuyệt được, Úc Vân Từ cười một chút, đi theo bà vào sân.

“Từ biểu tỷ, vậy ta đi về trước đây.”

Thành Ngọc Anh như là không hề có chuyện gì xảy ra, thần sắc như thường mà rời đi.

Úc Vân Từ đi theo Thành Băng Lan vào phòng, gian phòng rất lịch sự tao nhã, vừa nhìn thấy liền biết gian khuê phòng này đã được người ta trang trí tỉ mỉ. Trên Đa Bảo Các(*), ngoại trừ đồ cổ, ngọc khí thì còn đặt một bình pha lê trong suốt lấp lánh ánh sáng.

(*Đa Bảo Các: Là kệ chuyên dùng để bày biện cổ vật, đồ trưng bày, còn được gọi là “Bách Bảo Cách”.)

Tuy rằng thứ này ở hiện đại bình thường tới không thể bình thường hơn nhưng nàng biết, ở cổ đại thì thứ này chính là bảo vật. Lưu ly oánh sáng trong suốt không tì vết như thế kia, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ. Trong bình còn căm một nhành hoa nhưng lại không phải hoa thật mà là ngọc được khắc chạm thành hoa thuỷ tiên.

Thành Băng Lan thấy nàng nhìn chằm chằm cái bình liền duỗi tay cầm lấy nó.

“Phòng này là của An phi nương nương trước khi tiến cung, ngươi có biết khuê danh của An phi là gì không? Lăng Ba, tên này dễ nghe không?”

Cảm giác quái dị trong lòng nàng lại trào ra, lúc Thành Băng Lan nói đến An phi, ngữ khi hơi mang theo sự trào phúng, giống như đang đè nén cái gì.

“A, quả nhiên là tên hay.”

“Đương nhiên, tên này không thể tốt hơn nữa. Thật là đáng tiếc! Phí hoài một cái tên hay như vậy, Lăng Ba này cho dù được làm thật cỡ nào thì cũng đều là đồ giả.” Tay Thành Băng Lan như là có chút không xong, bình lưu ly kia theo tiếng của nàng mà rơi xuống đất. Vỡ thành vụn, ngọc thuỷ tinh bên trong cũng bể thanh năm bảy mảnh.

Tiếng pha lê vỡ vụn rất lớn, Úc Vân Từ kinh hãi một chút, tay nàng gắt gao nhịn xuống mới không bị giật mình mà nhảy dựng.

“Cháu gái ngoại, ta có ý tốt mời ngươi đi vào nói chuyện, sao ngươi lại động tay động chân, vậy mà lại quăng vỡ cả đồ mà An phi nương nương yêu thích, chuyện này làm như thế nào cho phải?”

Thành Băng Lan nói, cực kỳ tiếc hận mà lắc đầu thở dài, biểu tình vui sướng khi người gặp hoạ.

Úc Vân Từ thầm chửi tục ở trong lòng, Thành Băng Lan này chính là đồ bệnh thần kinh!

“Đồ là bà đập, không phải ta.”

Thành Băng Lan nở nụ cười, tiếng cười rất chói tai: “Ta? Ai thấy? Cháu gái Vân Từ, nói dối không phải là chuyện mà một hầu phu nhân sẽ làm. Hiện tại ngươi tốt xấu cũng là chủ mẫu của một phủ, không đến mức phạm phải sai lầm lại không dám nhận đi?”

Úc Vân Từ đứng lên, nhìn thẳng vào sự khiêu khích chói lọi trong mắt nàng.

“Ta không biết ngươi là bị cái gì kích thích mà biến thành như vậy, đối với vận mệnh của ngươi, ta biểu thị cực kỳ đồng tình. Nhưng sẽ không đại biểu ta sẽ dung túng mặc ngươi tuỳ ý hãm hại. Chuyện ngươi gặp phải rất đáng thương nhưng nó không nên trở thành cái cớ để ngươi cừu thị người khác.”

Mắt Thanh Băng Lan nhíu lại, trong mắt hiện ra sự tàn khốc.

“Đúng thật là coi thường ngươi, rốt cuộc cũng là con gái của Thành Tịch Nhan, đúng là làm người khác chán ghét y như nàng.”

Tâm của Úc Vân Từ vững vàng, ý của Thành Băng Lan là nàng không thích mẹ đẻ của nguyên chủ. Theo lý thuyết, mẹ đẻ của nguyên chủ thường xuyên lén đi đạo quan thăm nàng, nàng hẳn là nên cảm thấy cảm kích mới đúng, sao lại cừu hận ngược lại?

Nàng còn đang nghi hoặc, Thành Băng Lan đột nhiên thân thiết tiến lên kéo tay nàng: “Vừa rồi là ta nói đùa thôi, ngươi không có để ở trong lòng đi? Dì nhỏ chỉ là chọc ngươi một chút, muốn xem rõ tính tình của ngươi thôi. Quả nhiên dì nhỏ không có nhìn nhầm ngươi, ngươi có thể không khuất phục dưới cái uy của người khác, đúng là đứa có chủ kiến.”

“Dì nhỏ đùa quá giống thật, Vân Từ thiếu chút nữa là tin rồi.”

Thành Băng Lan vuốt vuốt sợi tóc rồi chớp mắt một chút: “Ngươi hiểu được, trong núi quá mức nhàm chán. Nếu ta không tự mình tìm chút việc vui thì chỉ sợ thật là đã bị buồn tẻ chết. Không chỉ ngươi, mấy tiên cô trong đạo quan ta cũng đùa qua hết rồi. Nhìn ngươi này, khuôn mặt nhỏ đều bị doạ trắng, nhanh đi tìm Ngọc Anh đi. Hai đứa là biểu tỷ muội, tuổi không kém bao nhiêu, chắc chắn là có thể nói chuyện hoà hợp được.”

Nói xong, nàng còn tự mình tiễn Úc Vân Từ ra đến cửa.

Trên đường đi trở về, Úc Vân Từ lại đi ngang qua bụi hoa kia, nhìn thấy những đoá Phượng Tiên tan nát trên đất. Nàng thầm nghĩ Thành Băng Lan nhất định không phải là trêu đùa người khác, nàng ta thật sự là có vấn đề về tâm lý.

“Vân Từ biểu tỷ!”

Âm thanh của Thành Ngọc Anh truyền tới, phía sau còn đi theo một thợ hoa.

Thợ hoa hành lễ một cái, sau đó bắt đầu dọn tàn hoa rồi trồng xuống mầm Phượng Tiên mới. Hoa non hẳn là được chuyển tới từ nơi khác, bên trên nở đầy những đoá hoa nho nhỏ.

Không tới nửa canh giờ, mọi thứ đều đã được dọn dẹp thoả đáng.

Nếu không phải bùn đất còn mới thì chỉ sợ không ai nhìn ra được chỗ bụi hoa này đã được đổi đi.

“Ngọc Anh biểu muội thật giỏi giang.”

Úc Vân Từ thật tình khen nàng, có thể trước tiên nghĩ tới phương pháp bù đắp mà không phải truyền ra bên ngoài. Phương thức xử sự như vậy, ở trong hậu trạch là sáng suốt nhất.

Chẳng trách rất nhiều thế gia lúc cưới vợ đều thiên vị cưới đích trưởng nữ, một đích trưởng nữ của một phủ xác thật là được giáo dưỡng rất xuất sắc.

“Vân Từ biểu tỷ quá khen, cô nhỏ không biết là có bị ong mật chích tới không, hiện tại ta còn chưa cảm thấy yên tâm nữa.”

“Hẳn là không bị đi, vừa rồi dì nhỏ gọi ta vào phòng, còn đùa giỡn với ta một chút. Nhìn tinh thần không giống với người bị ong mật chích.”

Thành Ngọc Anh nghe vậy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhoẻn miệng cười: “Như vậy ta liền yên tâm rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi