NGUYÊN PHỐI CỦA HẦU GIA

Hai người lại trở về chỗ ở của Thành Ngọc An, bị trì hoãn một hồi như vậy cũng không nhuộm móng tay được nữa. Thành Ngọc Anh rất là xin lỗi, liên tục nói là lần sau nhất định sẽ nhuộm cho nàng một bộ móng tay xinh đẹp.

Úc Vân Từ đơn giản sửa sang lại váy áo cùng búi tóc của mình, sau đó bọn họ liền đi tới chỗ ở của Phạm thị.

Phạm thị đã dậy rồi, bà đang nói chuyện với Thành Băng Lan.

Liễu thị cảm thán: “Thất muội trở về là tốt rồi, nếu là nương nương biết được, không biết là sẽ vui tới mức độ nào?”

“Vậy sao, nàng sẽ vui vẻ sao?” Thành Băng Lan nói, mặt lộ vẻ trào phúng: “Đại tẩu nói sai rồi, nàng hẳn là ước gì ta vĩnh viễn cũng đừng trở về, vĩnh viễn không…”

“Băng Lan!”

Sắc mặt của Phạm thị lạnh lùng, mày nhíu chặt: “Ngươi nói mê sảng cái gì vậy? Nàng là tỷ tỷ của ngươi, sao lại không nghĩ đến ngươi? Ngươi thanh tu ở đạo quan nhiều năm, tính tình vì sao vẫn là bướng bỉnh như cũ. Nếu mà tính tình của ngươi vẫn còn chưa được mài tốt thì nương phải suy xét xem có nên đưa ngươi lên núi tu hành mấy năm nữa không.”

“Nương, ta bất quá chỉ là thuận miệng nói mấy câu. Tỷ tỷ thương ta, ta há có thể không biết. Nương yên tâm, nữ nhi nhất định ghi nhớ lời ngài nói, tất nhiên sẽ không tạo thêm phiền toái cho tỷ tỷ.”

Nàng kéo tay Phạm thị làm nũng, ngữ khi mềm nhẹ, tựa như cô nương được cha mẹ nuông chiều lớn lên.

Lúc hai biểu tỷ muội đi vào liền nhìn thấy nàng một bộ dáng con gái nhỏ. Nhưng nàng năm nay đã 25 rồi, ở thời cổ đại đã xem như là gái lỡ thì. Nữ tử bình thường đã sớm gả chồng sinh con, qua tiếp mấy năm nữa thì phải lên chức bà để ôm cháu rồi.

Đối với đủ loại kiểu quái dị của bà, Úc Vân Từ thấy nhiều nhưng không trách.

“Từ tỷ nhi với Anh tỷ nhi tới rồi, mau lại đây.”

Phạm thị vẫy tay với hai người, để cho bọn họ ngồi ở bên cạnh mình.

“Nương, mới vừa rồi Từ tỷ nhi bị con gái dọa……” Thành Băng Lan nói, trên mặt lộ ra vẻ mặt áy náy: “Cũng là con gái trước kia ở trong núi nhàm chán quá mức, cho nên thích đùa giỡn một chút. Từ tỷ nhi có lẽ là chưa từng gặp qua nên sợ tới mức trắng bệch cả khuôn mặt nhỏ.”

Phạm thị vừa bực mình vừa buồn cười, dỗi nói: “Ngươi nha, không ra dáng trưởng bối……”

“Không trách được dì nhỏ, là lá gan của Vân Từ nhỏ, chưa bị doạ bao giờ.”

“Con là đứa hiểu chuyện, dì nhỏ của con vẫn luôn được nuôi ở trên núi, tính tình đơn thuần, con đừng giống như nàng.”

Nghe được hai chữ đơn thuần, Úc Vân Từ ha ha ở trong lòng. Thành Băng Lan với hai chữ đơn thuần không hề có nửa điểm giống nhau, tính cách nàng ta cực kỳ phức tạp, giống như một bệnh nhân tâm thần.

Đương nhiên lời này nàng không thể nào nói ra, chỉ có thể cười thẹn thùng.

Sau khi rời khỏi phủ Quốc công, lúc Úc Vân Từ ngồi ở trên xe ngựa vẫn còn đang suy nghĩ tính tình cùng với hành động quái dị của Thành Băng Lan, cùng với sự oán hận của bà đối với mẹ đẻ của nguyên chủ. Thái độ hôm nay của Thành Băng Lan đối với nàng, giống như là vì chuyện gì mà giận chó đánh mèo.

Nàng không biết trước kia mẹ đẻ của nguyên chủ lên núi đã làm cái gì nhưng mà có thể khẳng định là Thành Băng Lan căm thù mình.

Có lẽ nàng nên tìm hầu gia để hỏi một chút, bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ?

Hiện tại ngẫm lại lúc nguyên chủ chết ở trong truyện, cảm thấy khi đó tất cả mọi người đều rất vui mừng vì chuyện xảy ra. Ít nhất người muốn nàng chết không chỉ có một, nghĩ tới đó, Úc Vân Từ không khỏi thở dài một hơi.

Trên phố xá, người đi đường chen chúc chật như nêm cối, các tiếng thét to không dứt ở bên tai. Nghe được âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài thùng xe, nàng kìm không được sự tò mò trong lòng mà nhẹ nhàng nhấc lên một góc của bức màn.

Khung cảnh bên ngoài có chút giống với những những bức hoạ cuộn tròn vẽ cổ đại mà nàng từng xem qua, chẳng qua là tươi sống hơn. Ở phố xá sầm uất như vậy, nàng vậy mà nhìn thấy một cửa hàng đóng cửa. Trong lòng không khỏi có một ý tưởng, Úc Vân Từ đánh giá vị trí xung quanh, nàng hình như đã nhìn thấy ở trên những tờ khế đất của mình.

Những cửa hàng mà Phương thị trả cho nàng đều trống không. Những cửa hàng này cũng không thể mặc bọn nó để không như thế, nhưng nàng biết bản thân không phải người biết làm ăn buôn bán, vẫn là để về hỏi ý kiến của hầu gia xem.

Đợi trở lại hầu phủ, Úc Vân Từ rửa mặt trước một hồi, sau đó thay sang một thân quần áo mới thoải mái hơn. Tiếp đó liền mệnh Cao thị dẫn Đàn Cẩm đến để hỏi mấy câu. Cũng chỉ là hỏi hôm nay ăn cái gì, làm gì đó linh tinh.

Đàn Cẩm trả lời từng câu từng câu, đứa nhỏ đọc từng chữ rõ ràng, biểu tình nghiêm túc, làm người trìu mến từ đáy lòng.

Sau khi hỏi Đàn Cẩm xong, nàng liền dẫn theo Thải Thanh đến chỗ ở của Cảnh Tu Huyền.

Ngoài nàng dự kiến, hầu gia không ở trong phủ. Đang lúc nàng định đi vòng trở về thì liền nhìn thấy Truyện Hoạ thở hồng hộc chạy tới.

“Phu…...nhân, phu nhân…...của tướng quân…...ở…...cửa….quỳ.”

Úc Vân Từ vừa nghe thì sắc mặt liền trầm xuống. Hoá ra Phương Thị vẫn luôn cho người ở chỗ tối nhìn chằm chằm hầu phủ, nàng vừa mới hồi hầu phủ thì đối phương lại làm ra chuyện như vậy, rốt cuộc là muốn chơi trò gì?

Phương thị tuy là thiếp thất được phù chính, nhưng ở dưới quy củ nghiêm ngặt của cổ đại, rốt cuộc cũng chiếm tên tuổi mẹ kế của nàng. Nếu là nàng mặc kệ đối phương quỳ ở bên ngoài phủ, chỉ sợ tất cả có lý cũng bị cái mũ bất hiếu chụp ở trên đầu rồi trực tiếp bị ép thành không có lý.

Ngoài cửa không chỉ có một mình Phương thị, còn có Úc Sương Thanh.

Hai mẹ con đều mặc váy áo nhạt màu, khí chất bi thương, đúng là hai đóa bạch liên hoa. Người không rõ nội tình mà thấy, tất nhiên là tâm sẽ có thương xót, cảm thấy hầu phu nhân thật là một đứa con gái bất hiếu.

Úc Vân Từ nguyên là muốn trực tiếp ra ngoài nhưng vừa nhìn thấy váy dài màu hồng phấn ở trên người mình. Nàng nhăn mày cân nhắc một hồi, sau đó xoay người trở lại viện, thay một thân váy áo màu trăng non đã bạc màu đi ra.

Chưa tới gần cửa liền nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, còn có tiếng khóc nức nở của mẹ con Phương thị.

Nàng vừa đi đến trước cửa thì người gác cổng đã mở cửa ra. Nàng nâng váy áo chạy ra ngoài, vẻ mặt đầy nôn nóng. Chờ nhìn thấy bộ dáng của mẹ con Phương thị, không cần nghĩ thêm gì nữa, “Bịch” một cái mà quỳ gối trước mặt Phương thị.

“Mẫu thân, đại tỷ…...hai người làm gì vậy……”

Phương thị lấy tay áo che mặt, dựa vào người Úc Sương Thanh khóc không thành tiếng: “Ta mang đại tỷ của ngươi tới đây…...bồi tội với ngươi…...là nương không tốt, một lòng nghĩ tính tình ngươi mềm, sợ không giữ được mấy thứ kia, có tâm bảo quản giúp ngươi. Nào biết…...lại đưa tới nhiều phỏng đoán như vậy…...tai ngươi mềm, tất nhiên là nghe được người khác xúi giục nên mới có thể xa cách nương như thế…...lòng nương đau như đao cắt, hận không thể móc tim ra cho ngươi……”

Bà ta cũng thật biết tìm thời cơ, gần đây mình qua lại nhiều hơn với phủ Quốc Công một chút, bà ta nghĩ là có thể lợi dụng điểm này mà đổ hết lỗi qua cho phủ Quốc công.

“Mẫu thân, tâm tư của người ta đều biết. Chỉ là mẹ ruột ta báo mộng, từng tiếng chỉ trích còn văng vẳng bên tai, Vân Từ không dám chối từ. Nàng không biết mẫu thân dụng tâm lương khổ, bằng không, lần sau nếu nàng báo mộng cho ta nữa, ta lại bảo nàng đi tìm ngài?”

Phương thị giật mình trong lòng, nha đầu chết tiệt này, miệng mồm độc địa ác liệt. Vậy mà còn muốn cho họ Thành đã thành ma quỷ kia tới tìm bà, thật sự là con ruột của nữ nhân kia.

Bà kéo tay áo đang che mặt xuống, ngửa đầu nhìn trời, nước mắt giàn dụa, thống khổ động lòng người.

“Tỷ tỷ, ngài thật là oan uổng chết muội muội! Muội muội không có lúc nào là không nhớ rõ ngài giúp đỡ mình, không dám có nửa điểm xem nhẹ Từ tỷ nhi. Muội muội sợ ngài ở dưới đất không yên tâm nên hận không thể chu toàn thay Từ tỷ nhi, nào biết, ngài hiểu lầm muội muội…..”

“Mẫu thân, vì sao ngài tới cổng không vào, chỉ sợ người khác không chỉ muốn chỉ trích Vân Từ bất hiếu mà cũng ảnh hưởng không tốt tới danh dự của ngài.”

Úc Vân Từ nói, tiến tới kéo Phương thị, Phương thị lại vững vàng như núi. Nhìn như nhu nhược, lại không dịch chuyển chút nào.

Lão bạch liên gì chứ, sức lực thật đúng là lớn!

“Từ tỷ nhi…...sao ngươi lại gầy như thế?” Lão bạch liên trở tay kéo nàng, sau đó đánh giá Úc Vân Từ từ trên xuống dưới, diễn xuất như từ mẫu: “Nếu là có người làm khó ngươi thì ngươi nói cho nương, nương thay ngươi làm chủ. Ngươi nhất định không thể uỷ khuất bản thân, mặc người khác sắp đặt.”

Lần trước lão bạch liên đã xé rách da mặt với nàng rồi, lần này tới vậy mà còn bày đặt bộ dáng từ mẫu, rốt cuộc là muốn thế nào? Nếu không phải xung quanh còn có người nhìn thì nàng làm sao nguyện ý nói chuyện với Phương thị.

“Không có người làm gì ta cả, những của hồi môn đó vẫn luôn đặt ở chỗ mẫu thân, Vân Từ sợ mẫu thân bảo quản mệt nhọc nên mới nghĩ không bằng thu hồi lại, cũng để ngài thoải mái hơn. Ngày ấy ta tuân theo mẹ ruột báo mộng đến phủ tướng quân hỏi của hồi môn, vốn dĩ trong lòng đã khó chịu. Ai ngờ hai ngày sau Thắng đệ tới đưa đồ còn chỉ trích ta không màng đại tỷ. Nói đại tỷ phải gả vào Chung Sơn bá phủ nhưng phủ tướng quân không chuẩn bị nổi của hồi môn, nói ta mặc kệ mọi người chết sống………”

“Hắn cũng chỉ là nhất thời tức giận, cảm thấy ngươi là muốn xa lạ với chúng ta. Của hồi môn của tỷ ngươi ta đã chuẩn bị xong rồi, sao có thể để ngươi nhọc lòng. Chỉ là ngươi đứa nhỏ này gả chồng xong cũng không biết là như thế nào, có chuyện gì cũng không thương lượng với nương, nương còn có thể để ngươi khó xử? Ngươi không nói lời nào đã tới quỳ ở trước phủ tướng quân, làm cha ngươi tức giận tới……”

Úc Vân Từ nhìn bốn phía xung quanh, thấy người xung quanh đều dựng lỗ tai, muốn nghe bọn họ nói cái gì. Nàng liền làm bộ thương tâm mà dùng khăn ấn ấn khoé mắt: “Mẫu thân, nếu người tới rồi thì không bằng vào trong ngồi đi. Nếu người vẫn luôn ở ngoài cửa không vào, người khác sẽ cảm thấy Vân Từ bất hiếu.”

“Tứ muội muội, lần trước ngươi làm mẫu thân khó khăn như vậy, sao mẫu thân còn nguyên ý vào cửa hầu phủ?” Úc Sương Thanh căm giận nói, ánh mắt hận không thể lăng trì nàng.

Phương thị nghe vậy liền trách cứ mà nhìn con gái của mình: “Ta chịu chút khổ cực không đáng ngại, chỉ sợ muội muội ngươi bị người có tâm châm ngòi thổi gió, xa lạ với chúng ta.”

Mấy ngày gần đây Phương thị sống không được tốt lắm. Lần đó Úc Vân Từ tới cửa đòi hồi môn xong, Úc Lượng sau đó vẫn chưa hề đặt chân tới phòng của bà. Thậm chí mấy lần nàng tiến lên nịnh nọt cũng đều bị ông lạnh mặt cự tuyệt.

Từ sau khi nàng tiến vào phủ tướng quân, Úc Lượng còn chưa bao giờ tuyệt tình với bà như thế.

Úc Lượng như vậy, làm bà thấy được hình bóng của người nam tử đầy bụng oán khí với Thành thị trước kia.

Tất cả lời đồn đãi đều bất lợi với bà, bà là vợ kế, lại là thiếp thất được phù chính, vốn đã dễ dàng bị nhiều người lên án. Hơn nữa lúc đó còn xé rách mặt với Úc Vân Từ, càng là đưa tới nhiều phỉ nhổ, dị nghị hơn.

Lại cứ vì bù lại của hồi môn của Thành thị, Úc Lượng lấy ra bốn vạn lượng để bù tiền cho những cửa hàng ruột đất đó. Bốn vạn lượng này đặt trong thế gia có nội tình thâm hậu, đương nhiên không là gì cả.

Nhưng Úc Lượng vốn chính là đi lên từ bàn tay trắng, bốn vạn lượng đối với ông mà nói, gần như là đào rỗng tất cả tích tụ của ông. Từ đó, ông làm sao còn tâm tư mà nhu tình mật ý với Phương thị.

Tất cả chuyện này, ông đều cho rằng là Phương thị sai.

Phương thị đêm nằm không yên giấc, trong lòng đã hối hận cực kỳ. Sớm biết như thế này, lúc trước bà đã nghe Thiệu Lăng, để nha đầu chết tiệt này không gả được vào Cảnh hầu gia.

Cũng là do bà tính sai nên hỏng hết, bà vốn dĩ đề phòng Thiệu Lăng do tâm tư hắn thâm trầm.

Nếu là nha đầu chết tiệt kia gả cho nó, chỉ sợ mấy thứ mà Thành thị để lại đều bị nó lấy đi hết. Như vậy bà chẳng phải là tốn công một hồi, giúp người khác làm áo cưới hay sao.

Chính là bởi như thế nên bà mới không chấp nhận ý tưởng của Thiệu Lăng, hiện tại lại biến thành gà bay trứng vỡ.

Còn thiệt thanh danh của Thanh tỷ nhi bị hao tốn, phải gả vào một gia đình sốt ruột như vậy.

Lời bà ta nói, nửa chữ Úc Vân Từ cũng không tin.

“Mẫu thân, ta biết người vì muốn tốt cho ta, nhưng mời người cũng suy nghĩ tới thanh danh của ta, cùng ta đi vào phủ thôi.”

Nói đến mức này rồi, nếu là Phương thị còn khăng khăng không đi vào hầu phủ thì rõ ràng chính là một mẹ kế ác độc rồi. Úc Vân Từ nhìn bà, thâm ý trong ánh mắt chỉ có hai bọn họ hiểu được.

Ánh mắt của Phương thị lạnh lùng, nha đầu chết tiệt kia thật biết giả vờ. Nhiều năm như vậy, mình đều bị nó lừa gạt.

“Cũng phải, nương theo ý ngươi. Chỉ là Thiệu Lăng biểu ca của ngươi, đã vì ngươi mà đau lòng rất nhiều…...Ngươi không gả cho hắn, còn kiên quyết đưa Lục tiểu thư cho nó. Nó vì ngươi mà trực tiếp nhịn xuống. Tháng sau đã phải thành thân rồi, nương biết ngươi khó xử, nếu là không muốn đi thì cứ từ chối là được.”

Lão bạch liên hoa vẫn luôn muốn trói nàng với Thẩm Thiệu Lặng với nhau, quả thật là cắn chết nàng không buông. Nàng thầm hận thời đại đáng chết này, con cái không thể rời khỏi cha mẹ, nếu không nàng thật là muốn đoạn tuyệt quan hệ với phủ tướng quân, vĩnh viễn không qua lại.

“Mẫu thân, người…...đang nói gì vậy? Ta với Thẩm biểu ca rõ ràng là trong sạch, lời này nếu là bị hầu gia nghe được thì không xong. Nương cũng là người đã gả đi, há có thể không biết thanh danh đối với một nữ tử quan trọng cỡ nào. Người khác đều nói ngài cùng với biểu cữu trước kia là một đôi trời tác hợp, Kim đồng Ngọc nữ. Ngay cả Thắng ca nhi cũng không giống phụ thân mà giống biểu cữu. Chẳng lẽ mẫu thân cho rằng ra ta sẽ giống như ngài?”

Mắt hạnh của Úc Sương Thanh trừng to, giọng nói sắc nhọn: “Từ tỷ nhi, ngươi nói cái gì vậy, sao có thể chửi bới thanh danh của nương như thế? Ngươi với Thiệu Lăng biểu ca vốn dĩ là một đôi, ngươi không phải đã từng thề thốt đời đời kiếp kiếp ở bên hắn sao. Lời cũng không thể nói bậy, lời thề ông trời đều nghe được, nếu là vi phạm, vậy nhất định sẽ gặp báo ứng.”

Một câu cuối cùng nàng nói rất to, ngữ khí rét lạnh mang theo uy hiếp.

“Ta thề như vậy bao giờ? Đại tỷ chẳng lẽ là bị thất tâm phong(*) nên hồ ngôn loạn ngữ? Bất quá có một câu ngươi nói rất đúng, làm chuyện xấu nhất định sẽ gặp báo ứng.” Úc Vân Từ nháy mắt với Truyện Hoạ, Truyện Hoạ tiến lên giả bộ nhẹ đỡ Phương thị nhưng dưới ống tay áo lại âm thầm dùng sức, cưỡng ép lôi người vào phủ.

(*) Thất tâm phong = bị điên.

Phương thị làm sao là đối thủ của Truyện Hoạ, cho nên Úc Sương Thanh cũng bị kéo vào trong phủ luôn.

Cửa phủ sau khi bọn họ đi vào liền đóng lại, những người vây xem ở bên ngoài cũng bị hạ nhân của hầu phủ giải tán đi.

Cửa vừa đóng lại, sắc mặt của bọn họ đều thay đổi. Không có người ngoại, không cần thiết phải biểu diễn mấy thứ mẫu từ tử hiếu kia nữa. Phương thị mặt lạnh xuống, dưới mí mắt không chỉ có quầng thâm mà còn có bọng mắt, có thể thấy được gần đây không nghỉ ngơi đàng hoàng.

Mặt của Úc Sương Thanh cũng lạnh lùng như vậy, ánh mắt rét căm mà xẹt về hướng Úc Vân Từ.

“Ngươi nói ai bị thất tâm phong?”

“Đương nhiên là ngươi nha, ngươi si tâm vọng tưởng, một lòng muốn cướp đồ của người khác, nam nhân của người khác. Chuyện bại lộ rồi, ngươi không phải là còn bị suy sụp tới thất tâm phong sao.”

Úc Vân Từ nhìn nàng ta, trong nụ cười mang theo châm chọc.

Mặt Phương thị âm trầm, cảm thấy nha đầu chết tiệt này chán ghét hơn nhiều so với trước kia. Trước kia nàng chỉ là chướng mắt thôi, đặc biệt là gương mặt nhìn giống hệt Thành thị kia. Mà hiện tại, bà lại có một loại cảm giác đang đối mặt với ma quỷ, rất là không tốt.

“Miệng lưỡi nhanh nhảu, ngươi thắng rồi thì lại làm sao? Từ tỷ nhi, ngươi cho rằng ngươi lấy được của hồi môn, ép cho Thanh tỷ nhi gả tới Ngô gia thì ngươi sẽ thắng sao? Ta nói cho ngươi, ta là mẫu thân của ngươi, chỉ cần ta một mực chắc chắn ngươi bất hiếu lại không giữ đạo hành, nhiều người nói vào sẽ như nước chảy đá mòn, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày hầu phủ không dung được ngươi nữa. Ngươi cho rằng những người ở Thành Quốc công phủ là thành tâm giúp đỡ ngươi sao? Ngươi cũng chưa từng nghĩ qua, nhiều năm như vậy bọn họ chẳng hề quan tâm ngươi, hiện tại lại thân thiết với ngươi như vậy, chẳng lẽ là không có ý đồ gì khác?”

Úc Vân Từ cười lạnh trong lòng, luận tài ăn nói, lão bạch liên thật sự là có tài. Nguyên chủ có thể là bị nàng vừa đấm vừa xoa kiểm soát, bà ta nói gì thì nghe nấy.

“Có hai việc ngươi nói không đúng, một là nương ta đã sớm mất, nếu không thì thiếp thất như ngươi làm sao có thể được phù chính, ta nếu là không lấy lại của hồi môn của nàng thì mới chân chính là bất hiếu. Thứ hai, Thành Quốc Công phủ cho dù mục đích không thuần thì cũng không có tâm địa độc ác, muốn đồ sát tính mạng như ngươi. Ngươi giả vờ nhiều năm như vậy, ta cũng giả vờ nhiều năm như thế. Hiện tại ngươi đừng có giả vờ từ mẫu gì, ta cũng không cần giả vờ là hiếu nữ nữa. Nói thật, tưởng tượng tới lúc trước ta là đứa con gái tốt kính yêu ngươi, ta liền bị ghê tởm tới muốn ói hết cơm tối qua ra.”

Đúng vậy, nàng vừa nghĩ tới những chuyện trước kia của nguyên chủ thì bực mình tới muốn ói.

Phương thị cười lạnh: “Ngươi cho rằng hiện tại gả vào hầu phủ rồi thì có thể chống lại với ta sao, không cần lại dựa vào phủ tướng quân? Ta nói cho ngươi, ngươi sai rồi. Cho dù ngươi có chịu thừa nhận hay không, ta cũng là mẫu thân của ngươi, ta muốn làm người thế nào thì ngươi cũng chỉ có thể chịu đựng.”

“Ta nói rồi, nương ta đã sớm chết, ngươi chỉ là một kẻ thiếp thất, không xứng làm mẫu thân của ta. Lại nói trước nay ngươi đã không định giữ lại mạng của ta rồi. Ngươi âm mưu để cho họ Thẩm kia mang ta rời khỏi kinh, để cho con gái ngươi tu hú chiếm tổ, tới chiếm đoạt hết tất cả của ta. Giống như ngươi năm đó, chiếm đoạt đồ vật của mẹ ruột ta.”

Sắc mặt của Phương thị chậm rãi biến hoá, âm trầm tới đáng sợ. Ánh mắt lại tàn nhẫn, bên môi lộ ra một tia trào phúng.

“Không sai, ngươi biết rồi thì thế nào? Cũng không thay đổi được cái gì, chẳng qua là biện pháp không giống mà thôi.”

“Chưa biết, không tới cuối cùng, ai biết hưu chết về tay ai, chúng ta cứ chờ xem đi.”

Nàng xuyên qua tới đây, thay đổi được thanh danh bị huỷ hoại của nguyên chủ cùng vận mệnh chết tha hương của nàng. Như vậy những chuyện khác sao có thể tiếp tục giống như trong tiểu thuyết?

Phương thị cười như không cười mà nhìn nàng, trong mắt là sự nắm chắc thắng lợi. Năm đó Thành thị khôn khéo như vậy cũng không phải là đối thủ của bà, huống chi là con gái mà Thành thị để lại!

“Vậy được, Từ tỷ nhi, ta sẽ để cho ngươi biết. Ngươi đối nghịch với ta, không có kết cục gì tốt.”

Nàng nhếch khóe môi, chấp nhận lời khiêu chiến của đối phương: “Chúng ta rửa mắt mong chờ!”’

Phương thị xoay người, người gác cổng lại mở cửa ra một lần nữa.

Úc Vân Từ khôi phục thành bộ dáng một hiếu nữ, tự mình tiễn Phương thị cùng Úc Sương Thanh ra ngoài.

Ở bên ngoài dừng một cỗ kiệu nhất đỉnh lục ni(*) được bốn người nâng, ai nấy đều ăn mặc cung phục. Phương thị cả kinh, nhận ra công công ở bên trong kiệu là ai, đúng là Phúc công công bên người Thành thái hậu.

(*) Kiệu nhất đỉnh lục ni: Một loại kiệu được người cổ đại sử dụng.

Tròng mắt của Phúc công công vừa chuyển liền thấy được bà ta cùng với Úc Vân Từ ở sau lưng, khuôn mặt hơi lộ vẻ giật mình.

“Xin hỏi, vị nào là Cảnh phu nhân, nô tài phụng ý chỉ của Thái hậu nương nương, tiến đến mời Cảnh phu nhân ngày mai tiến cung. Thái Hậu nương nương nhớ nhung thật nhiều, ngay cả An phi nương nương cũng là thường xuyên nhắc tới phu nhân mãi.”

Ông tuy là nô tài nhưng thân phận lại không thấp.

Lời nói cung kính nhưng thân mình cũng chỉ hơi cong cong. Còn Phương thị, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc qua một cái. Thành thái hậu với Phương thái hậu không hợp nhau, cả cung đều biết. Hắn là tâm phúc của Thành thái hậu, đối với người của Phương thái hậu, đương nhiên là sẽ không bày ra được sắc mặt tốt.

Úc Vân Từ ngây ra một chút xong liền phản ứng lại. Hầu gia đã từng nhắc nhở nàng rồi, nói sắp tới trong cung sẽ triệu nàng vào, không nghĩ tới là sẽ nhanh như vậy.

Nàng không hiểu quy củ trong cung nhưng có người tới truyền chỉ thì khẳng định là phải đưa thưởng.

“Công công vất vả rồi, không ngại vào phủ uống chén nước trà đi?”

Phúc công công tự nhiên là đồng ý, đi bước nhỏ vào trong hầu phủ. Lúc đi qua bên ngoài Phương thị mới như là đột nhiên nhìn thấy bà: “Gặp qua Úc phu nhân, mới vừa rồi nô tài không có nhìn rõ, không nghĩ tới có thể nhìn thấy Úc phu nhân ở chỗ này, thật là cảm thấy ngoài ý muốn.”

“Ta không yên tâm Từ tỷ nhi, cố ý đến nhìn nàng. Nếu là công công tới truyền chỉ của Thái hậu thì ta cũng không quấy rầy nữa, mời công công!”

Phương thị nói rồi nghiêng người tránh đường.

Phu công công lại hành thêm một lễ rồi rảo bước đi vào hầu phủ.

Sau khi ông đi vào hầu phủ, sắc mặt của Phương thị liền âm trầm xuống. Nha đầu chết tiệt kia không chỉ trèo lên được phủ Quốc công mà ngay cả chỗ Thành thái hậu ở trong cung cũng móc nối được rồi.

Sau này muốn động nàng, đúng thật là phải nghĩ được một kế hoạch vẹn toàn.

Bà trầm mặt, kéo theo Úc Sương Thành đang không cam lòng rồi ngồi kiệu rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi