NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Đại Bạch đưa Bạch Dạ tới con ngõ nhỏ đằng sau cửa hàng đồ cổ của nhà họ Bạch. Trong ngõ vô cùng yên tĩnh, người đi qua đi lại cũng ít.

Đại Bạch xác định bốn phía không có ai mới hạ giọng hỏi: “Bạch Dạ, cậu thật sự không biết linh thạch là cái gì sao??”

Bạch Dạ không nói gì, ngẩng đầu nhìn phía trên những bức tường xung quanh.

“Cậu nhìn cái gì vậy?”Đại Bạch cũng ngẩng đầu nhìn theo cậu.

“Tôi đang nhìn xem có ai đứng trên bờ tường nghe lén chúng ta nói chuyện không.”

Đại Bạch tức giận thu hồi lại tầm mắt: “Ai mà nhàm chán đến mức đứng trên bờ tường nghe lén chúng ta nói chuyện chứ.”

Bạch Dạ: “……”

Lần trước chính cậu đứng trên bờ tường rồi phát hiện ra thân phận yêu quái của Đại Bạch còn gì.

Đại Bạch nói: “Trở lại chuyện chính, cậu thật sự không biết linh thạch là thứ gì sao?”

Bạch Dạ nghi hoặc: “Chẳng phải là linh thạch sao?”

“Ừ thì là linh thạch, vậy cậu có biết nó tác dụng của nó không?”

Bạch Dạ tò mò: “Tác dụng gì?”

Đại Bạch buồn bực: “Nếu cậu đã không biết tác dụng của nó, vậy người bạn kia đưa linh thạch cho cậu để làm gì?”

“Cậu ta bảo tôi làm giúp một số việc, sau đó cậu ta đưa linh thạch cho tôi, nói là một loại khoáng sản mới thuộc họ ngọc thạch.”

“Người bạn đó lừa cậu rồi, nó không phải là khoáng sản mới thuộc họ ngọc thạch đâu.”

Bạch Dạ nhíu mày: “Nói như vậy linh thạch không đáng giá chút tiền nào à?”

“Đúng vậy.” Đại Bạch ngẫm nghĩ  rồi lại nói: “Cũng không phải. Haiz. Nói chung là người dùng được nó thì sẽ cảm thấy vô cùng đáng giá, còn đối với người không biết dùng thì nó cũng chỉ là một viên đá bình thường thôi. Người bạn kia của cậu có phải hết tiền rồi nên mới cho cậu linh thạch không? Cũng không đúng nhỉ, nếu bán linh thạch cho người cần dùng thì sẽ kiếm được một khoản tiền không nhỏ đâu.”

Bạch Dạ tò mò: “Vậy những người cần viên đá này dùng nó với mục đích gì?”

“Chính là……”Đại Bạch vừa mới nói hai chữ đã vội vàng ngậm miệng lại: “Bạch Dạ, không phải tôi không nói cho cậu biết, mà là tôi không thể nói cho cậu được. Nếu như cậu tình cờ biết được một số chuyện còn dễ nói, tôi còn có thể giải thích thắc mắc cho cậu. Nhưng cậu không biết thứ gì hết, tôi thật sự không thể phá vỡ quy tắc được.”

Bạch Dạ cảm thấy những chuyện mà hắn nhắc đến có liên quan đến việc trên thế gian này có thần tiên và yêu quái, linh thạch chắc hẳn cũng có chút liên hệ với bọn họ. Cậu thử hỏi: “Nếu như anh đã biết cách sử dụng linh thạch, vậy chắn hẳn anh cũng là một trong số những người dùng được nó nhỉ?”

Đại Bạch do dự một chút rồi gật đầu: “Ừ.”

Bạch Dạ vỗ vai hắn, sau đó nhìn hắn một cách thâm sâu.

Đại Bạch bị cậu nhìn chằm chằm khiến mồ hôi chảy đầy đầu, cả người không được tự nhiên: “Sao, sao thế?”

Bạch Dạ nắm lấy hai vai hắn hỏi: “Thức ăn cho chó ăn ngon không?”

Đại Bạch trả lời theo bản năng: “Cũng không tệ đâu.”

Bạch Dạ nhếch môi cười.

Đại Bạch chớp chớp mắt, sau đó trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ: “Thức ăn, đồ chơi cùng với quần áo dành cho chó hôm trước là do cậu gửi à?”

“Ừ.” Bạch Dạ cười rạng rỡ hơn nữa: “Đặc biệt chọn cho anh loại đắt nhất ngon nhất đấy, anh thấy tôi đối xử với anh có tốt không?”

Đại Bạch tức giận nói: “Lúc ấy thiếu chút nữa thì bị hù chết rồi. Vậy có phải…có phải cậu biết tôi là……”

Bạch Dạ thay hắn nói ra hai chữ cuối cùng: “Cẩu yêu.”

Đại Bạch hít một hơi: “Làm sao mà cậu biết được?”

Bạch Dạ chỉ lên bờ tường: “Vào ngày mà tôi gửi thức ăn cho chó, tôi đã đứng ở đây, tận mắt nhìn thấy một chú chó biến thành anh.”

“……”Đại Bạch thật sự muốn tát cho mình một cái: “Tôi là yêu quái, cậu không sợ sao?”

Bạch Dạ lắc đầu: “Lúc ấy chỉ cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ thôi.”

Đại Bạch cười ha hả: “Cũng đúng. Nếu như cậu sợ tôi, chắc hẳn cũng chả tặng tôi nhiều thức ăn như thế, lại còn chạy tới tìm tôi nữa.”

Bạch Dạ hỏi hắn: “Vậy bây giờ anh có thể nói cho tôi biết linh thạch là thứ gì chưa?”

Đại Bạch quan sát bốn phía, không yên tâm nói: “Chúng ta vẫn nên vào trong nhà của cậu rồi nói thì hơn.”

Bạch Dạ thuần thục leo lên tường.

“Tại sao cậu vào nhà của chính mình mà còn cần trèo tường thế?” Đại Bạch cũng nhảy theo vào trong sân: “Đúng rồi, mấy người anh của cậu đâu rồi? Đã rất lâu rồi tôi chẳng thấy bọn họ đâu.”

Bạch Dạ nói: “Mấy tháng trước tôi cùng mấy người anh đi trộm mộ. Nhưng khi tôi mới tiến vào ngôi mộ không lâu thì bị ngất đi, chờ đến khi tỉnh lại thì đã là mấy tháng sau rồi. Sau đó tôi trở về tìm bọn họ nhưng không thấy tăm hơi, điện thoại cũng không gọi được. Còn anh thì sao, lần cuối cùng anh thấy bọn họ là khi nào?”

“Từ sau khi cậu đóng cửa tiệm thì tôi cũng không gặp bọn họ nữa.”

Bạch Dạ mở cửa vào nhà: “Anh có cách gì giúp tôi tìm bọn họ không? Tôi có thể trả tiền cho anh.”

Nếu như đối phương đã là cẩu yêu thì bản lĩnh tìm người chắc hẳn cũng không tệ đâu.

“Tôi không cần tiền.”Đại Bạch nhìn linh thạch trong tay cậu, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh: “Tôi muốn linh thạch.”

Bạch Dạ vứt linh thạch cho hắn: “Một viên đủ chưa?”

“Đủ rồi đủ rồi, đây chính là linh thạch thượng phẩm, một viên có thể bán được 30 vạn. Qua một thời gian nữa có khi còn tăng giá ý chứ.”

“Một viên có thể bán 30 vạn?” Bạch Dạ lấy ra mười viên linh thạch từ trong ba lô đưa cho hắn: “Cho anh thêm mười viên nữa, cảm ơn anh trước kia đã chăm sóc gia đình tôi.”

Đại Bạch trừng lớn mắt: “Tại sao cậu lại có nhiều linh thạch như vậy?”

“Đều là người khác đưa cho tôi. Chỉ cần anh giúp tôi tìm được người nhà, tôi sẽ cho anh thêm 10 viên nữa.”

“Người đưa cho cậu số đá này đúng là kẻ có tiền.”Đại Bạch ngửi ngửi mùi trong phòng: “Mùi của người nhà cậu lưu lại trong căn phòng rất nhạt, chứng tỏ đã rất lâu bọn họ không quay lại đây. Cũng may lúc trước ta quen biết với mấy người họ, đến giờ vẫn nhớ rõ mùi của mỗi người.”

“Nếu như anh có thể ngửi được mùi của người khác,vậy tại sao lúc tôi đứng trên bờ tường nhìn thấy con chó biến thành anh, anh lại không phát hiện ra sự tồn tại của tôi.” Bạch Dạ lau  ghế ngồi xuống.

“Lúc đó tôi có ngửi thấy mùi trên người cậu, nhưng bên cạnh chính là nhà họ Bạch, tôi còn tưởng lúc trước cậu mới đi ngang qua đây, vậy nên cũng không suy nghĩ nhiều.”

Bạch Dạ cạn lời: “Anh đúng là đồ cẩu thả.”

Đại Bạch cười ngượng ngùng.

“Vậy bây giờ anh có thể nói cho tôi biết linh thạch là thứ gì chưa?”

“Linh thạch tương đương với đá năng lượng của con người, bên trong chứa đựng một lượng linh khí, linh khí càng thuần khiết càng dồi dào thì cấp bậc lại càng cao. Cho nên linh thạch được chia làm linh thạch hạ phẩm, linh thạch trung phẩm, linh thạch thượng phẩm cùng với linh thạch cực phẩm. Nghe nói còn có các cấp bậc như thánh phẩm, vương phẩm, hoàng phẩm, tiên phẩm,vv…. Có điều tôi không phải là người của thế giới đó, à không, phải nói là yêu quái mới đúng, vậy nên tôi không rõ về những thứ này lắm.”

Bạch Dạ tò mò: “Thế giới đó?”

Đại bạch do dự một chút mới nói: “Chính là giới Tu chân.”

“Giới Tu chân?” Bạch Dạ vẻ mặt mờ mịt.

“Hiện tại, nơi mà chúng ta đang ở là phàm giới. Ở những nơi mà chúng ta không biết còn có giới Tu chân. Tôi sớm đã muốn đến giới Tu chân xem xem thế nào, bởi vì bên kia có những đại yêu, đại ma cùng với những bậc thầy vô cùng lợi hại. Tôi muốn sang bên đó bái sư học nghề. Nhưng đồng đội của tôi nói yêu lực của tôi quá thấp, nếu như đến giới Tu chân, chắc chắn sẽ chết mất xác trong vòng hai ngày.”

Bạch Dạ cảm thấy một thế giới quan mới được mở ra, cậu vô cùng bất ngờ rằng ngoài thế giới này ra còn tồn tại một thế giới khác. Có điều có hơi chút lạc đề rồi: “Anh vẫn nên nói về linh thạch trước đi.”

“Ở phàm giới, linh thạch được dùng để tu luyện. Sau khi chúng ta hấp thụ linh khí bên trong thì có thể tăng tu vi. Hiện tại linh khí loãng, ngày thường ngồi thiền tu luyện có khi còn chẳng hấp thụ được chút linh khí nào, chỉ có thể dựa vào linh thạch để tăng cấp thôi. Vậy nên linh thạch có tác dụng rất lớn đối chúng tôi, đây cũng là lý do vì sao một viên linh thạch lại có thể bán được 30 vạn. Trừ những thứ trên, linh thạch còn có thể dùng để trao đổi vật phẩm với người trong giới. Ở giới Tu chân, linh thạch đã hoàn toàn trở thành tiền để trao đuổi mua bán bất kỳ thứ nào.”

“Tu luyện?” Bạch Dạ rất có hứng thú với những thứ này: “Linh thạch chỉ có yêu quái các anh mới dùng được thôi à?”

“Đương nhiên không phải. Người, yêu, quỷ, ma đều có thể dùng.”

Bạch Dạ kinh ngạc nói: “Người cũng có thể tu luyện?”

“Đương nhiên có thể, chúng tôi gọi những người đang tu luyện là người tu chân. Bình thường bọn họ thích nhất là bắt nạt tiểu yêu quái như chúng tôi, vô cùng đáng giận.”Đại Bạch bực bội nói.

Bạch Dạ thầm nghĩ: Đồng Tất chân nhân cùng Dược Linh chân nhân chắc hẳn là người tu chân nhỉ? Đúng rồi, còn có mấy người Hạ Quân nữa, chắc chắn cũng là người tu chân.

Cậu hỏi: “Có phải người tu chân dù trên trăm tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài thanh xuân, đúng không?”

“Đúng vậy, cảnh giới của bọn họ càng cao, thời gian sống sẽ càng lâu.”

Bạch Dạ ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy anh có biết Muggle là có ý gì không?”

Cậu vẫn luôn cảm thấy mấy người Cửu trưởng lão gọi cậu là Muggle trừ việc trào phúng ra thì còn có một tầng nghĩa khác.

Đại bạch cười nói: “Có phải có người từng gọi cậu như vậy không?”

Bạch Dạ gật đầu.

“Người gọi cậu như vậy chắc chắn là người tu chân. Tôi nói cho cậu biết, những người tu chân này vô cùng tự cao tự đại, hợm hĩnh, kiêu ngạo, luôn cho rằng bản thân mình đứng trên mọi người, người khác trèo cao cũng chả với tới bọn họ. Hừ, cũng chẳng nghĩ xem trước khi bọn họ tu luyện thì cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ.”

Bạch Dạ trừng hắn một cái: “Đúng thế, anh nói quá đúng. Quả thật nhìn bọn họ lúc nào cũng giống như đang khinh thường người khác. Có điều anh nói nhiều như vậy mà tôi vẫn chưa hiểu rốt cuộc Muggle có ý nghĩa gì?”

“Chuyện phải kể từ mấy năm trước, người tu chân chỉ cần thấy ai không biết pháp thuật, không hiểu gì về tu luyện, không biết đến sự tồn tại của người tu chân là sẽ luôn mồm gọi người đó là phàm nhân. Nếu là ở giới Tu chân thì còn bình thường, nhưng nếu ở phàm giới mà gọi như vậy thì đúng là hơi điên, có khi còn bị hiểu nhầm là mắc bệnh thần kinh. Dù gì trên phàm giới này cũng có tám mươi đến hơn chín mươi phần trăm là người bình thường, nếu cứ mở miệng ra là một câu phàm nhân, hai câu phàm nhân, có phải nghe cực kỳ ngu ngốc không. Nếu gặp phải người khôn khéo nói không chừng còn bị vạch trần thân phận là người tu chân. Sau này xuất hiện một quy định là không được gọi người bình thường là phàm nhân, sau đó mấy người tu chân lại học theo mấy bộ phim điện ảnh về pháp thuật, gọi người thường là Muggle, vừa có thể khinh bỉ đối phương, lại có thể mắng chửi người, còn không bị người ta phát hiện ra thân phận nữa. Nhưng chỉ có mấy người tu chân bọn họ được gọi như vậy, yêu ma chúng tôi không được gọi như vậy”

Bạch Dạ: “……”

Đại Bạch nhìn bốn phía: “Nhà cậu phủ một lớp bụi dày như vậy, trong khoảng thời gian này cậu không ở nhà sao?”

“Hiện tại tôi đang ở một nơi khác, tạm thời sẽ không về đây ở. Đúng rồi, anh từng nghe nói đến người nhà họ Hạ chưa?” Bạch Dạ nhớ tới thời điểm Chi Phượng nghe được mấy chữ người trong Hạ gia thì lập tức trở nên kính cẩn lễ phép, xem ra thân phận của mấy người họ Hạ không đơn giản đâu.

“Người nhà họ Hạ hả! Một người bình thường như cậu mà lại nghe qua về người nhà họ Hạ ư!?” Đại Bạch nhìn Bạch Dạ rồi tặc lưỡi một tiếng: “Xem ra khoảng thời gian này cậu gặp phải không ít chuyện mới mẻ nhỉ, đến người nhà họ Hạ mà cũng biết.”

Bạch Dạ chửi thầm, cậu đâu chỉ biết người nhà họ Hạ, cậu còn kết hôn cùng Hạ Sâm, người nắm quyền trong Hạ gia kia kìa.

Cậu cười nói: “Không phải chứ, khoảng thời gian này thế giới quan của tôi bị điên đảo hết rồi. Anh mau nói đi, chuyện của người nhà họ Hạ ý, bọn họ có phải cũng là người tu chân không?”

Đại Bạch cười ha hả: “Không sai, bọn họ là một đại gia tộc tu chân.”

Bạch Dạ: “……”

Chẳng trách trong nhà còn phân ra trưởng lão, đường chủ các kiểu, người không biết có khi còn tưởng bọn họ là xã hội đen.

Đại Bạch lại nói: “Trừ việc bọn họ là một đại gia tộc tu chân ra, đối chúng tôi mà nói thì còn là một sự tồn tại đặc biệt nữa.”

Bạch Dạ tò mò: “Tại sao lại đặc biệt?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi