NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Bạch Dạ chậm rãi mở hợp đồng ra xem.

Ông nội Hạ thúc giục: “Hợp đồng đã soạn cẩn thận rồi, cậu mau ký đi. Hiện tại đang có một nhóm người đứng ngoài cửa chờ cậu đi làm nhiệm vụ, đừng bắt mọi người đợi lâu.”

“Đừng nóng.” Bạch Dạ cẩn thận nhìn những điều khoản trên hợp đồng: Xem hợp đồng là chuyện vô cùng quan trọng, phải xem từ từ, nếu không có khi tự mình ký khế ước bán thân cũng không biết đâu.”

Ông nội Hạ tức giận nói: “Ta soạn hợp đồng dựa trên những gì cậu nói, có gì để xem xét kỹ hả. Vả lại cho dù có vấn đề thì cậu có thể nhìn ra được sao?”

“Điều khoản tai nạn lao động rất rõ ràng, đến đứt móng tay mà cháu cũng được trả mười vạn tiền bồi thường, điểm này khiến cháu rất hài lòng. Có điều……” Bạch Dạ không nói bản thân mình có xem hiểu hay không, cậu chỉ một điều khoản trong hợp đồng rồi nói: “ Điều khoản này nói rằng phải đợi xong việc mới trả tiền cho cháu, việc này hơi quá đáng một chút. Nếu cháu làm xong nhiệm vụ nhưng mọi người lại quỵt tiền cháu thì phải làm sao? Vậy nên mọi người bắt buộc phải đưa cho cháu trước một ngàn vạn, hơn nữa còn phải trả tiền đặt cọc tai nạn lao động cho cháu mới được.”

Ông nội Hạ thở sâu: “Vậy nếu như cậu không hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải ta đây phí tiền cho cậu à?”

“Cháu có hoàn thành được nhiệm vụ hay không lại là một chuyện khác. Vấn đề hiện tại là cháu có làm việc cho Hạ gia không. Nếu cháu làm việc cho gia tộc này, vậy thì ông phải trả tiền công cho cháu, nếu không ông cứ lấy lý do chưa hoàn thành nhiệm vụ để bòn rút tiền của cháu, vậy chẳng phải cháu làm phí công à? Đương nhiên là ông có thể ghi thêm chú thích, nếu như cháu không hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao cho, cháu sẽ phải trả lại cho ông 50 vạn tiền thù lao.”

Ông nội Hạ ngoài cười nhưng trong không cười: “Nói cách khác là dù có thế nào đi chăng nữa thì ta cũng phải trả tiền cho cậu.”

“Đúng là nói chuyện với người thông minh không tốn sức.” Bạch Dạ rất hợp đồng trước mặt ông: “Vậy ông sửa lại hợp đồng đi.”

Ông nội Hạ tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.

Lúc này, Lạc Khu Lợi đi vào, cung kính hỏi: “Thưa ngài, chúng ta nên xuất phát rồi.”

Bạch Dạ nói: “Hợp đồng tôi đã ký đâu, anh vội cái gì?”

Lạc Khu Lợi lạnh lùng trừng cậu một cái.

Ông nội Hạ vất hợp đồng cho quản gia: “Ông mau sửa nội dung theo lời cậu ta nói đi.”

“Vâng.” Trong vòng mười phút, quản gia đã làm lại một bản hợp đồng mới rồi in ra.

Bạch Dạ xem hết hợp đồng, hài lòng rồi mới ký tên ở trên. Chờ Ông nội Hạ chuyển một ngàn vạn tiền trả trước cùng với một ngàn vạn tiền đặt cọc vào trong thẻ Bạch Dạ mới đứng lên, chỉ vào dụng cụ pha trà bằng tử sa và lá trà trên mặt bàn: “Cháu sợ trên đường khát nước, cháu muốn mang theo chúng để uống nước ở trên đường đi.”

Ông nội Hạ cười lạnh: “Ta thấy cậu muốn uống nước là giả, nhìn trúng ấm trà của ta mới là thật.”

Bạch Dạ vô tội nhìn ông: “Ấm trà của ông thật sự rất đáng giá sao?”

Ông nội Hạ sắc mặt hơi sững lại, với xuất thân của cậu ta, chắc cũng chưa từng nhìn thấy những món đồ tốt bao giờ, nhất định sẽ không biết giá trị của ấm trà này.

“Ông nội, mấy người Cửu trưởng lão đang giục ở bên ngoài.” Hạ Quân đi vào nói.

Ông nội Hạ tiều tụy xua tay với Bạch Dạ: “Mang đi, mang cả đi.”

Bạch Dạ cười tủm tỉm bưng khay trà, không chỉ mang theo cả ấm trà và lá trà, cậu còn cầm theo cả những dụng cụ pha trà khác.

Hạ Quân hỏi ông nội Hạ: “Ông nội,đây chẳng phải là bộ dụng cụ pha trà mà ông thích nhất sao? Ông cứ đưa cho Bạch Dạ như vậy ạ?”

Ông nội Hạ tức giận: “Ai nói ta cho nó, chờ hoàn thành nhiệm vụ trở về, ta sẽ bắt nó trả lại.”

Hạ Quân bất lực nhìn về phía Bạch Dạ: “ Cậu định mang những thứ này theo thật à?”

Bạch Dạ trừng hắn một cái: “Mang theo thì sao? Không mang theo thì sao? Cậu quản nhiều như vậy làm gì?”

“Tôi đau lòng cho bộ ấm trà này mà thôi, cậu có biết bộ ấm Tùng Hạc Thập Đầu Sáo trên tay cậu có giá trị thế nào không? Làm rơi vỡ một chiếc thôi cũng tổn thất rất nhiều tiền, còn có hộp đựng trà này nữa……”

Bạch Dạ ngắt lời hắn: “Tôi biết, bộ ấm Tùng Hạc Thập Đầu Sáo 5 năm trước xuất hiện hội đấu giá đồ cổ, cuối cùng được bán ra với giá 9800 vạn, mỗi cái chén tương đương với một ngàn vạn. Còn lá trà này thuộc giống trà Long Tỉnh, tên là Ngự Tiền Bát Khoả, mỗi năm sản lượng chỉ có hai lạng. Trà này không thể đo giá trị bằng tiền được, nói cách khác có tiền cũng không mua được.”

Lúc trước cậu là nhà buôn đồ cổ mà, nếu như đến những thứ này cũng không biết, làm sao cậu có thể lăn lộn ở phố đồ cổ được? Vậy nên lúc trước nói không biết là lừa ông nội Hạ.

Hạ Quân kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu hiểu những điều này ư? Nếu như đã biết chúng quý giá như thế nào, tại sao cậu còn muốn mang theo khi đi làm nhiệm vụ?”

Bạch Dạ đưa vật trong tay cho một người giúp việc đi ngang qua: “Đem bộ ấm trà này đến để ở phòng của tôi.”

“Vâng.” Người giúp việc nhận lấy bộ ấm rồi rời đi.

Hạ Quân hỏi: “Không phải cậu muốn nuốt trọn bộ ấm của ông nội tôi đấy chứ?”

Bạch Dạ thừa nhận: “Trưa nay đến đại sảnh gặp ông nội của cậu, tôi đã nhìn trúng bộ ấm cùng với lá trà ở đây rồi, nhưng tôi nhịn cho đến tối nay. Giờ bộ ấm đã rơi vào tay của tôi rồi, ông nội cậu đừng hòng đòi lại được.”

Hạ Quân: “……”

Chắc chắn ông nội không ngờ rằng bản thân cũng có một ngày bị hố đâu.

Đám người Cửu trưởng lão đứng ngoài chờ đã mất hết kiên nhẫn, đang định phái người vào trong thúc giục thì cuối cùng cũng nhìn thấy Hạ Quân cùng Bạch Dạ đi ra từ biệt thự.

Ngụy Liêu châm chọc nói: “Đại thiếu gia, chưa từng gặp ai khó mời như cậu đâu.”

“Bạn đời của nhà giàu số một trong nước đi cùng với các người là cho mấy người mặt mũi rồi, các người mời có vài lần thì đã nhằm nhò gì?” Bạch Dạ đi đến trước mặt hắn, hất hất cằm: “Mở cửa.”

“Bạn đời của nhà giàu số một trong nước thì có gì hơn người chứ.” Ngụy Liêu cả giận nói: “Cậu có tay có chân mà không biết mở cửa sao?”

“Anh không mở cửa thì ta không đi nữa.”

Ngụy Liêu nghĩ đến những việc mà sư phụ định làm vào buổi tối nay, nén cơn giận mở cửa xe cho cậu.

Lạc Khu Lợi ngồi ở ghế lái xe và Cửu trưởng lão ngồi ở ghế phụ sầm mặt liếc nhìn cậu một cái.

Bạch Dạ làm ngơ ánh mắt của bọn họ rồi ngồi vào xe, quay sang nói với Hạ Quân: “Hạ Quân, tôi vừa mới vào Hạ gia thôi nên không hiểu lắm về mọi người. Nhưng theo những gì tôi hiểu, cậu cùng anh cả là chủ nhân của Hạ gia, thân phận tất nhiên phải cao quý hơn những người khác, cho dù là trưởng lão cũng phải tôn trọng gọi cậu một tiếng thiếu gia mới phải. Nhưng gần đây tôi quan sát thấy, không chỉ có trưởng lão mà ngay cả lũ đồ đệ cũng trèo lên đầu lên cổ cậu mà ngồi trên đấy rồi. Vậy nên tôi không thể hiểu được quan hệ trong Hạ gia, rốt cuộc là chủ nhân của Hạ nắm quyền lực hay là các trưởng lão quyền lợi hơn?”

Người trong xe: “……”

Bạch Dạ vỗ bả vai Hạ Quân: “Tất nhiên thì làm một vị chủ nhân lương thiện là một điều tốt, nhưng để nô bộc áp bức chủ chính là dấu hiệu báo trước của việc làm phản đấy.”

Bên ngoài Hạ Quân không có biểu cảm gì, trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn. Cuối cùng hắn cũng ý thức được mấy năm gần đây thái độ của các trưởng lão quả là cực kỳ kiêu ngạo. Có những lúc hắn truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới với bọn họ, các trưởng lão cùng đồ đệ thường xuyên không làm theo lệnh đã được giao. Lúc trước hắn tưởng bản thân mình quá trẻ tuổi, vậy nên mọi người mới không nghe theo hắn. Nhưng hiện tại nghĩ lại, trưởng lão không nghe theo hắn thì còn bỏ qua được, nhưng đám đồ đệ dựa vào đâu mà không nghe lời?

Ví dụ như việc xảy ra ở Linh Trấn vậy, mấy người Ngụy Liêu đâu có để hắn vào trong mắt.

Cửu trưởng lão quay đầu lại, trầm giọng nói: “Bạch Dạ, ngươi đừng có châm ngòi ly gián.”

Bạch Dạ dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân rồi quơ quơ: “Tôi mà cần châm ngòi ly gián hả? Người nào có mắt đều nhìn ra được thái độ lườm nguýt của mấy người đối với tôi không tôn trọng chủ nhân của Hạ gia, không coi Hạ Sâm ra gì cả.”

Cửu trưởng lão, Lạc Khu Lợi, Ngụy Liêu: “……”

Hạ Quân chú ý thấy mấy người Cửu trưởng lão đang nhìn lén hắn, hắn làm bộ không thèm để ý nói: “Bạch Dạ, Cửu trưởng lão nhìn tôi lớn lên, tôi coi ông ấy là người lớn trong nhà, cho nên quan hệ giữa hai người tương đối thân mật.”

Ngụy Liêu nói theo: “Đúng vậy, chúng tôi và Tiểu Quân chơi với nhau từ bé cho đến giờ, tuy không phải là anh em ruột nhưng còn thân thiết hơn vậy nữa, thế nên vấn đề thân phận mới đặt sau một bên.”

Bạch Dạ khinh thường, đổi đề tài nói: “Bây giờ tôi đã lên xe rồi, mọi người có thể nói cho tôi biết nhiệm vụ cần làm là gì không?”

Thật ra cậu cũng loáng thoáng đoán được chuyện mà bọn họ phải làm có liên quan đến việc người trong Hạ gia phải thực hiện những nghĩa vụ của thần tiên, nhưng nội dung cụ thể thế nào thì không biết.

Lạc Khu Lợi lãnh đạm nói: “Chờ tới điểm đến rồi sẽ nói cho cậu biết.”

“Cứ tỏ vẻ thần bí làm gì, làm như chuẩn bị đột nhập vào nhà người ta trộm đồ vậy. Hạ gia có nhiều tiền như thế, chắc không đi ăn trộm đâu nhỉ?”

Hạ Quân trợn mắt: “Cậu đừng nói bừa.”

Bạch Dạ không nói chuyện nữa, dựa vào cửa xe nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, thỉnh thoảng lại thay đổi tư thế, nhìn có vẻ rất bất an. Thật ra trong lòng cậu cực kỳ hưng phấn, chỉ hy vọng mấy người Cửu trưởng lão dẫn cậu đi làm những việc của thần tiên, giúp cậu mở mang thêm kiến thức.

Lúc này, Lạc Khu Lợi đánh tay lái một cái, đi đến gần một cao ốc chưa hoàn thành ở phía Đông thành phố, xung quanh tối đen như mực và vô cùng yên tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy bầu không khí rất u ám.

Bạch Dạ nhíu mày, cao ốc chưa hoàn thành phía trước chẳng phải là sòng bạc ngầm của Hắc Bát  sao?

Lạc Khu Lợi dừng lại xe: “Tới rồi.”

Bạch Dạ tò mò hỏi một câu: “Tới nơi không người này làm gì? Chắc không phải định giết tôi diệt khẩu đâu nhỉ.”

Ngụy Liêu cố ý làm vẻ mờ ám nói một câu: “Đúng vậy, chúng tôi muốn giết người diệt khẩu đấy, sợ không?”

“Rất tốt, tôi ghi lại lời mấy người vừa nói rồi gửi cho A Sâm rồi.” Bạch Dạ cầm lấy điện thoại, sau đó bi thảm nói: “A Sâm, anh nghe được lời của Ngụy Liêu nói không? Anh ta nói muốn giết tôi, Cho nên nếu sau này tôi mất mạng thì nhất định là do Cửu trưởng lão cùng với đồ đệ gây ra. Đến lúc đó anh phải báo thù cho tôi, phanh thây bọn họ, chôn họ cùng với tôi, bằng không tôi sẽ chết không nhắm mắt.”

Mấy người Ngụy Liêu: “……”

Bạch Dạ bình tĩnh bỏ điện thoại xuống: “Được rồi, ta đã để lại di ngôn cho A Sâm, cho dù chết cũng không sợ nữa, dù sao cũng có người chôn cùng mà, ở dưới đó sẽ không cô đơn.”

Hạ Quân dở khóc dở cười, cũng không biết phải nói gì bây giờ. Có đôi khi hắn cảm thấy Bạch Dạ không đáng tin cậy một chút nào, nhưng cũng có lúc lại cảm thấy cậu ta thật sự khôn khéo, quan sát rất nhạy bén, nhìn ra được mấy người Cửu trưởng lão không có ý tốt

Cửu trưởng lão bị Bạch Dạ chọc giận, thở sâu một hơi: “Tiểu Liêu chỉ nói giỡn thôi, ngươi có cần phải làm vậy không?”

“Nói giỡn?” Bạch Dạ nhìn bốn phía: “Vậy các người tới nơi này làm gì?”

Lạc Khu Lợi chỉ bốn phía: “ Nhìn thấy không?”

Bạch Dạ nhìn theo hướng hắn chỉ, trừ việc nhìn thấy trước mặt có những căn phòng cũ kỹ vẫn còn người ở ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt: “Nhìn cái gì?”

Ngụy Liêu cười ha ha: “Một Muggle như cậu ta làm sao có thể nhìn thấy được.”

Lạc Khu Lợi nhếch khóe môi: “Cậu không thấy phía trước có người sao?”

Bạch Dạ lắc đầu: “Không thấy.”

Hạ Quân: “……”

“Không thấy thì tốt, nếu cậu có thể nhìn thấy thì còn gì là vui vẻ nữa.” Lạc Khu Lợi hất cằm với Ngụy Liêu: “Mở thiên nhãn cho cậu ta.”

Hạ Quân vỗ bả vai Bạch Dạ: “Đợi lát nữa không cần phải sợ, tôi sẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu.”

Bạch Dạ: “……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi