Tạ Siêu từ sáng sớm đến tối mịt ở trên lưng ngựa, không dám nhắm mắt giây nào, gắng hết gân cốt chạy đến mất nửa mạng, vừa gào khóc hô lên được mấy câu thì hôn mê bất tỉnh.Dao Anh dẫn anh ta về phủ để đại phu trong phủ chẩn trị.
Nàng đi vào thư phòng, gọi Tạ Thanh mang bản đồ Thanh Huyện đến.Theo như Tạ Siêu trước khi mất đi ý thức miêu tả, Lý Trọng Kiền bị mai phục ở vùng trũng sông Thanh Huyện, người bị thương nặng.
Bị vây mấy ngày không đợi được cứu viện, trước khi hôn mê, anh điều động mấy người biết bơi lặn phá vây ra cầu viện.
Tạ Siêu là một trong số đó.
Họ vượt qua tầng tầng phong tỏa của quân địch trốn ra, trên đường bị đối phương phát hiện hành tung, chỉ còn một mình anh ta sống sót.Dao Anh nhìn bản đồ, sinh lòng khả nghi: “Sao Nhị ca cứ phải cử Tạ Siêu về kinh cầu viện?” Triệu Thông, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử dẫn mấy đạo đại quân cách Lý Trọng Kiền gần hơn, sao anh ấy bỏ gần tìm xa?Tạ Thanh chưa ra chiến trường, không hiểu dùng binh đánh trận, nhíu mày suy tư không lên tiếng.
Từ Bưu hừ lạnh, suýt chút hai đầu ngón tay đập mạnh lên án thư, hùng hùng hổ hổ nói: “Vì Đại vương không tin Tam hoàng tử, Triệu Thông! Nếu chạy đến Tam, Tứ hoàng tử cầu viện, có khi Đại vương thật sẽ bị diệt toàn quân mất!”Gã bỗng vỗ đầu.
“Ta đã nghi từ trước rồi, lần xuất chinh này Đại vương chỉ áp vận lương thảo, không gần tiền tuyến, sao lại bị mai phục chứ? Nhất định là có kẻ bán đứng Đại vương, cố ý dẫn ngài vào cạm bẫy! Sau đó qua loa, không phái binh dọc sông tìm kiếm, chỉ tìm mấy cái xác đã nói Đại vương toàn quân bị diệt, căn bản chúng không muốn cứu Đại vương!”Trong tay áo hai tay Dao Anh nắm thành quyền.Cạm bẫy, lại là cạm bẫy.
Chẳng lẽ Lý Trọng Kiền phải chết trên chiến trường thật? Dù năm ngoái nàng đã cản anh đi Lương Châu, năm nay anh vẫn phải chết ở chiến trường ư?Chỉ vì Lý Huyền Trinh muốn giết anh, vì anh là uy hiếp lớn nhất, nên nhất quyết phải chết sao?Nàng nhất định phải cứu Lý Trọng Kiền.
Mặc xác phải trả giá thế nào.Dao Anh nhắm mắt, tỉnh táo lại, điều chỉnh suy nghĩ.Triệu Thông là lão tướng, làm người trung dung, không nghiêng về vị hoàng tử kia, không hại Lý Trọng Kiền… cũng sẽ không cứu Lý Trọng Kiền.Tam hoàng tử Tứ hoàng tử tâm tư khó đoán, tương lai hai người này đều vì tội danh mưu phản bị ác quan xử tử bằng rượu độc, còn về phần họ có mưu phản thật không, không ai biết rõ.
Nếu Tam hoàng tử Tứ hoàng tử liên thủ sát hại Lý Trọng Kiền, Triệu Thông sẽ chỉ mắt lạnh ngồi nhìn.Tại sao họ muốn hại Lý Trọng Kiền? Vì đoạt đích? Hay là để lấy lòng Lý Huyền Trinh?Hay là, mọi chuyện đều là độc kế Lý Huyền Trinh bày ra? Đông cung đã bày ra thiên la địa võng từ trước, chỉ chờ Lý Trọng Kiền xuôi Nam?Dao Anh cười tự giễu.Kiếp này Lý Huyền Trinh hại Lý Trọng Kiền, mánh khóe tiểu nhân trong tối không rõ ràng như sách, nên nàng từng khờ dại cho là, chỉ cần không phát sinh những chuyện ấy, nàng có thể hóa giải nỗi hận của Lý Huyền Trinh.Dù sao Lý Huyền Trinh không phải một người đại gian đại ác.Dao Anh thua rồi.Lý Huyền Trinh muốn nàng gả thay cho Chu Lục Vân, hắn an bài tù trưởng Diệp Lỗ vào cung xem Pháp hội Phật đản, dù đến lúc quan trọng nhất đã cản nàng lại, nhưng dùng kế là thật.Lý Đức lạnh lẽo, lý trí vô tình, trên đời này duy nhất chỉ một người có thể dao động trái tim ông là vợ cả Đường thị.
Lý Huyền Trinh hận Lý Đức, nhưng thật ra hắn giống Lý Đức nhất, hắn có thể vì Chu Lục Vân đánh mất lý trí, dùng bất kỳ thủ đoạn nào.Nàng không nên nghĩ còn có may mắn.Ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ cửa, tùy tùng báo Tạ Siêu đã tỉnh.
Dao Anh lập tức đi gặp anh ta hỏi tình hình cụ thể.Không biết có phải vì vừa uống thuốc mà Tạ Siêu ngơ ngẩn, phản ứng trì độn, hỏi một câu, thật lâu mới hàm hàm hồ hồ đáp một câu.Thầy thuốc nói là vì Tạ Siêu mệt mỏi quá độ.Từ Bưu gấp gáp giậm chân, đẩy thầy thuốc ra, níu lấy cổ áo Tạ Siêu gầm lên: “Rốt cuộc là ai đã phục kích Đại vương?”Tạ Siêu lắc đầu: “Tiểu nhân cũng không biết.”“Ngươi nói Đại vương bị thương? Đại vương hôn mê mấy ngày? Các ngươi còn sống bao nhiêu người? Quân địch có bao nhiêu người?”Tạ Siêu chỉ mờ mịt.“Đồ ngốc! Ngươi còn biết cái gì nữa vậy?” Từ Bưu tức giận vô cùng, nện một đấm lên tường, chấn động rung cả xà nhà.Tạ Siêu không dám lên tiếng.
Mấy thân binh khác nhìn nhau.Dao Anh nhẹ chau mày, ánh mắt ra hiệu thân binh lôi Từ Bưu ra ngoài, bước đến trước giường nhìn Tạ Siêu, một đôi mắt lớn quyến rũ thon dài, khóe mắt hơi kéo, trong trẻo sắc sảo.“Sao cậu giả ngốc?” Nàng hỏi.Tạ Siêu xấu hổ cúi đầu.Dao Anh đã đoán được mấy phần, trong lòng ngũ vị tạp trần: “Có phải anh trai ta dặn ngươi dù xảy ra chuyện gì cũng không được làm phiền đến ta?”Tạ Siêu run run mấy cái, giãy dụa nhào xuống quỳ trên mặt đất: “Công chúa thứ tội.”Lý Trọng Kiền bị trọng thương, trước khi hôn mê đã căn dặn anh ta, sau khi về kinh lập tức tìm trưởng sử nghĩ cách, không được kinh động Thất công chúa.
Ở trạm dịch anh ta nhìn thấy Thất công chúa, tình thế cấp bách nhào tới cầu cứu, giờ tỉnh táo lại, nhớ tới lời căn dặn, không dám lộ ra quá nhiều, định đợi trưởng sử đến mới nói.Dao Anh nhẹ thở dài.
Đã đến mức sống chết trước mắt, Lý Trọng Kiền còn không cho cuốn nàng vào.Chín tuổi anh yên lặng ít nói, mười một tuổi anh ngang ngược u ám, hai mươi tuổi anh lãng tử không chịu trói buộc, dù là Lý Trọng Kiền nào, xưa nay đều kiên định đứng trước nàng, che mưa gió cho nàng, dựng một mảnh trời trong năm tháng tĩnh hảo, để nàng vô tư vô lự lớn lên trong thời loạn.“Ngươi cũng chỉ là làm việc theo lệnh, có tội gì?” Dao Anh thở dài, “Ta hỏi ngươi, anh trai ta bị thương thế nào, có nặng không?”Giọng nàng nhấn mạnh, “Mạng anh ta như treo trên sợi tóc, giờ Vương phủ do ta làm chủ, trưởng sử cũng phải nghe lệnh ta để làm việc, ta hỏi ngươi câu gì ngươi trả lời câu đó, không được phép có bất kỳ giấu diếm.
Làm trễ nải việc, ta hỏi tội ngươi.”Tạ Siêu nghĩ nghĩ, đáp vâng: “Công chúa, phục kích bọn tôi là người Nam Sở! Chúng ngụy trang thành thủy phỉ, đốt lương thảo, Đại vương truy kích quân địch, trúng độc tiễn của chúng, chưa cạn tuần trà đã tê liệt cả người, không thể động đậy, người Nam Sở thừa cơ quay đầu phản công, Đại vương trúng mấy đao…”Nói đến đây, anh vụng trộm giương mắt nhìn Dao Anh, thấy nàng dù sắc mặt trắng bệch cũng không bị dọa mất vía, vẻ mặt trấn định chân đứng vững vàng, trong lòng âm thầm thở phào, nói tiếp.
“Trước khi Đại vương hôn mê bảo ta và vài người lặn xuống nước thoát khỏi lòng chảo cầu viện, Đại vương còn bảo ta nhắn trưởng sử, nói Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử không thể tin.”Dao Anh trở lại thư phòng, mở bản đồ nhìn kỹ.Khu vực trung du Trường Giang địa hình ven bờ phức tạp, Nam Sở, Ngụy triều và mấy thế lực cát cứ một phương ở thế cài răng lược, địa điểm Lý Trọng Kiền bị mai phục cách Hoàng Châu do Nam Sở chiếm đoạt rất gần.Tạ Siêu nói Lý Trọng Kiền bị trọng thương hôn mê, tình cảnh nguy hiểm, bên cạnh chỉ còn mười mấy thân binh.
Nam Sở vây khốn bọn họ trong lòng chảo sông, họ mọc cánh khó thoát, thật ra không kiên trì được mấy ngày.
Thậm chí có khi trên đường Tạ Siêu gấp gáp trở về Lý Trọng Kiền đã xảy ra chuyện.Dao Anh nhớ lời anh mình nói trước khi đi.Anh nói chỉ cần có thể còn sống trở về, có thể không quan tâm đến tiết tháo mà đầu hàngNói thì nhẹ nhõm, thế cục trên chiến trường anh không còn khống chế được, vả lại anh còn hôn mê, Nam Sở đã ngụy trang thành thủy phỉ tập kích, rất có thể không có ý định chừa lại ai sống.Chỉ sau chốc lát, trưởng sử vội vàng chạy tới, ông đã gặp Tạ Siêu.Dao Anh hỏi: “Trong triều vị Đại tướng nào có thể tin?”Trưởng sử muốn nói lại thôi.Dao Anh nhíu mày, liếc ông: “Hồ bá, anh trai ta đã nói gì?”Nếu không phải đã dặn dò trưởng sử trước việc cần làm, Lý Trọng Kiền cần gì phải bảo Tạ Siêu về kinh cầu viện?Bờ môi trưởng sử run run mấy lần, nước mắt tuôn đầy mặt.Dao Anh khẽ giật mình.Trưởng sử dụi khóe mắt, nức nở: “Công chúa, trong triều vốn là không còn Đại tướng đáng tin! Đại vương bảo Tạ Siêu về cầu viện không phải để lão nô giúp ngài ấy trốn thoát, mà là nhắc nhở lão nô…”Dao Anh siết chặt ngón tay: “Nhắc nhở bác chuyện gì?”Trưởng sử đưa tay áo chùi nước mắt: “Đại vương nói, nếu ngài ấy đã phái thân binh về kinh, chính là nhắc nhở lão nô hộ tống người rời đi, càng xa càng tốt, một khắc cũng không chậm trễ!”Nỗi chua xót vất vả lắm mới đè xuống lại như thuỷ triều gầm thét dâng lên bao phủ trước mặt, Dao Anh gần như không còn chịu nổi, cơ thể lung lay mấy lần, dựa vào án thư mới miễn cưỡng đứng vững.Không có chiêu phòng hậu.Không có cẩm nang diệu kế.Không có bạn tốt.Tạ Siêu ngàn dặm vất vả, không phải là để cầu viện, mà chỉ là bảo đảm khi tin anh chết truyền về kinh thành, nàng có thể trốn đi trước một chút, lẫn đi xa một chút.Đây là việc mà trước khi Lý Trọng Kiền trúng độc mất đi ý thức, duy nhất nhớ kỹ trong lòng.Dao Anh cắn răng thật chặt, ngẩng mặt lên, đè xuống nước mắt suýt dâng tràn mi.
Bây giờ không phải là lúc thương tâm khổ sở, tính mạng Lý Trọng Kiền đang như ngàn cân treo sợi tóc, nàng phải nghĩ cách cứu anh mình, kéo dài càng lâu hy vọng càng xa vời.Dao Anh trải rộng trang giấy, cầm bút viết thư.Trưởng sử khóc nói: “Công chúa, giờ thật sự người không thể không đi… Đại vương đến Tạ Siêu cũng đã phái về, nếu người không đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, lão nô làm sao ăn nói với Đại vương?”Tay cầm bút của Dao Anh run run, “Ta viết mấy phong thư cầu viện, bác cho người đưa đi, bảo họ cầm lệnh bài, cưỡi ngựa tốt nhất trong phủ.”Trưởng sử biết không khuyên nổi nàng, khóc gật đầu, chờ nàng viết xong tin, lập tức chia ra cho kiện bộc đưa đi.Buổi chiều, Tạ Thanh cầm phong hồi âm đầu tiên.
Dao Anh lập tức mở ra xem, sau khi xem xong, thất vọng thở dài.Nàng tiếp tục đợi.Mấy nhà lần lượt hồi âm, mấy nhà không hồi âm, còn có mấy nhà nhìn thấy tùy tùng Vương phủ đến nhà, lập tức đóng chặt cửa chính, cự tuyệt nhận tin.Dao Anh mở ra từng phong từng phong hồi âm, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Trên thư chỉ có vài lời an ủi xã giao, Lý Trọng Kiền là họa lớn trong lòng Đông cung Thái tử, nào ai dám tự ra tay cứu.Trưởng sử lặng lẽ gạt lệ.Từ Bưu kiểm kê nhân số hộ vệ trong phủ, tới Dao Anh xin chiến: “Bọn ta đều là giang hồ thảo khấu, Đại vương không để ý đến xuất thân bọn ta, cho bọn ta tiền đồ, giờ Đại vương gặp nạn, bọn ta không thể ngồi không nữa.”Trưởng sử vội vàng lau đi nước mắt: “Không được, các ngươi là do Đại vương giữ lại để bảo vệ công chúa! Các ngươi đi thì còn ai bảo vệ công chúa?”Từ Bưu nghẹn lời, không phản bác được.Dao Anh đã đọc hết phong thư hồi âm cuối cùng, đi ra bậc cấp ngoài đình, ngẩng đầu nhìn sắc trời.Người Nam Sở chuyên dùng độc, Lý Trọng Kiền đã trúng tên độc, lại bị đao kiếm tổn thương, giờ bị trùng điệp bao vây, nguy cơ sớm tối, kéo dài thêm một khắc, hi vọng sống càng xa vời.Nàng đợi không được.Trưởng sử giậm chân nói: “Hay chúng ta đi cầu Thánh thượng? Thánh thượng sẽ phái người đi cứu Đại vương chứ?”Dao Anh lắc đầu.
Lý Đức đương nhiên sẽ phái binh, nhưng người được phái đi sẽ cứu Lý Trọng Kiền sao?Ở tiền tuyến có Triệu Thông, Tam Tứ hoàng tử, có người Nam Sở ra tay tàn nhẫn, ở hậu phương là đám võ tướng không dám đắc tội Lý Huyền Trinh, dù có phái ai cứu Lý Trọng Kiền, chỉ cần họ trì hoãn một hai ngày, Lý Trọng Kiền chết chắc.Hơn nữa tình hình tiền tuyến chiến đấu phức tạp, trong Ngụy quân chắc chắn có nội ứng của Nam Sở, dù viện quân thực lòng muốn cứu Lý Trọng Kiền, Tam Tứ hoàng tử sẽ cản trở bên trong, phá đám cuộc cứu viện.Trưởng sử tuyệt vọng khóc ròng: “Thật hết cách rồi ư?”Dao Anh nâng tầm mắt, hai mắt đen nhánh chớp động đầy kiên nghị.
“Còn một cách.”Tất cả người ở tiền đình ngẩng nhìn nàng.
Dao Anh đứng trong hoàng hôn trong trẻo lành lạnh mùa cuối hạ đầu thu, da như tuyết mới, tóc mai như sơn, quanh người như có vầng sáng nhè nhẹ.“Chuẩn bị ngựa, đi Đông cung.”Trưởng sử, Từ bưu và tất cả tùy tùng đều khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.
Chỉ có Tạ Thanh không chút nghĩ ngợi yên lặng quay đi, chuẩn bị tọa kỵ cho Dao Anh.Trước khi đi, Dao Anh về phòng tìm một vật, nhét vào trong tay áo.Trưởng sử đuổi tới cửa Vương phủ: “Công chúa, đừng đi Đông cung, Đông cung với chúng ta như nước với lửa, sao Thái tử điện hạ ra tay cứu Đại vương được? Ngài đi sẽ chỉ bị tên Ngụy Minh nhục mạ thôi.”Dao Anh đạp lên yên ngựa.
“Lý Huyền Trinh sẽ đồng ý cứu người.” Nàng nắm chặt dây cương, khẽ đá bụng ngựa, “Bởi ta biết hắn muốn gì.”Ngựa Ô tôn tung bốn vó, chạy vào giữa trời chiều vàng óng ánh.Đã là lúc xế chiều, từ Bắc đến Nam tiếng trống tuần tự vang lên quanh quẩn trên không trong từng tòa lý phường dày đặc, ráng chiều rừng rực cháy, quét lên các đỉnh điện lầu các nối tiếp san sát nhau trong thành cung nguy nga vững chải một lớp son phấn diễm lệ.Tạ Thanh hộ tống Dao Anh đến Đông cung, đưa thẻ bài.Vệ sĩ vào thông báo, chỉ sau chốc lát ra đáp lời, lạnh như băng: “Điện hạ không rảnh, mời công chúa trở về đi.”Dao Anh xuống ngựa, nói: “Phiền ngươi lại vào bẩm báo, ta muốn gặp Thái tử phi.”Vệ sĩ nghe giọng nàng, khí thế lập tức mềm nhũn, không dám nhìn thêm, lại vào thông báo, lúc ra bên cạnh có thêm một người, chính là tỳ nữ bên cạnh Thái tử phi Trịnh Bích Ngọc.Tỳ nữ trực tiếp dẫn Dao Anh vào hậu điện, cười nhẹ nhàng nói: “Quý chủ là khách quý hiếm gặp, Thái tử phi điện hạ nghe ngài tới, vui vẻ vô cùng!”Dao Anh không nói gì, vẻ mặt không lộ cảm xúc.Trong nội điện, Trịnh Bích Ngọc biết Dao Anh tới, vội vàng đổi y phục, tự mình nghênh đón ở tiền sảnh.Mấy hôm nay vì chuyện Pháp hộ Phật Đản nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng, sau khi Bùi công bảo vệ Dao Anh, nàng từng viết thư giải thích với Dao Anh lúc ấy mình không biết rõ tình hình, Dao Anh chưa hồi âm, trong lòng nàng vô cùng bất an.Trịnh Bích Ngọc biết mình và Dao Anh không cùng đường, nhưng nàng vẫn không hi vọng Dao Anh xem nhẹ mình.Xa xa nhìn thấy bóng Dao Anh yểu điệu xuất hiện cạnh ao sen, Trịnh Bích Ngọc bước tới đón: “Sao Thất Nương lại đến lúc này?”Dao Anh đi thẳng vào vấn đề: “Muội muốn gặp huynh trưởng.”Trịnh Bích Ngọc lộ vẻ ngượng nghịu: “Thất Nương… Ta biết vì sao muội đến, Điện hạ không gặp muội đâu.”Văn võ cả triều, hào môn hiển quý trong kinh trước mắt đều không muốn gặp Lý Dao Anh, vì họ biết nàng đến chắc chắn để xin cứu Lý Trọng Kiền.
Kệ Lý Trọng Kiền sống hay chết, không ai sẽ ra tay hỗ trợ, họ không muốn đắc tội Lý Huyền Trinh.Quan lại Đông cung bọn hắn càng ước gì Lý Trọng Kiền chết luôn ở đất Nam, mấy nay Ngụy Minh luôn nghĩ cách xác nhận tin chết của Lý Trọng Kiền, kéo dài chuyện triều đình phái binh cứu viện.Lúc này Lý Dao Anh xin gặp Lý Huyền Trinh, sao Lý Huyền Trinh có thể gặp nàng?Dao Anh đứng dưới bóng cây ngân hạnh hai người mới ôm hết ở tiền đình, nói: “Làm khó tẩu rồi, chỉ cần nhờ tẩu truyền giúp một lời, muội chờ ở đây.”Trịnh Bích Ngọc thở dài, sai tỳ nữ đi truyền lời: “Nói với điện hạ, Thất công chúa cầu kiến.”Không bao lâu, tỳ nữ quay lại.
“Nương tử, Ngụy trưởng sử nói điện hạ đang cùng các Đô úy thương lượng chuyện quan trọng, không rảnh gặp khách.”Trịnh Bích Ngọc áy náy nhìn Dao Anh: “Thất Nương, chúng ta đều là nữ tử trong nhà, chuyện chiến trường không đến lượt mình.
Muội đừng quá thương tâm, có khó khăn gì nói với ta.”Dao Anh cúi đầu, lấy từ trong tay áo ra một vật đưa cho tỳ nữ.
“Nhờ ngươi cầm vật này đưa cho Thái tử.”…Tiền viện Đông cung.Trong nội đường ánh đèn sáng trưng, Lý Huyền Trinh đang bàn luận với đám Trưởng sử Ngụy Minh, Đô úy Tần Phi.Ngày Chu Lục Vân xuất giá càng gần, sắc mặt Lý Huyền Trinh càng khó coi, tính tình càng nóng nảy, nhưng hắn vẫn tự kiềm chế mình, không một đao đi chém tù trưởng Diệp Lỗ.Đám Tần Phi trong lòng niệm Phật không thôi, thấy Lý Huyền Trinh mất bình tĩnh, biết ngài đang vì chuyện Chu Lục Vân ngày ngày tâm phiền ý loạn, không dám lên tiếng nhắc nhở ngài.Bỗng ngoài cửa sổ truyền đến tiếng tỳ nữ, Thất công chúa cầu kiến.Đám Tần Phi trao đổi ánh mắt kinh ngạc: Nghe nói gần đây Thất công chúa bôn ba vì chuyện Nhị hoàng tử, đây là hết chỗ khẩn cầu, cuối cùng dứt khoát bình đã mẻ không sợ vỡ, cầu đến Thái tử?Mắt Ngụy Minh lấp lóe, đi tới bên cửa, quát lớn tỳ nữ.Cung nữ quay đi, chưa đến một lát quay lạ, đưa một món đồ bọc trong khăn gấm: “Điện hạ, Thất công chúa nói có món đồ xin ngài nhất định phải nhìn qua, ngài không nhìn, nàng vẫn chờ ở đấy.”Trong mắt Ngụy Minh dâng lên hai luồng sáng chói.
Gã chưa kịp nhìn kỹ món đồ trong tay cung nữ, Lý Huyền Trinh đã ngẩng lên, sắc mặt âm trầm, khoát tay thản nhiên nói: “Các ngươi ra ngoài trước.”Ngụy Minh đành phải cùng đám Tần Phi lui ra.
Cung nữ đưa khăn gấm đến trước mặt Lý Huyền Trinh.Ánh nến trong phòng sáng tỏ.Mày Lý Huyền Trinh khẽ nhíu, mở khăn gấm.
Dưới ánh nến chập chờn, một tượng đất xù xì cũ kỹ nhìn không rõ mặt lẳng lặng nằm trên bàn.Ánh mắt Lý Huyền Trinh ảm đạm, mắt phượng hẹp dài như tan vào bóng đêm yên tĩnh vô biên.“Thất công chúa nói gì?” Hắn hỏi, giọng khàn khàn.Cung nữ khom người: “Thất công chúa nói, A Nguyệt luôn chờ.”Vừa dứt lời, phịch một tiếng, Lý Huyền Trinh đột nhiên nổi giận, rút trường kiếm treo trên vách chém xuống một kiếm, bổ nát tượng đất gói trong khăn gấm.Cung nữ hồn phi phách tán, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống đất.Lý Huyền Trinh mặt mày chàu dàu, nhìn chằm chằm vào đám mảnh vỡ trên bàn mãi thật lâu, nhấc chân ra tiền viện, trong tay còn cầm thanh trường kiếm chém sắt như chém bùn.Từ từ vẽ trong bóng đêm, đường sáng lạnh lẽo nơi mũi kiếm.Cung nữ, nội thị trên đường nhìn thấy Lý Huyền Trinh đang nổi giận, sợ run lẩy bẩy, rối rít tránh đường.Lý Huyền Trinh đi thẳng vào nội viện, trước hành lang có bóng người lay động, Lý Dao Anh đứng trước bậc thềm nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn.Ánh mắt bình tĩnh.Chính là cặp mắt này, lúc cười lên là một đôi trăng khuyết, lúc không cười là cánh hoa đào, không ai sinh lòng chán ghét được.Lý Huyền Trinh sải bước đi qua, giơ kiếm trong tay lên.Đám tỳ nữ nội thị đầy kinh ngạc, ngơ ngác đứng đấy, một cử động nhỏ cũng không dám.Trịnh Bích Ngọc mở to mắt, suýt kêu lên sợ hãi, ngăn trước mặt Dao Anh, hạ giọng khiển trách: “Đại Lang! Chàng điên rồi! Thất Nương là muội muội của chàng!”Lý Huyền Trinh tiến lên một bước, khuôn mặt tuấn tú đầy khói mù bao phủ, đáy mắt long lên lửa giận âm trầm.Trịnh Bích Ngọc chưa từng thấy chàng thế này, ngẩn ngơ.Lặng yên trong lúc giằng co, Dao Anh bước lên một bước.Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Huyền Trinh, đón ánh mắt lạnh lẽo của hắn, gọi khẽ: “Trường sinh ca ca.”Lý Huyền Trinh lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt như đao.Dao Anh như không thấy thanh kiếm trong tay Lý Huyền Trinh đang chĩa vào mình, “Trường sinh ca ca, A Nguyệt muốn giao dịch với người.”