Cung Thái Cực, điện Lưỡng Nghi.Khí trời nóng bức, trước thềm đình tưới nước.
Ánh mặt trời mọc ở phương Đông xuyên qua áng mây nhẹ như lông chim, vẩy xuống một chùm sáng lớn vàng óng ánh, gạch màu nhấp nhô ánh lên sóng nắng ướt sũng lấp lánh, nhìn từ xa như một dòng sông rực rỡ.Thái giám tổng quản vào điện bẩm báo Thất công chúa cầu kiến.Lý Đức từ trong đống tấu chương xếp chồng ngẩng đầu lên, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Nếu không phải đại sự, hai anh em Lý Trọng Kiền Lý Dao Anh rất hiếm khi chủ động tới gặp ông.Thái giám nhỏ giọng nhắc nhở Lý Đức: “Thánh thượng, mấy hôm nay Thất công chúa luôn bôn ba vì việc cứu Tần Vương.”Lý Đức thả quyển tấu chương đã xem một nửa trong tay xuống, khẽ cau mày.
“Quân cơ đại sự, một đứa con gái nhỏ chân không bước ra khỏi nhà đến làm gì?”Thái giám chần chừ một lát, khom người nói: “Thánh thượng, Tần Vương và Thất công chúa huynh muội tình thâm, Tần Vương bị mai phục không rõ sống chết, dĩ nhiên Thất công chúa lòng như lửa đốt, ngài vẫn nên gặp Thất công chúa một lần.”Lý Đức nâng mắt, lơ đãng quét qua thái giám một vòng.Thái giám dù cúi đầu sợ run trong lòng, vẫn ra vẻ càng thêm cung kính: “Thánh thượng thứ tội, lão nô lắm mồm.”Lý Đức nhìn ông, mắt phượng lóe sáng: “Ngươi ở cạnh trẫm đã lâu, thường ngày lão thành cẩn thận nhất, Trịnh Du cầu đến ngươi ngươi còn phải cân nhắc chút đỉnh, sao hôm nay lại phá lệ vì Thất công chúa?”Thái giám mồ hôi đầm đìa đang định giải thích, Lý Đức khoát tay áo.
“Để nó vào đi.”Thái giám vâng dạ, rời khỏi nội điện, đứng cạnh cửa nhắm mắt lại, chậm rãi nhả ra một tia thở dài.Gần vua như gần cọp, là Thánh thượng cảnh cáo ông sau này hạn chế lui tới với đám Tể tướng Chính sự đường.Thái giám chờ lại một lúc, treo lên một khuôn mặt tươi cười, đi đến hành lang trước, hướng về Lý Dao Anh đang đứng dưới thềm nói: “Thất công chúa, Thánh thượng mời ngài vào.”Dao Anh xoay người, gương mặt tái nhợt như tuyết tắm dưới ánh mặt trời rực rỡ càng nổi bật một đôi mắt sáng đen nhánh, lông mày nhẹ chau, như chiếc lồng mùa xuân không che nổi liễu sắc.Một nhánh hoa lê xuân dính hạt mưa, ba đóa hoa ngọc quỳnh vương dưới tuyết, điềm đạm đáng yêu, nhu mì yểu điệu, lại có phần kiêu sa như một mỹ nữ chân chính.Như đài ngọc dưới trăng, hào khí thanh anh, cao khiết mềm mại mà khí phái.Thái giám thầm nghĩ, cho dù là ai nhìn thấy Thất công chúa thế này, sẽ đều không đành lòng ngăn nàng ở ngoài điện.Dao Anh nâng tầm mắt, đứng trong ánh nắng sáng chói, quan sát tầng tầng lớp lớp mái che cài răng lược của đình điện nối tiếp san sát, chậm rãi từng bước mà lên.Thái giám nhìn sắc mặt nàng tiều tụy, bước chân mong manh như đứng không vững, không đành lòng, ra hiệu tiểu nội thị đến đỡ nàng.
Dao Anh tỏ vẻ không cần, từng bước một đi đến nội điện.Nghe tiếng bước chân, Lý Đức không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn chìm trong đám tấu sớ đang mở, nói: “Trẫm đã phái người đi Hoàng Châu tìm kiếm Nhị Lang, ngươi không hiểu chuyện chiến trường đừng phiền nhiễu đại thần trong triều nữa.”Dao Anh đi đến trước long án.
“Thánh thượng, ngài thiếu con một thứ.”Lý Đức nhíu mày, ngẩng đầu, ánh mắt như điện.Dao Anh đón ánh mắt dò xét của ông không hề sợ hãi, “Chín năm trước, Thánh thượng vì cứu tiểu lang quân của Khổng gia và Lâm gia, bỏ con lại chiến trường, suýt chết trong loạn quân.”Con ngươi Lý Đức co lại, sắc mặt hơi trầm xuống.Dao Anh bình tĩnh nói: “Thánh thượng, ngài thiếu con một mạng.”…Là chuyện năm Dao Anh năm tuổi.Năm đó, Lý Trọng Kiền về Kinh Nam tảo mộ, Tạ Quý phi đột nhiên phát bệnh, người Lý gia lo không có ai coi ngó Dao Anh mới gửi con bé đến cạnh Lý Đức đang ở Tương Châu.Cuối cùng Dao Anh đã gặp được cha mình.Lý Đức chinh chiến trường kỳ, ngày về vô chừng, có về quận Ngụy cũng không vào viện của Tạ Quý phi, trước năm tuổi Dao Anh chưa từng gặp Lý Đức.Cô bé đến phủ đệ Lý Đức ở tạm ở Tương Châu, nô bộc thường hay nhắc chuyện lúc trẻ của Lý Đức với cô bé, nói ông anh tuấn bất phàm, phong thái xuất chúng, nữ lang quận Ngụy suốt ngày tranh giành tình nhân vì ông.Đêm đó, Dao Anh chơi trước cửa sổ, dưới ánh đèn lay động, nghe ngoài tường viện có tiếng ngựa hí.
Cô bé học tỳ nữ nhón chân lên nhìn ra ngoài.
Một người đàn ông cao lớn từ trong bóng đêm chậm rãi đi đến dưới ánh đèn, người mặc giáp sáng chói uy phong, thẳng tắp tuấn lãng, dáng người như tùng.Dao Anh nghĩ thầm, tỳ nữ không gạt mình, cha đúng là đàn ông đẹp nhất trên đời.
Khó trách năm xưa mẹ vừa gặp cha đã cảm mến.Dao Anh nhớ tới lời trưởng sử dặn dò, lũn tũn chạy ra hành lang đón, đứng dưới chân Lý Đức, ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhẹ giọng gọi: “Cha.”Ngoan hiền cực kỳ.Lý Đức giật mình, cúi nhìn Dao Anh, bàn tay to thô ráp sờ lên đầu nhỏ của cô bé, “Thất Nương lớn vậy rồi ư.”Tỳ nữ Tạ Quý phi đứng một bên lặng lẽ lau nước mắt.Đêm đó, tỳ nữ dỗ Dao Anh ngủ, vui vẻ nói: “Tiểu Thất, trong lòng tướng quân vẫn có người.”Một ngày nọ nửa tháng sau, thành Tương Châu bị phá, Dao Anh đang ngủ say bị một trận bước chân dồn dập bừng tỉnh, hộ vệ xông vào phòng ôm lấy cô bé, dẫn đi cùng với gia quyến bộ hạ của Lý Đức chạy khỏi Tương Châu.Trên đường họ gặp được nhóm Lý Đức đã thua tan tác, lập tức đón đưa lên ngựa, bỗng từ sườn núi xông ra một đám truy binh vây quanh họ trùng điệp.
Tình thế khẩn cấp, thấy truy binh đánh tới, Lý Đức quả quyết bỏ Dao Anh xuống, ôm lấy hai đứa con trai của bộ hạ, thúc ngựa lao ra khỏi vòng vây.Dao Anh ngã ngồi xuống đất.Chung quanh là truy binh hung thần ác sát, rừng đao mưa kiếm, máu thịt văng tung tóe.Cô bé bị cha để lại trong cơn mưa tên như châu chấu, trong tiếng la giết động trời, đao sáng như tuyết hướng tới mình mà chặt tới.Hộ vệ trung thành cắn răng chặn trước người cô bé, máu tươi phun ra, tung tóe đầy mặt bé.Dao Anh máu me khắp người, ngơ ngác nhìn Lý Đức một ngựa nhanh chóng rời đi.Không hề quay đầu lại.Dao Anh nhớ tới câu kia của tỳ nữ, cười tự giễu, chậm rãi nhắm mắt.Hộ vệ từng người một chết đi.
Dao Anh trốn dưới xác đám hộ vệ, ngâm trong máu tanh rất lâu.Lâu đến mức cô bé tưởng mình cũng đã chết.Mãi đến lúc nghe thấy giọng của Lý Trọng Kiền, nghe được người thiếu niên quỳ gối trước đống người chết từng tiếng cố chấp, khàn giọng gọi.“Tiểu Thất, anh đến đón em.”Lý Trọng Kiền xa ngoài ngàn dặm đã vác một đôi song chùy, xuyên qua chiến trường khói lửa tràn ngập tìm đến em.Dao Anh khóc ra tiếng.Năm đó, Lý Đức bỏ đứa con gái ruột Dao Anh để cứu hai đứa con trai của bộ hạ, cha Khổng với cha Lâm cảm động khóc lớn, từ đó đối với ông luôn một lòng.Còn Dao Anh được Lý Trọng Kiền cứu lấy lưu lạc bên ngoài nửa năm, hai anh em đi bộ ngàn dặm, về đến cố hương.Người Lâm gia và Khổng gia thấy thẹn với cô bé, cho hai vị tiểu lang quân đến dập đầu.Dao Anh dửng dưng cười, đỡ hai vị tiểu lang quân dậy.
Cô bé hận tiểu lang Lâm gia và tiểu lang Khổng gia làm gì?Bỏ rơi nàng cũng đâu phải họ.Dao Anh rộng lượng khiến hai nhà Lâm Khổng miễn đi một trận xấu hổ, tất cả đều vui vẻ.…Khói lượn lờ trước lư hương toan nghê mạ vàng, trong không khí nhè nhẹ một mùi thơm của uất kim hương xanh.Dao Anh nhìn Lý Đức, “Cha à, ngựa mà người dùng để mang lang quân của Khổng gia với Lâm gia đi là tọa kỵ của hộ vệ Tạ gia đó.”Lý Đức lặng thinh một lát: “Thất Nương, ngươi muốn gì?”Dao Anh cười một tiếng: “Đừng nóng vội, cha à, đây chỉ là món nợ thứ nhất.”Lý Đức thiếu nàng, thiếu Tạ gia, thiếu Lý Trọng Kiền, nàng muốn từng bút từng bút tính toán cho rõ.