NGUYỆT MINH THIÊN LÝ - LA THANH MAI



Đêm đó, Đại Vương tử dẫn theo hầu cận, xách đao giết sạch toàn bộ anh em con cái còn lại và trung bộc, phụ nữ đều thành thị thiếp của hắn.

Tiếng khóc thảm thiết vang vọng bờ sông, tuyết trên đất uống no máu tươi, đỏ đến diễm lệ.Đến ngày thứ ba, trong doanh địa vẫn tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng.Khả Hãn Diệp Lỗ mê man không tỉnh, mấy vị tộc lão còn lại không ra mặt ngăn cản Đại Vương tử đuổi tận giết tuyệt, đội hộ vệ đi tuần trong doanh trại tất cả đổi thành hầu cận của lại Đại Vương tử.Lều Dao Anh từ sáng sớm đến tối mịt bị kỵ sĩ Diệp Lỗ dũng mãnh nhất bao vây, Tạ Thanh hầu như một tấc cũng không rời mắt trông nàng.Ngày thứ tư, thân binh bỗng chạy đến, lo lắng nói: “Công chúa, người Diệp Lỗ định giết ngựa của chúng ta!”Khi Dao Anh xuất giá, từ Đại Ngụy mang đến trăm con ngựa tốt, trong đó một con là ngựa quý Ô Tôn năm đó Lý Trọng Kiền tặng nàng.

Sau khi đến Diệp Lỗ, ngựa nàng được mục dân và thân binh của nàng cùng chăm sóc.Tạ Thanh vọt đứng dậy: “Ta đi xem sao.”Dao Anh cũng đứng lên: “Ngươi đi ngăn cản họ, ta đi tìm Đại Vương tử.” Người ra lệnh là Đại Vương tử, chỉ ngăn Đại Vương tử mới bảo vệ được ngựa của nàng.

Tạ Thanh nghĩ nghĩ, thấy không yên lòng, sai thân binh khác đi chuồng ngựa, mình theo cạnh Dao Anh cùng đi tìm Đại Vương tử.Đại Vương tử đang uống rượu trong lều của gã, nữ nô vào báo, hắn để chén rượu xuống, cười lớn đứng dậy tiếp đón.Dao Anh vào lều, lập tức mặt lạnh giận dữ mắng: “Bộ lạc Diệp Lỗ đã quên minh ước với Đại Ngụy ta à? Nếu Đại Vương tử không muốn giữ lời hứa thì trả ta về Trung Nguyên đi! Ta đường đường là công chúa Đại Ngụy, là Khả Đôn Diệp Lỗ, Đại Vương tử nhục nhã ta thế này không sợ Đại Ngụy phát binh tấn công sao?”Đại Vương tử kinh ngạc, nheo mắt cười nói: “Công chúa hiểu lầm rồi, Diệp Lỗ ta ngưỡng mộ Vương triều Trung Nguyên, sao lại nói không giữ lời?” Ngừng một chút, tỉ mỉ dò xét Dao Anh từ trên xuống dưới, ánh mắt như dao dạo quanh trên người nàng.“Công chúa yên tâm, theo phong tục bọn ta, nếu Phụ Hãn ta bất hạnh qua đời, ta cũng sẽ hết lòng giữ lời giao hảo với Đại Ngụy, có Khả Hãn mới, công chúa vẫn là Khả Đôn tôn quý nhất của Diệp Lỗ.”Hắn nói đầy thâm ý: “Ta nhất định thay Phụ Hãn thương yêu công chúa thật tốt.”Dao Anh rũ mi, run rẩy, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt trần trụi của Đại Vương tử, bàn tay tái nhợt bấu chặt ống tay áo.Đại Vương tử thu hết vẻ cực lực che giấu sợ hãi của nàng vào mắt, trong lòng như có mấy trăm vuốt mèo cào cào, nhịn không được xích lại gần hơn, ra vẻ hít một hơi sâu.Con gái Hán đúng là khác biệt đám đàn bà người hôi mùi ngựa trong bộ lạc, yếu đuối nhu mì, tuyết trắng non mềm, cả người thơm ngát.


Còn muốn ngon hơn phô mai thơm ngọt nhất.Mặt Đại Vương tử đầy si mê, bước lên một bước định dang tay ôm Dao Anh.Dao Anh sợ lùi lại, cả người run lợi hại hơn: “Đại Vương tử, người Trung Nguyên bọn ta nặng nhất lễ nghi, nếu Khả Hãn thật sự có gì bất trắc, ta phải dâng thư lên triều đình, chờ triều đình ra sắc lệnh, mới theo phong tục của quý bộ lạc.

Còn không, ta thà chết không chịu nhục!” Nàng ngẩng đầu, mắt rưng rưng, xuân sắc gợn sóng.Mỹ nhân không muốn yếu thế, hết lần này tới lần khác mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt đều cho thấy giây phút này nàng ấy sợ hãi chừng nào, bất lực chừng nào, nhìn khuôn mặt chực khóc lã chã trước mặt, Đại Vương tử không khỏi mềm lòng.Mỹ nhân tuyệt sắc này sớm muộn là của hắn.Đại Vương tử nghiền ngẫm cười cười: “Ta cho người viết thư, công chúa không cần quan tâm nữa nhé.”Dao Anh yên lặng hồi lâu, vẻ nghiêm nghị, cứng rắn: “Còn nữa, tại sao Đại Vương tử hạ lệnh giết ngựa ta mang tới? Mấy con ngựa tốt đều là của hồi môn của ta, cũng là tài sản của Diệp Lỗ, là lễ vật ta chuẩn bị cho dũng sĩ Diệp Lỗ.”Đại Vương tử nhếch miệng: “Đã là của hồi môn của công chúa, dĩ nhiên không thể giết.” Gã cất giọng gọi tùy tùng vào bảo thả ngựa của Dao Anh, mắt vẫn nhìn Dao Anh không chớp, mang theo lực bức người.“Công chúa người làm bằng nước, ta thương yêu còn không kịp, sao lại để nàng ấm ức?”Bả vai Dao Anh run rẩy, quay người ra ngoài.

Tạ Thanh luôn ở sau lưng nàng.Trở lại lều mình, Dao Anh đưa tay phẹt nhẹ nước mắt.Tạ Thanh khẽ nói: “Công chúa, người chịu ấm ức rồi.”Dao Anh lắc đầu ra hiệu không có chuyện gì, ngồi xếp bằng trên nệm nỉ, hạ giọng: “Xem ra Đại Vương tử không ra tay giết Khả Hãn Diệp Lỗ ngay, gã vẫn tán đồng Khả Hãn Diệp Lỗ và Ngụy triều kết minh.”Vừa rồi thăm dò, nàng có thể xác nhận Đại Vương tử sẽ không phá minh ước.

Chỉ cần Đại Vương tử còn cố kỵ Ngụy triều, nàng coi như an toàn.

“Có điều lòng ta luôn thấy rất bất an…”Dao Anh nhớ tới cặp mắt màu vàng óng của Biệt Mộc Thiếp, cả người run rẩy.Đại Vương tử người thô lậu, cả thương đội của Đàm Ma La Già cũng dám đoạt, không giống người ẩn nhẩn hơn nữa năm vì kế hoạch giết người, mà đêm hôn lễ các Vương tử khác vội vàng phản ứng, nhóm tộc lão bo bo giữ mình còn Đại Vương tử thủ đoạn độc ác lại bình tĩnh đứng nhìn, chắc chắn gã đã chuẩn bị từ rất lâu.Không đến ba ngày, gã đã dọn sạch tất cả người phản đối gã trong bộ lạc.

Một con cá lọt lưới cũng không có.Nếu không phải mưu tính tỉ mỉ, làm sao kín đáo đến vậy?“Mấy Vương tử trưởng thành khác đều đã chết, gồm cả hai nghĩa tử của Khả Hãn… Biệt Mộc Thiếp được Khả Hãn vô cùng coi trọng lại bình yên vô sự, trở thành phụ tá đắc lực của Đại Vương tử.”“Tất cả mọi người bị vây trong doanh địa, chỉ có thân tín của Đại Vương tử mới ra vào được.” Dao Anh lẩm bẩm, “Ta nghi ngờ Biệt Mộc Thiếp mới thật sự là người giật dây.” Hai hôm nay Biệt Mộc Thiếp không lộ diện, nhưng trực giác nàng cho thấy tất cả những chuyện phát sinh trong bộ lạc không tránh khỏi liên quan tới y.Tạ Thanh cũng có ấn tượng khắc sâu với Biệt Mộc Thiếp, tên đàn ông dị tộc cao lớn cường tráng, cơ bắp căng cứng, ánh mắt sắc bén như chim ưng, vừa nhìn là biết cao thủ am hiểu kỵ xạ.

Trong mấy trận chiến lớn do Lý Huyền Trinh dẫn binh thu phục Lương Châu, Biệt Mộc Thiếp biểu hiện anh dũng, Lý Đức còn thưởng y một thanh cung quý.Hắn nghi hoặc nói: “Vì đâu mà Biệt Mộc Thiếp phản bội Khả Hãn coi trọng mình để phụ tá Đại Vương tử lòng dạ nhỏ mọn nhỉ? Y không sợ sau khi Đại Vương tử được việc sẽ giết mình ư?”Đôi tay Dao Anh muốn run, nỗi ngờ vực vô căn cứ trước đó từ từ nổi lên trong lòng.Lúc trước đó chỉ là hoài nghi, giờ xem ra đúng tám chín phần.


Tuyệt đối không ngờ, nàng lại gặp được sát thần giết người không chớp mắt ở Diệp Lỗ.Khả Hãn Diệp Lỗ không đáng sợ, Đại Vương tử nàng cũng có thể miễn cưỡng đối phó, nhưng đối mặt với Biệt Mộc Thiếp, nàng không có một phần thắng, chỉ muốn cố hết sức tránh điNhưng tránh đi cũng đâu có nghĩa đã an toàn.Dao Anh mím môi, đè nỗi bất an xuống đáy lòng, gọi thân binh trong đám tùy tùng biết sơ sơ y thuật dẫn đến nha trướng của Khả Hãn Diệp Lỗ.

“Khả Hãn bệnh nặng, ta thân là Khả Đôn, nên chăm sóc Khả Hãn, trọn tấm lòng.”Talie phiên dịch thành tiếng của bộ lạc.Dũng sĩ trước nha trướng nhìn nhau, cho người đến báo tin chỗ Đại Vương tử.Đại Vương tử mới nổi dục niệm, đang ôm Hồ nữ tìm vui vẻ, nghe vậy, xoa nhẹ Hồ nữ trong lòng, cười khì: “Công chúa nặng nghĩa, là phúc của Diệp Lỗ ta, để công chúa chăm sóc Phụ Hãn thật tốt đi.”Lão đầu tử sống không được mấy ngày nữa, công chúa muốn chăm sóc thì để nàng chăm sóc, vừa vặn để nàng tận mắt nhìn lão già chết đi, cũng dễ bảo nàng thần phục gã hoàn toàn.

Nhớ tới Văn Chiêu công chúa nước mắt lưng tròng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn mình thật vô cùng quyến rũ động lòng người, lòng Đại Vương tử càng ngứa ngáy.Trong lều vọng ra tiếng rên của Hồ nữ.Trong nha trướng của Khả Hãn Diệp Lỗ đầy một mùi ôi thiu hỗn tạp thịt dê, rượu đổ, Dao Anh đi vào muốn sặc đến gần như không ngóc đầu lên được.

Mấy Hồ nữ canh giữ trước giường, thấy Dao Anh, trao đổi ánh mắt kinh ngạc.Dao Anh ra hiệu thân binh tiến lên xem mạch cho Khả Hãn Diệp Lỗ, nhận khăn nỉ trong tay Hồ nữ, tự nhiên ngồi xuống dựa cạnh giường.Đám Hồ nữ chần chừ một lát rồi cung kính lui xuống.

Khả Hãn Diệp Lỗ nằm giữa thấm thảm nỉ, sắc mặt trắng nhợt, hô hấp yếu ớt, thân binh nhìn sắc mặt lão, lật mí mắt nhìn rồi lắc đầu.Dao Anh đã nghĩ tới, Khả Hãn Diệp Lỗ chắc chắn không cứu nổi, nếu không Đại Vương tử không dám thả nàng vào nha trướng.

Nàng vẫn ngồi cạnh giường, dần dần thích ứng với mùi vị trong nha trướng.Cả đêm nàng ở lại không đi, có tiếng nói chuyện ngoài lều, Đại Vương tử và Biệt Mộc Thiếp một trước một sau đi vào.Đại Vương tử nhìn Dao Anh giây lát, không để ý, quay lại nói chuyện với Biệt Mộc Thiếp.Dao Anh rũ mắt, vẻ rất nghe lời.Con ngươi vàng nhạt của Biệt Mộc Thiếp nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, khóe miệng hiện lên một điệu cười du đãng, dùng tiếng Hồ nói vài câu với Đại Vương tử.Đại Vương tử nghe xong, nhìn Dao Anh, ánh mắt tà dâm, cũng dùng tiếng Hồ trả lời một câu.Dao Anh không nhúc nhích.

Talie bên cạnh biến sắc, cả người phát run.Đại Vương tử giơ chân đá Talie, quát: “Tiện nô! Sao không dịch lại lời ta cho công chúa nghe?”Talie co rúm hai lần, trốn đến sau lưng Dao Anh không dám lên tiếng.Đại Vương tử nhìn Dao Anh bị dọa tay hơi run, cười to mấy tiếng, quay người rời đi.


Biệt Mộc Thiếp cũng theo ra.Trước khi quay đi, y bỗng quay đầu, ánh mắt như điện, chuyển một vòng khắp người Dao Anh.Dao Anh đưa lưng về phía y cúi đầu an ủi Talie, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.Chỉ sau chốc lát, màn cửa nhẹ nhàng khép lại, Biệt Mộc Thiếp đi ra.Dao Anh thấp giọng hỏi Talie: “Vừa rồi Đại Vương tử nói gì vậy?”Talie nhỏ giọng nói: “Đại Vương tử nói mấy câu thô tục bất kính thôi ạ.”Đại Vương tử nói muốn trước mặt tất cả thân binh Ngụy triều xé rách váy áo công chúa, cô không dám phiên dịch lại.Dao Anh im lặng thật lâu, nước mắt lã chã rơi, nằm bên cạnh giường Khả Hãn Diệp Lỗ, nhỏ giọng khóc nức nở.

“Ngươi không nói ta cũng có thể đoán được… Chúng là những người dân tộc dã man… có thể nói điều gì hay cơ chứ?”“Ta hận Lý Huyền trinh! Lòng hắn thật hung ác! Ta đường đường là công chúa Đại Ngụy kim chi ngọc diệp, lưu lạc đến mảnh đất xa xôi này, làm bạn với đám người dã man này… Khả Hãn còn sống không bao lâu… Sau này ta phải làm sao…”Nàng khóc thật lâu.Talie không biết làm gì, vắt khô khăn lau nước mắt cho Dao Anh, nhẹ lời dỗ dành, nàng mới từ từ nín khóc.

Gió Tây Bắc lạnh thấu xương thổi vù vù, ngoài màn cửa bóng người dao động.Dao Anh cúi đầu lau nước mắt, đôi mắt khóc đến đỏ bừng, nhưng trong đáy mắt lại rất trầm tĩnh tỉnh táo.Trong những ngày kế tiếp, Dao Anh ngày ngày trông coi Khả Hãn Diệp Lỗ, Đại Vương tử và Biệt Mộc Thiếp thỉnh thoảng dẫn tộc lão sang ngó nghiêng chốc lát.Khí sắc Khả Hãn Diệp Lỗ ngày một kém, sau mười mấy ngày, cuối cùng tắt thở.Nửa đêm hôm đó, Tạ Thanh nói, sau khi Khả Hãn chết, Biệt Mộc Thiếp dẫn theo mấy tùy tùng rời doanh địa, không biết đi đâu.Suy đoán được xác nhận, tim Dao Anh đập loạn.

Biệt Mộc Thiếp đúng là không phải người bình thường.Theo phong tục Diệp Lỗ, tộc nhân lo liệu hỏa táng thỏa đáng cho Khả Hãn, phủ tấm vải trắng lên Khả Hãn, đặt lên đài cao vừa dựng, dùng lửa hừng hực thiêu, để linh hồn Khả Hãn được Hiên thần ôm ấp.Ngày hôm sau, khi màn đêm buông xuống, nam nữ bộ lạc tề tựu về quảng trường, chiêm ngưỡng khuôn mặt Khả Hãn Diệp Lỗ lần cuối, tiễn đưa ngài.Dưới ánh trăng lạnh trong, tộc nhân hát những bài ca bi thương.Đại Vương tử nghe được nhịn được, tùy tiện xông vào lều của Dao Anh, thò tay muốn xé y phục của nàng: “Từ hôm nay trở đi, ta chính là Tân Khả Hãn, đêm nay là hôn lễ của ta và công chúa, không ai được phép quấy rầy!”Tạ Thanh lập tức rút đao, ngăn trước người Dao Anh.Đại Vương tử ôm hụt, nhướng mày, nhe răng cười: “Thế nào, công chúa không bằng lòng à?”Dao Anh mặc một bộ đồ phụ nữ có chồng của Diệp Lỗ lộng lẫy, chậm rãi bái Đại Vương tử, “Đại Vương tử thứ lỗi, tối nay là lễ tấn táng của Lão Khả Hãn, xin cho phép ta đưa Lão Khả Hãn đi đoạn đường cuối cùng, nếu không trong lòng ta rất bất an, không thể toàn tâm toàn ý phục vụ Đại Vương tử.”Giọng nàng nhỏ đi, rất ngọt ngào uyển chuyển, giữa giao lĩnh lộ ra một nửa chiếc cổ mềm trắng như ngọc, “Qua ngày mai, Đại Vương tử là Khả Hãn của ta.”Một câu mềm mại vừa nói, người Đại Vương tử nhũn đi một nửa, do dự một lát, nói: “Thôi được! Nàng đi đi!”Dao Anh đứng lên, không quay đầu lại bước ra khỏi lều, đi về phía đám người tụ tập ở quảng trường.Đống lửa giữa sân cháy rực, tất cả quỳ trước đống lửa, thấp giọng nức nở có, lớn tiếng la khóc có, còn có tụm năm tụm ba ngồi uống rượu chống lạnh, có một mình chết lặng ngắm nhìn thi thể Lão Khả Hãn hóa thành khói bụi trong lửa lớn.Dao Anh vượt qua đám người, từng bước một đi đến mảnh đất phía trước đài.Đầu nàng thắt bím, cài hoa quan, trên bím điểm đầy trân châu ngọc thạch, cổ đeo chuỗi ngọc châu thả xuống, eo buộc lụa sắc, mặc cẩm tú bào phục tay nhỏ chỉ có Khả Đôn mới được mặc, dưới ánh trăng đi tới, thoáng như thần nữ trong truyền thuyết.Mọi người rối rít ngừng khóc, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn nàng.Dao Anh đứng trên đài đất, đối mặt với đám người, cảm giác được giờ đây có mấy trăm cặp mắt xa lạ chăm chú nhìn mình.Talie đứng cạnh nàng, hắng giọng.Dao Anh khoát tay, nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói: “Khi còn sống Khả Hãn từng nói với ta, bộ lạc Diệp Lỗ là đời sau của Thần Lang, mỗi một dũng sĩ Diệp Lỗ máu chảy trong người là máu của Thần Lang.”Nam nữ Diệp Lỗ dưới đài kinh ngạc nhìn nàng.Công chúa nhấn từng chữ rõ ràng, tiếng nói trong trẻo, không phải tiếng Hán mà họ nghe không hiểu, rõ ràng là tiếng Diệp Lỗ bọn họ!Talie cũng không dám tin nhìn Dao Anh: Công chúa nói tiếng Hồ!Dao Anh bình tĩnh nhìn tộc nhân đầy vẻ bi thương trước đống lửa: “Trượng phu của ta Diệp Lỗ Cáp Châu là một dũng sĩ dũng mãnh, mười hai tuổi ngài dẫn tùy tùng rời khỏi cha mẹ, tác chiến vì lãnh địa của ngài, ngài từng dẫn đầu các ngươi đánh bại từng kẻ thù không ai địch nổi, cho các ngươi tìm tới mảnh đất tốt tươi, đoạt dê bò đếm không xuể, ngài bảo vệ các ngươi, nuôi nấng các ngươi, ngài là con trai của Thần Lang, là Khả Hãn người cha anh dũng, sáng suốt.”Nàng liếc mắt ra xa, Đại Vương tử và tùy tùng chưa chú ý tới bên này.“Mà các ngươi…” Giọng Dao Anh đột nhiên trở nên châm chọc, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt chết lặng của dũng sĩ bộ lạc, “Các ngươi nhu nhược nhường ấy! Đại Vương tử Phục Man tàn nhẫn giết chết anh em, phản bội cha mình, tàn sát tộc nhân của các ngươi, các ngươi lại ngoan ngoãn như dê con trốn một bên không nghe không hỏi, các ngươi đã làm bẩn dòng máu của Thần Lang, khiến Khả Hãn linh thiêng trên trời hổ thẹn!”Đám người đông nghịt yên lặng như một mảng nước tĩnh lặng.

Nam nữ già trẻ Diệp Lỗ không nhúc nhích, ngây người nhìn Dao Anh.Tùy tùng của Đại Vương tử giận tím mặt, quay đầu về trướng bồng, định báo tin cho Đại Vương tử thì bị những người khác ngăn lại.Dao Anh đứng trước đống lửa, dưới ánh trăng như bạc, đón ánh nhìn dò xét của đám người đang yên lặng, tăng tốc cao giọng nói: “Khả Hãn linh thiêng trên trời đang nhìn chúng ta! Ta, Văn Chiêu công chúa Đại Ngụy, Khả Đôn bộ lạc Diệp Lỗ, tự tay báo thù cho Khả Hãn, lấy máu tươi phản đồ tế điện cho linh hồn của Khả Hãn!”Nàng vừa dứt lời, tùy tùng của Đại Vương tử đã xuyên qua đám đông đánh tới, nàng lập tức nhảy xuống đài, trốn trong đám người, Tạ Thanh nhảy lên ôm lấy nàng, thả người tránh thoát tùy tùng đuổi bắt.“Bắt lấy cô ta!” Ngày càng nhiều dũng sĩ Diệp Lỗ đuổi theo.Tạ Thanh ôm Dao Anh, chạy nhanh, Dao Anh móc một cái còi từ trong tay áo thổi tu tu.Tiếng còi sắc nhọn truyền trên doanh địa, bốn phía doanh trại yên tĩnh bỗng nhiên vang lên mấy tiếng xé không, giữa bầu trời đêm đen kịt hiện mấy điểm sáng màu bạc, như sao rơi xẹt xuống bầu trời, phát ra từng đợt hướng xuống doanh địa khiến người người kinh ngạc la hét run sợ.Người Diệp Lỗ chưa từng thấy cảnh khủng bố thế này, từng người trợn mắt há mồm, nhìn những ngôi sao rơi.Bầu trời vắng vẻ như bị một đôi tay vô hình xé thành hai nửa, một vệt rồi tiếp một vệt sáng kéo theo đuôi dài màu bạc gào thét lao xuống.Ngay sau đó, ánh lửa nổi lên bốn phía.Từng chiếc lều đột nhiên tự cháy rực, nhiều đám lửa vàng sáng rực chiếu lên không trung.Dũng sĩ đuổi bắt Dao Anh kinh hoàng mà dừng lại.Trong đám người đờ đẫn vang lên tiếng kêu thê lương: “Thần phạt! Thần phạt! Là Khả Hãn linh thiêng trên trời hạ xuống thần phạt!”Người Diệp Lỗ hồn phi phách tán đứng dậy muốn chạy trốn thì hai chân nhũn ra không thể động đậy.“Thần Lang phù hộ! Hiên thần trên cao!”“Tôi không phải người của Phục Man!”Họ quỳ trên mặt đất, gào khóc, run rẩy, cầu xin tha thứ.Toàn bộ doanh địa loạn cả lên.Đại Vương tử uống rượu trong lều cuối cùng cũng thấy có điều không thích hợp, xông ra, nhìn thấy điểm sáng lấp lóe trên bầu trời, trợn mắt, một tia sợ hãi lướt qua đáy mắt.“Thần phạt! Đại Vương tử, là Thần phạt!”“Khả Hãn hiển linh!”Đại Vương tử mặt mũi dữ tợn, che đậy vẻ sợ hãi, rút đao chém mấy tùy tùng quay người chạy trốn, cả giận nói: “Đừng sợ, đây là yêu thuật!”Gã xách cây đao nhuốm máu vọt tới quảng trường, vừa đi, vừa chém giết tùy tùng nào chạy trốn, trong mắt lộ ra tia lạnh khát máu.Tộc nhân càng thêm hoảng sợ, không còn dám theo sát hắn, chạy tứ tán.Ở bờ sông phía Đông doanh địa, Dao Anh nhanh chóng lên lưng ngựa Ô Tôn, kẹp chặt bụng ngựa, dưới sự hộ tống của Tạ Thanh và mấy thân binh chạy nhanh hướng về Trung Nguyên.Sau lưng, trong doanh địa lửa lớn còn cháy rực.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi