NHÀ XE DI ĐỘNG TẠI MẠT THẾ


Mãi đến tận khi ăn xong Cao Thiến mới chỉnh đốn được cảm xúc phức tạp trong lòng mình rồi ngẩng lên nhìn Ninh Mông một cách nghiêm túc hỏi: "Cô tên gì?"Ninh Mông: "Tôi tên Ninh Mông."Cao Thiến vỗ vỗ ngực, trịnh trọng nói: "Sau này cô chính là bạn tốt của tôi, cô là tân binh còn tôi đã vào khu cách ly ba năm rồi, sau này tôi che chở cô !"—Lúc nấu cơm Ninh Mông cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ muốn vị khách ghé thăm khách sạn lần thứ hai có thể thường xuyên đến đây để cô kiếm lấy ít điểm trang trải cuộc sống.Thế nên đối với một vị khách quen như vậy cô ôm lòng cảm kích đổi một lọ dầu ăn nhỏ 100ml và 400g cải thảo ở Thương Thành, sau đó đổ dầu rán trứng và luộc chín cải thảo rồi múc ra bát.Đương nhiên, cô không nỡ dùng hết cả 400g cải thảo nên chỉ luộc một nửa, nửa còn lại để dành đến sáng mai.Sau đó, Ninh Mông mở hộp thịt Cao Thiến mang tới ra cắt vài lát mỏng bỏ vào nồi.Ninh Mông cũng không ngờ chỉ một bát mì ăn liền đơn giản cũng có thể khiến Cao Thiến nước mắt lưng tròng kết thâm giao với cô."Khoan nói chuyện đó, thật ra tôi có một chuyện muốn hỏi cô." Ninh Mông nói."Ừm, cô nói đi.""Cô có biết đội cứu viện Vô Úy không?""Vô Úy? Cô hỏi bọn họ làm gì? Có người muốn kéo cô vào đó à?" Cao Thiến lập tức ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: "Ninh Mông, cô tuyệt đối đừng bị lừa, có rất nhiều đội cứu viện trong khu cách ly đang chiêu mộ tân binh, vàng thau lẫn lộn.

Hai năm trước đội cứu viện Vô Úy rất nổi tiếng, phúc lợi cho tân binh cũng không tệ lắm, còn được huấn luyện miễn phí, rất nhiều người nghe danh mà đến.

Lúc đầu, sau khi chấp hành nhiệm vụ xong mọi người đều được phát phúc lợi đúng hạn, nhưng tình hình càng lúc càng không ổn.


Đội cứu viện Vô Úy bắt đầu giữ lại vật tư phát cho đội viên, mở phiếu khống, sau đó nợ càng ngày càng nhiều, còn ra quy định nếu có ai rời khỏi đội thì sẽ không được phát những vật tư còn nợ lúc trước nữa.

Rất nhiều người bất mãn với quy định này nhưng chẳng thể làm gì được.


Ngoài ra, các đội khác quả thực không thể đưa ra điều kiện hấp dẫn như bọn họ nên nhiều người vẫn ôm tâm lý may mắn, có lẽ một ngày nào đó bọn họ sẽ trả lại những thứ còn nợ.

Đương nhiên, một số đội viên lâu năm đã lựa chọn rời khỏi đội.

Không ngờ một năm trước đội trưởng đội cứu viện Vô Úy nhận một nhiệm vụ cực kỳ khó, trong đội lại chủ yếu là những đội viên thiếu kinh nghiệm và không có dị năng, khoảng thời gian đó đội viên bọn họ hy sinh nhiều lắm..."Nói đến đây, Cao Thiến vẫn cảm thấy khó chịu: "Lúc tôi đang làm nhiệm vụ có quen một cậu bạn ở đội cứu viện Vô Úy, cậu ấy chết đúng vào thời kỳ đó."Nhóm dịch: Nhà YooAhin.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi