NHÂN CÁCH NGUY HIỂM

Quán bar vĩnh viễn là nơi càng muộn càng náo nhiệt, vị ca sĩ mặc áo sơ mi rách trên sân khấu khàn giọng hát đến phần điệp khúc. Sau khi nhấp xong ngụm nước kia, ngón tay đặt trên thành ly của Trì Thanh lập tức cứng ngắc. Mùi rượu từng chút từng chút lan ra giữa môi răng.

Màu sắc của ly rượu mà Giải Lâm gọi trông thì nhàn nhạt nhưng thực ra độ cồn không thấp, vào cổ họng giống như lửa đốt.

Trì Thanh cảm thấy bây giờ không chỉ cổ họng của mình bị đốt mà bên tai cũng lập tức bùng nổ, rượu lan đến tứ chi, ngay cả đầu óc cũng nóng rát.

Thực tế thì chất lỏng đựng trong hai cái ly dưới ánh sáng bình thường có thể nhìn ra sự khác nhau, dù sao thì màu rượu có nhạt thế nào cũng không thể làm đến độ trong suốt giống như nước tinh khiết. Nhưng sự khác biệt nhỏ xíu này không thể ngăn cản ánh đèn không ngừng thay đổi trong quán bar gây chuyện.

Phục vụ nhìn thấy phản ứng này của bọn họ, nhận ra chuyện gì đó bèn chủ động giải thích: “Xin lỗi, vừa rồi lúc lau bàn có lẽ tôi không chú ý, đặt ngược ly của hai anh…”

Trì Thanh gần như không nghe thấy lời nói này, anh còn chẳng quan tâm chuyện mình uống cùng ly rượu với Giải Lâm, trong tai đều là một loại âm thanh khác.

[Mau tan ca đi, đi làm hai tuần liền rồi, bạn gái còn trách mình không đủ quan tâm cô ấy, mình làm gì có thời gian. Hôm qua cô ấy còn hỏi mình có từng nghĩ đến chuyện kết hôn không, nhưng bây giờ mình vừa không có tiền vừa không có nhà… còn nhóm người thân thích nữa…]

Cậu chàng phục vụ đi làm quá nhàm chán, thỉnh thoảng nghĩ đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.

Không chỉ cậu chàng phục vụ này, vô số loại âm thanh trong quán rượu kéo đến cùng lúc anh nhấp ngụm rượu kia.

Cách quầy bar không xa có một người đàn ông trung niên đang ngồi, tuổi của cô gái bên cạnh gã lại rất nhỏ, ăn mặc đẹp đẽ. Hai người trông cười cười nói nói, không có gì kỳ lạ.

Nhưng mà trong vô số loại âm thanh, có một giọng nói đàn ông trung niên biến dạng đang nói: [… Mình lừa cô ta rằng mình đã ly hôn với vợ, sao có thể chứ? Cô ta muốn tiền, mình muốn tuổi trẻ của cô ta, quan hệ yết giá công khai, tình yêu cái gì.]

[…]

Có quá nhiều loại âm thanh, hiện thực và một loại “chân thực” khác khó nói ra chôn sâu dưới đáy lòng giao nhau.

Hai loại âm thanh này hòa lẫn vào nhau, ồn đến mức khiến anh đau đầu.

Giữa buổi tiệc linh đình, biểu cảm trên mặt mỗi người đều bị ánh sáng chiếu thành dáng vẻ hư ảo, cười với đau buồn đều được dát lên một lớp kính lọc khiến người khác không nhìn thấu, chỉ còn lại vô số âm thanh thì thà thì thầm.

Cuối cùng, một giọng nói cách anh rất gần vang lên một cách rõ ràng.

“Lúc làm việc chú ý một chút.” Giải Lâm nói, “Thứ như ly rượu có thể đặt sai sao? Có người không uống rượu được, xảy ra chuyện thì ai gánh?”

Phục vụ thấy vị khách luôn cười tủm tỉm kia bây giờ lại trở nên không dễ nói chuyện.

Cậu ta cất miếng vải lau trong tay, tay luống cuống xoa lên trên tạp dề: “Xin lỗi, hay là… tôi lại pha cho hai anh hai ly mới nhé?”

Ánh mắt của Giải Lâm lướt qua cậu ta: “Không cần.”


Hắn lại nhìn về phía người dị ứng với cồn, âm thanh trong quán bar quá ồn, muốn nói chuyện chỉ có thể cố hết sức đến gần tai đối phương, cũng vì khoảng cách rất gần nên giọng nói của hắn lập tức lấn át tất cả âm thanh khác.

Trì Thanh nghe thấy hắn hỏi: “Cậu uống bao nhiêu? Độ cồn của rượu này không thấp, vừa rồi không kịp nhận ra, không ngăn cậu kịp.”

Giải Lâm mượn ánh đèn thỉnh thoảng lướt qua đây, tiến sát để xem thử tình huống dị ứng của Trì Thanh thế này, trên cổ có nổi mẩn đỏ hay không, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cổ của anh, phát hiện chiếc áo len mà anh mặc hôm nay tình cờ là chiếc áo mà anh mặc hôm hai người gặp nhau lần đầu ở phòng khám, mơ hồ nhìn thấy được nửa đoạn xương quai xanh.

Dù ở nơi ánh sáng hỗn loạn này cũng có thể nhìn ra được anh trắng hơn người khác mấy lần, xương quai xanh lõm xuống tỏa ra một cái bóng nhỏ.

Giải Lâm chợt dời ánh mắt, không nhìn nữa.

Hắn phát hiện tuy trên người Trì Thanh không có nổi mẩn nhưng người quả thực có hơi là lạ, chỗ là lạ này bắt nguồn từ việc người đáng lẽ phải lập tức bảo hắn không có việc gì đừng có lại gần như thế vậy mà không nói gì.

Trì Thanh chỉ đang cụp mắt, đặt ly rượu về lại, không đáp lại lời của hắn.

Âm thanh biến dạng không ngừng từ xung quanh tập trung lại.

Trì Thanh không thể nào hồi đáp.

Cô gái thất tình vừa rồi không khóc nữa, đang nói chuyện với Tô Hiểu Lan, âm thanh biến dạng có cùng âm sắc với giọng của cô gái đang nói:

[Mẹ nó, sau này bà tìm một người tốt hơn gã!]

[…]

“Khó chịu chỗ nào?”

“…”

“Nói chuyện.” Giải Lâm lại hỏi lần nữa, “Khó chịu chỗ nào?”

Ồn.

Ồn quá.

Trì Thanh nghĩ.

Lần đầu tiên anh đụng vào rượu là lúc đang quay bộ phim đầu tiên.


Vào một buổi liên hoan nào đó, nhà sản xuất không gọi đồ uống, tất cả các bàn đều là rượu vang. Trì Thanh thân làm nhân vật phản diện cả bộ phim chỉ có ba cảnh quay, một lời thoại cũng nhận được lời mời.

Uống ly rượu vang đó xuống, anh cũng giống như bây giờ, quay về trạng thái lúc mất thính lực.

Tình trạng khi đó kéo dài hơn nửa tháng, sau này anh lại thử một lần nữa, phát hiện quả thực cồn có ảnh hưởng đến nó.

Trì Thanh không trả lời, Giải Lâm lại quay sang hỏi Quý Minh Nhuệ đang vội vàng đỡ cô gái thất tình dậy ở bên cạnh: “Cậu ấy dị ứng bình thường có triệu chứng gì?”. Cập‎ ?hật‎ t?uyệ?‎ ?ha?h‎ tại‎ _‎ T?ù?T?uyệ?.Ⅴ?‎ ‎ _

Quý Minh Nhuệ ngẩn người: “Cậu ấy uống rượu rồi à?”

Quý Minh Nhuệ cẩn thận tìm kiếm thông tin có liên quan đến việc Trì Thanh uống rượu ở trong đầu: “Cậu ấy chưa từng uống rượu, về phần dị ứng, tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà trước đây hình như cậu ấy từng nói sau khi uống rượu… sẽ cảm thấy rất ồn.”

Giải Lâm: “Ồn?”

Quý Minh Nhuệ cũng không hiểu “ồn” này cụ thể chỉ cái gì: “Có lẽ là ù tai? Có vài người uống rượu xong thì đầu dễ kêu ong ong.”

Giải Lâm: “Cậu còn bao lâu thì bận xong?”

Quý Minh Nhuệ vừa định nói “tôi xong ngay đây”.

Nhưng mà Giải Lâm nói câu này hầu như không định để cho anh ta có thời gian trả lời. Hắn cầm áo khoác ở bên cạnh lên, ngay sau đó nói: “Thấy cậu rất bận, cậu ấy để tôi phụ trách vậy. Dù sao cũng là uống rượu của tôi, tôi đưa cậu ấy về.”

Người bên ngoài quán bar ít đi rất nhiều, giờ này cũng rất ít người còn đi dạo trên đường.

Nhưng mà có đường xá thì có xe, có xe thì sẽ có người, trừ khi Trì Thanh lập tức đi đến một nơi bán kính mười dặm không có bất cứ ai thì những âm thanh bên tai mới có thể ngừng lại.

Giải Lâm chăm sóc “bệnh nhân” dị ứng cồn trên xe, dù trạng thái biểu hiện ra ngoài bây giờ của người bệnh này chỉ là không muốn để ý đến người khác, trông không giống dị ứng cồn mà là giống dị ứng với con người hơn, nhưng hắn vẫn bảo tài xế lái thay chạy chậm lại.

Tối hôm nay hắn cũng uống rượu, không tiện lái xe.

Hai người hiếm khi cùng ngồi ở ghế sau, Giải Lâm gửi tin nhắn cho Ngô Chí tỏ ý mình đi trước. Ngô Chí đáp: Được được được, hôm khác chúng ta lại hẹn. Em linh cảm tình yêu của em nhanh chóng đến thôi.

Giải Lâm nhấn nút khóa màn hình, hỏi Trì Thanh: “Còn ồn không?”

Trì Thanh khép hờ mắt: “Có hơi.”


Nếu như tài xế lái thay không vừa lái xe vừa tính toán trong lòng rốt cuộc phải làm thế nào để vòng đường xa hơn mà không để lại dấu vết, thì có lẽ bây giờ anh sẽ yên tĩnh hơn một chút.

Tài xế lái thay: “Hãy thắt dây an toàn, tôi chắc chắn sẽ đưa hai người về nhà trong thời gian nhanh nhất.”

[Chờ lát nữa mình sẽ bí mật rẽ vào đường Duyên An.]

[Có thể không đi cầu vượt mình sẽ không đi cầu vượt, nếu như bị phát hiện thì nói nhìn nhầm, lần đầu tiên đi đoạn đường này không quen lắm.]

[…]

[Tiền không dễ kiếm, mình cũng là đấu tranh vì cuộc sống thôi.]

Giải Lâm bị đốp lại đã quen, quen đến tự nhiên, với lại trong xe ngoài hắn với tài xế đang nói thì dường như không có âm thanh nào khác, chủ động nói: “Câu tiếp theo của cậu có phải nên bảo tôi im miệng không?”

Nhưng mà lần này hắn đoán sai rồi, trong một đống âm thanh, giọng nói của hắn thực ra nghe vẫn còn thuận tai.

… Vì anh không nghe thấy giọng nói biến dạng trong lòng Giải Lâm.

Giọng nói của người khác đều là hai lớp, trộn lẫn cùng quậy ầm ĩ đến mức anh đau đầu, chỉ đến khi hắn nói chuyện mới rõ ràng.

Trì Thanh vẫn nói: “Bản thân anh biết thì tốt.”

Tài xế: “Đoạn đường này cũng là lần đầu tiên tôi chạy…”

[Tính sai rồi, đường Duyên An không đủ xa, có đường xa hơn sao vừa rồi mình không phát hiện…]

Trì Thanh không nhịn được nữa, ngón tay được găng tay màu đen bao bọc đan hờ vào nhau, ẩn một nửa người trong bóng tối, lạnh lùng nói: “Không bằng anh chạy dọc theo thành phố Hoa Nam, chạy một vòng từ Bắc đến Nam, như vậy có thể vòng đến trời sáng.”

[…]

Tài xế lái thay nghe vậy suýt nữa coi thắng thành chân ga mà đạp, trong lòng nghĩ gì đều biến mất.

Giải Lâm: “Cậu vậy mà rất quen thuộc vùng này.”

Trì Thanh nhận ra Giải Lâm đang nhìn mình: “Hướng dẫn đã đổi lộ tuyến ba lần, tôi không có mù.”

Trì Thanh yên tĩnh chưa được mấy phút, bởi vì lúc tài xế vòng đường đã nhanh nhạy tính thời gian kẹt xe vào luôn, cố ý chọn một con đường kẹt xe quanh năm, chiếc xe của bọn họ không chút bất ngờ cũng kẹt ở con đường này.

Xe xung quanh dần nhiều hơn.

Mấy làn đường đều chật ních xe, tiếng còi vang lên không dứt bên tai.

Trì Thanh thật sự muốn vỗ tay cho tài xế lái thay này.

Dọc đường đi từ quán bar, Trì Thanh nghe thấy rất nhiều âm thanh, vượt quá sức chịu đựng, anh mở mắt, thấy Giải Lâm đang ngồi bên cạnh.


Nghĩ đến tình hình sức khỏe của anh, đoạn đường này Giải Lâm rất yên tĩnh, không làm ồn anh giống trước đây.

Tay của Giải Lâm đặt bên cạnh, Trì Thanh chợt nghĩ đến tình hình hai lần trước, sau khi anh không cẩn thận đụng vào tay Giải Lâm.

Tình huống bây giờ, nếu đụng vào tay hắn cũng sẽ giống trước đây sao?



Trì Thanh nghi ngờ Giải Lâm không chỉ là một tên điên mà có thể còn là một cái máy chặn âm thanh.

Anh rất muốn xác minh suy đoán này của mình, nhưng mà lúc này lại đứng trước một lựa chọn khó khăn: Chọn giữa “chứng ưa sạch sẽ phát tác” với “bị ồn ào chết”.

Mà hai lựa chọn này rất khó phân cao thấp.

Cuối cùng Trì Thanh ma xui quỷ khiến tháo nửa găng tay ra.

Khoảnh khắc chạm vào, tất cả âm thanh rút đi hết, giọng nói biến dạng giống như chưa từng tồn tại, bên tai chỉ còn lại tiếng còi với một tiếng cười tùy hứng.

“Lại chọt tôi.” Giải Lâm nói, “Hay là cậu uống say thích chọt người khác.”

“…”

Tuy đối với người mắc chứng ưa sạch sẽ mà nói, chuyện đụng vào người khác dù là làm mấy lần cũng đều rất khó chấp nhận, nhưng quả thực kiếm cớ có thể trước lạ sau quen.

Trì Thanh: “Trên tay anh có gì đó.”

Giải Lâm: “Ở đâu?”

Trì Thanh: “Nhìn lầm.”

Cuối cùng, Trì Thanh bước xuống xe sau khi Giải Lâm dặn dò “có chuyện thì liên lạc tôi”. Anh nằm gần nửa đêm, chờ mọi người trong tòa nhà gần như ngủ hết mới đi ngủ, dù thời gian ngủ như này rất khó có thể duy trì tám tiếng đồng hồ.

Bởi vì cụ ông cụ bà dưới lầu bền bỉ thức dậy lúc năm giờ sáng.

Năm giờ sáng, Trì Thanh mở mắt.

Cụ ông cụ bà mới sáng đã cãi nhau: [Năm đó tôi cũng là một nhành hoa trong xưởng, mắt mù lấy một ông già nát rượu như ông!]

Sau khi ra ngoài đi chợ nông sản thì chủ đề lại thay đổi.

Chợ nông sản mãi mãi không thiếu tài nguyên nói chuyện, xung quanh xảy ra chuyện gì, nhà nào thế nào đều có thể nghe thấy trong trạm trung chuyển cỡ lớn này.

Thế là Trì Thanh nghe rõ ràng cụ bà thở dài trong lòng: [Tiểu khu bên cạnh có người chết, một cô gái tuổi còn trẻ như thế, ôi chao. Trước đây mình còn từng gặp con bé, con bé mới đến đây một thời gian, chưa ổn định, xem phòng khắp nơi.]


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi