NHÂN TẠI THÂM THÂM XỬ

Giao thừa đi qua, tuy rằng vẫn chưa hết tết, nhưng cũng đã đến lúc trở lại Khai Phong.

Bạch Ngọc Đường mơ hồ cảm thấy, đại tẩu mình đã loáng thoáng nhìn ra tâm tư của hắn đối với con mèo kia, mỗi lần đưa mắt nhìn về phía bọn hắn, đều là muốn nói rồi lại thôi.

Hỏi thì lại làm sao, Bạch Ngọc Đường hắn tất sẽ đường đường chính chính trả lời, hắn, phong lưu thiên hạ Bạch Ngũ gia, quả thật là đã rơi vào trong vuốt mèo.

Mèo kia quá ngốc, chung quy không biết suy nghĩ cho bản thân, vẫn cần phải có người luôn luôn bảo hộ. Tuy không biết tâm tư mèo kia đối với mình như thế nào, nhưng mỗi ngày đều có thể trêu mèo, cứ như vậy, cũng thật tốt.

Nhưng rốt cuộc Lư đại tẩu cũng không hỏi, hắn cũng đem lời đặt ở đáy lòng.

Thế là vung roi quất ngựa, lại lên đường về.

Họa Ảnh xa xa chỉ về phía chân trời, thân kiếm màu bạc ánh lên ánh sáng lãnh lệ.

Triển Chiêu dừng ngựa, vung tay ném cho hắn một vật gì đó, Bạch Ngọc Đường vững vàng bắt được nắm trong lòng bàn tay, định thần nhìn lại hóa ra là một con mèo nhỏ khắc bằng gỗ, mở to mắt, ngược lại cũng xem là giống y như thật.

Bạch Ngọc Đường liền nở nụ cười, “Mèo con, này coi là gì?”

Hoàng hôn nhẹ buông, Triển Chiêu không quay đầu, âm thanh từ phía trước trầm ổn truyền đến.

“Đêm trước giao thừa, nhìn thấy ở trên đảo, nghĩ không biết tặng ai, không bằng tặng cho Bạch huynh.”

Mắt Bạch Ngọc Đường hơi chuyển, “Mèo con, không phải ngươi còn một con chuột khắc gỗ nữa đấy chứ? Quả nhiên là nhớ đến Ngũ gia!” Nói xong, híp mắt cười nhìn đôi tai lam y nhân đột nhiên nóng đến đỏ bừng lên.

Triển Chiêu ghìm ngựa xoay người lại, quả nhiên trên mặt cũng hơi ửng đỏ, thẹn quá hóa giận chìa tay về phía hắn.

“Bạch huynh không muốn thì trả lại cho Triển mỗ!”

“Muốn! Sao lại không chứ!”

Bạch Ngọc Đường vội vội vã vã cất đi, cười hì hì thúc ngựa sánh vai cùng lam y.

“Mèo con, cũng là ngươi có lòng.”

“Bạch huynh nói chuyện này làm gì, Triển mỗ có điều cảm thấy gần đây chuột tinh quá mức càn rỡ, khiến cho mèo bị chấn động ghê gớm.”

Hai con ngựa chạy hơn nửa ngày cũng mệt mỏi, chủ nhân nói chuyện, cũng vui vẻ nhàn nhã rảo bước, chậm rãi đi về phía trước, đuôi ngựa đung đưa qua lại, thỉnh thoảng còn quất vào đối phương.

Bọn họ yên lặng đi một đường, Triển Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm nghị hướng về hắn,

“Năm nay không thể so với năm trước, e rằng sẽ có nhiều biến cố, mong rằng Bạch huynh chú ý đến bản thân.”

Cố đè xuống nội tâm bất an, chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề trĩu xuống, một tia lại một tia truyền đến thần kinh, nhưng không có cách nào nói ra, chỉ là lo sợ, sợ rằng sẽ có việc chẳng lành.

“Tương Dương bên kia •• phỏng chừng sớm muộn cũng phát sinh biến loạn, con mèo khắc gỗ này •• cũng coi như •• hộ ngươi bình an ••• “

Bốn chữ cuối cùng y nói rất nhỏ, gần như bị gió cuốn khỏi tai Bạch Ngọc Đường, nhưng hắn đến cùng vẫn nghe thấy, dòng nước ấm trong lòng lại cuồn cuộn dâng lên, khiến cho hắn rối lên mở miệng cũng không biết trả lời thế nào

Tương Dương, Tương Dương, dù là ai cũng đều nhìn ra nơi đó gió nổi mây vần, tính toán đã là thời điểm quyết chiến, chỉ là không biết kết quả thế nào, trong lòng đều ít nhiều cất giấu thấp thỏm, có điều cho dù là kết cuộc, chỉ cần mèo này vẫn còn, Bạch Ngọc Đường hắn cũng nhất định anh dũng chiến đấu đến cùng.

Con ngựa Tài Tuyết dưới thân phì mũi ra một hơi, thân mật chạm đầu với Tiễn Mặc, hắn hoảng hốt một lát, cuối cùng chỉ nói, “Mèo con •• ngươi yên tâm.”

Phía sau ánh tà dương đỏ quạch như máu, Triển Chiêu từ từ nở một nụ cười, đột nhiên nhíu mày trêu.

“Ngọc ••• Bạch Ngọc Đường, không bằng chúng ta thi xem ai chạy đến trên sườn núi kia trước được không? Người thua phải mời rượu!”

Lời chưa dứt, cũng không chờ Bạch Ngọc Đường lên tiếng, Tiễn Mặc liền như tên rời cung vọt đi, “Mèo con, ngươi chơi xấu!” Tài Tuyết bất mãn hí một tiếng, tung vó đuổi theo, tựa hồ đợi đến khi đuổi kịp Tiễn Mặc sẽ đá mạnh cho nó một cái.

Phong khởi phong lạc, dưới bóng chiều tà hai nhân ảnh phóng ngựa mờ khuất dần thành hai chấm đen.

Lúc Bạch Ngọc Đường hoàn hồn, Âu Dương Xuân ngồi đối diện hắn, nhìn hắn tựa như cười mà không phải cười.

“Nhập định rất nhanh, a?”

Bạch Ngọc Đường nhận chén trà anh ta đưa cho, không để ý tới lời trêu chọc, cau mày khẽ nhấp một ngụm, vị đắng chát lan ra trong miệng, quả nhiên là loại trà rẻ tiền sáu đồng một lạng bán trên vỉa hè.

Âu Dương Xuân nhìn hắn một chút, “Có muốn biết sau đó thế nào hay không?”

Anh ta rất hài lòng nhìn Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên xém phun cả trà ra ngoài.

“Làm sao ông biết?”

“Tôi hỏi cậu, tôi là ai?”

“Bịp bợm giang hồ?” Bạch Ngọc Đường giật giật mép.

“Bịp bợm giang hồ em gái cậu!” Âu Dương Xuân nhảy dựng lên mắng to, “Lão tử là Âu Dương Xuân!”

Bạch Ngọc Đường cảm giác mình không thể uống trà nữa, bằng không thì chén trà có thể giữ được hay không lại là một chuyện khác.

“Ừm, ông là Âu Dương Xuân.” Hắn đặt chén xuống, một mặt vô tội, “Sau đó thì sao?”

Âu Dương Xuân đối mặt với hắn, trừng thật lớn một hồi, sau đó lui về sờ sờ cằm, nhìn hắn quỷ dị.

“Nhóc con cậu kiến thức nông cạn vậy sao ••• chưa từng xem “Tam hiệp ngũ nghĩa”? Không biết bắc hiệp Âu Dương Xuân?”

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên tỉnh ngộ, không trách cái tên này nghe quen tai như vậy.

“Cái này thất lễ tôi không nhớ nổi.”

Âu Dương Xuân cảm thấy đau lòng sâu sắc cho bản thân mình, thật vất vả ra mặt phổ cập kiến thức kiếp trước một hồi cho hắn, kết quả cái thằng nhóc này vẫn chẳng biết mình là ai.

Vô cùng đau đớn a!

Bạch Ngọc Đường nhìn dáng vẻ câm nín nhìn trời của đại thúc này, không khỏi giật giật mí mắt, bất quá người ta tốt xấu gì cũng là bắc hiệp, còn cùng Triển Chiêu nổi danh thế •••

Bạch Ngọc Đường nhíu chặt chân mày, từ lâu hắn đã nghĩ đến liên hệ giữa tên của họ, nhưng chỉ cho là trùng hợp, chưa bao giờ đem mình và Mèo con đưa vào cố sự trong sách, nhưng nếu mình đúng là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, vậy thì mình phải làm là tam tham Trùng Tiêu, sau đó •••

Âu Dương Xuân còn đang đau lòng thì bị một bàn tay chộp lấy cánh tay anh ta miễn cưỡng kéo lại, anh ta kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt kiên định của Bạch Ngọc Đường.

“••• Sau đó thì sao?”

Âu Dương Xuân sờ sờ cằm, không biết thằng nhóc này sao lại nghiêm túc như thế, lẽ nào là nổi lòng tôn kính đối với cái danh bắc hiệp? Anh ta trái lại trở nên chính kinh, kéo ghế ngồi xuống, khôi phục lại vẻ mặt cao thâm khó dò như trước.

“Sau đó, cuối hạ đầu thu, Tương Dương biến cố, chúng hiệp sĩ đi tới Tương Dương, Nhân Tông sai Nhan Tra Tán cùng đi, sau, Nhan Tra Tán làn thất lạc đại ấn, Cẩm Mao Thử tam tham Trùng Tiêu,” anh ta ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn hắn, “•••  chết ở lầu đó.”

Mỗi một câu nói của Âu Dương Xuân, ngón tay Bạch Ngọc Đường lại nắm chặt một phần, đến cuối cùng nghe được Cẩm Mao Thử bỏ mình ở Trùng Tiêu lầu thì đã nắm thật chặt tay vịn ghế, một hơi nửa đứng nửa ngồi, như thể lại nghĩ đến nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm cùng nhớ nhung đối với người kia.

Mèo con, Mèo con, Bạch Ngọc Đường đời này cuối cùng nợ ngươi!

Hắn đột nhiên buông lỏng tay, thân thể nhất thời ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Ánh đao bóng kiếm tung hoành ngang dọc ở trong đầu hắn, song vào lúc mất đi tất cả niềm tin thì hắn nghĩ tới lại là một bóng lam ảnh đứng ngạo nghễ.

“Triển Chiêu ••• “

Ánh mắt Âu Dương Xuân buông xuống, đưa tay qua vỗ vỗ bờ vai hắn, trong giọng nói mang theo chút ý vị cảm thông, “Không dễ chịu đúng không? Đừng miễn cưỡng chính mình, đều đã qua rồi.”

Đều qua rồi thì ông còn nói cái gì a!

Bạch Ngọc Đường muốn hung tợn phản bác lại nhưng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đưa mắt âm lãnh nhìn chòng chọc anh ta.

Âu Dương Xuân rụt cổ một cái, cười gượng đứng lên. “Cái này ••• ạch, đây là một cố sự bi thương, nếu như cậu muốn biết kết cục, ngày mai lại tới tìm tôi, thế nào? Đương nhiên không muốn biết cũng không thể miễn cưỡng cậu ••• “

Bạch Ngọc Đường thẳng thắn dứt khoát đứng lên, lạnh lùng ném câu tiếp theo, “Họa Ảnh trước tiên để ở chỗ ông, ngày mai tôi trở lại.” Hắn bước ra khỏi cửa, bên ngoài ánh mặt trời trút xuống rọi vào, chỉ là chưa kịp chiếu sáng cả gian phòng đã thốt nhiên biến mất, cửa lớn bị đóng mạnh lại, một trận bụi bặm không nhỏ nổi lên.

Âu Dương Xuân đứng tại chỗ, vệt cong khóe miệng chậm rãi hạ xuống, trong mắt đã phủ kín một tầng sương mù.

Anh ta cúi thấp đầu trầm thấp cười, “Đây quả thật là một ••• cố sự rất bi thương ••• “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi