NHAN TỔNG CHÚNG TA KÍ HỢP ĐỒNG ĐI!


Ngoài trời vẫn nắng, gió vẫn thổi nhè nhẹ rèm bên cửa sổ.

Vết thương sau lưng của Lý Y Nhiên bất chợt đau điếng.

Cơn đau truyền lên não bộ thần kinh của cô, khiến cô phải ngưng lại việc mình đang làm với Nhan Lục Tần.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, không ngờ cảm giác đau đớn trong giấc mơ lại chân thực đến thế!
Sắc mặt Nhan tổng tối sầm lại, anh bị một cô gái yếu đuối chiếm tiện nghi một cách dễ dàng đúng là mất mặt một nam nhân.

Cơn giận của anh đã tới đỉnh điểm, đứng phắt dậy, nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé của Lý Y Nhiên.

Sức lực của đàn ông thật lớn, nó khiến cổ tay của cô đau tới nỗi như sắp gãy rồi vậy.

Lúc này, cô mới ý thực được rằng mình đang ở hiện thực chứ không phải ở trong giấc mơ.

Cú sốc này như sét đánh ngang tai, không biết dấu mặt đi đâu, cũng chẳng dám nhìn thẳng mặt Nhan Lục Tần.


Cô cúi gằm mặt xuống sàn nhà, tỏ vẻ hối lỗi.
Điều này cũng chẳng thể làm nguôi cơn giận tròng lòng anh.

Nhan Lục Tần cau mày, ngữ khí tràn đầy ác cảm: "Có vẻ tôi đã quá dễ dãi với cô rồi nhỉ? Dám cả gan hôn trộm tôi trong lúc tôi đang ngủ sao? Cô chê mình sống chưa đủ lâu chứ gì?"
Những lời này của anh đã đụng đến lòng tự tôn của một con người.

Dường như sự hối lỗi về hành động vừa nãy đã bị vùi lấp hoàn toàn.

Lý Y Nhiên dồn hết sức lực vào cánh tay, hất mạnh bàn tay khỏe mạnh của anh ra.

Sự vận động mạnh này cũng khiến cho miệng vết thương của cô bị rách to ra hơn.

Dù rất đau nhưng cô vẫn cố thể hiện rằng mình vẫn ổn.
Lý Y Nhiên lườm anh, "Xin lỗi, cơ mà tôi vẫn muốn sống đấy! Đừng có hỏi mấy câu vô tri như trong mấy kịch bản bá đạo tổng tài.

Hành động vừa nãy của tôi cũng rất hợp lý thôi, vợ chồng với nhau mà không được đụng chạm thân mật thì còn gọi gì là vợ chồng nữa."
Nhan Lục Tần cười một cách gian xảo, "Ha! Thế sao? Đây là chính miệng cô nói đấy nhé!"
Lý Y Nhiên có cảm giác nguy hiểm tỏa ra từ người Nhan Lục Tần.

Anh tiến lại gần cô, dùng hai tay giựt đứt cúc áo trên người cô, làm để lộ áo ngực màu trắng cùng với những vết bầm tím trên bụng, trên xương quai xanh cũng có vài vết.

Giờ anh mới hiểu tại sao đêm hôm qua cô không mặc mấy bộ váy thoáng mát giống như mấy vị tiểu thư khác, mà chỉ khăng khăng chọn chiếc váy cổ cao.

Có lẽ cô không muốn để lỗ những vết thương này cho bất cứ người nào biết.
Lý Y Nhiên chết lặng vài giây, vôi vàng hất hai tay anh ra rồi kéo áo lại.

Cô giận dữ quát lớn:
"Tên biến thái nhà anh, làm cái quái gì vậy hả? Tự nhiên làm hỏng áo của tôi là sao?"

Nhan Lục Tần ý thức được hành động thiếu suy nghĩ của mình đã chạm đến lòng tự trọng của cô.

Anh cầm lấy chiếc áo khoác của mình tiến lại gần về phía Lý Y Nhiên Điều này khiến cô có chút sợ hãi lùi lại liên tục về phía sau, nhưng lưng cô đã chạm đến tường phòng, không còn đường nào để trốn nữa.

Cô nắm chặt áo của mình, hai mắt nhắm nghiền lại, không dám nhìn thẳng vào một con người không bình thường như anh.
Nhan Lục Tần khoác chiếc áo của mình lên cơ thể đang run lẩy bẩy của Lý Y Nhiên.

Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô mà an ủi:
"Đừng sợ, tôi cũng chẳng ăn thịt cô đâu mà né ghê vậy! Những người dám làm cô bị thương sẽ phải trả giá đắt.

Tôi sẽ giúp cô báo thù bọn họ."
Giọng nói trầm lắng, không còn tràn ngập sát khí như lúc đầu.

Mà thay vào đó là sự ấm áp, quan tâm thật lòng của Nhan Lục Tần đối với cô.

Cơn giận trong lòng của cô không biết đã lắng xuống từ lúc nào, bây giờ chỉ còn những cảm xúc dâng trào, lạ thường.

Không hiểu sao, nước mắt của cô cứ tuôn ra không ngừng.

Phải chăng cô đã bị cảm động bởi hành động bất thường này của anh? Chính cô cũng chẳng biết nữa.


Bao nhiêu uất ức, nỗi bất mãn trong khiến cô khóc lớn hơn.

Làm cho Nhan Lục Tần giật mình, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, luống cuống tay chân, không biết phải làm gì cho cô hết khóc.
Anh đành bất lực nói đại vài câu: "Im lặng, cô còn khóc nữa là tôi ném cô từ đây xuống lầu một đấy?"
Lời nói kiên định cùng với ánh mắt uy tín của anh khiến cô sợ hãi, càng khóc to hơn.

Tiếng khóc vang ra ngoài, Phúc Hạo vội vàng đẩy cửa đi vào.

Đập ngay vào mắt anh là một cảnh tượng khó tả.

Một người khóc, quần áo lại chẳng chỉnh tề, còn một người thì khí thế hùng hổ như muốn giết người khác, làm trợ lý như cậu phải đứng hình.
Cậu dùng ánh mắt nghi ngoặc nhìn giám đốc của mình, "Nhan tổng, anh ức hiếp con gái nhà lành đấy à?"
Nhan Lục Tần quay mặt lại nhìn anh với ánh mắt tràn đầy sát khí, "Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi ức hiếp cô ta hả? Muốn bị quỳ nữa sao?"
Phúc Hạo lắc đầu lia lịa, "Không đâu, không đâu, tôi không muốn nhìn mặt con chó đó à nhầm con Cat đó một lần nào nữa đâu.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi