NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VẢ MẶT HÀO QUANG NHÂN VẬT CHÍNH

Chương 128: Thế giới 5- Thế giới săn gϊếŧ (9)

Editor:Tiêu

Beta: Min

Thời Kham cúi đầu tỉ mỉ lau từng ngón tay cho Nhiếp Gia, Nhiếp Gia không nhìn thấy mặt của hắn, không biết vẻ mặt của Thời Kham như thế nào, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Thời Kham vốn cũng không có ký ức, thân phận của hai người trong thế giới này là kẻ địch, Nhiếp Gia vẫn luôn lo lắng, không biết tình cảm của y và Thời Kham có thể thuận lợi như mấy thế giới trước không.

Bây giờ nghe Thời Kham nói liền an tâm lại cảm động, trong thế giới giả lập này, không cần biết thân phận của hai người thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì cho dù không có ký ức nhưng trong lòng Thời Kham y luôn ở vị trí đầu tiên.

Không nghe thấy Nhiếp Gia trả lời, Thời Kham có chút hoảng hốt mà ngẩng đầu lên, còn tưởng rằng việc mình tỏ tình quá đột nhiên, ngước mắt lên thì thấy hai má Nhiếp Gia ửng đỏ, tình cảm trong mắt y như sóng cuộn trào dâng, nước mắt rưng rưng khiến người khác phải cảm thấy đau lòng.

"Được." Nhiếp Gia nở nụ cười, một tay chống lên đầu gối Thời Kham, chủ động hôn lên môi hắn.

Đồng tử của Thời Kham co lại, ôm lấy eo Nhiếp Gia, ấn người xuống sofa mà hôn.

Triền miên một lúc, Thời Kham lau sạch nước mắt trên mặt Nhiếp Gia, dịu dàng hỏi: "Em đang tự trách cái gì?"

Nhiếp Gia siết chặt vạt áo của hắn, "Em không định giữ lại bất kỳ thông tin nào có liên quan đến bí mật của thợ săn, căn cứ, phân bố thành viên, dị năng của các thành viên, những thứ đó vẫn luôn là thứ mà Hoa quốc đang tra xét. Ở tổ chức sẽ có rất nhiều người vì em mà mất mạng."

"Việc này sẽ khiến em không vui, anh sẽ không hỏi em điều gì cả, cũng sẽ không để những người khác làm khó dễ em." Thời Kham động viên y.

Nhiếp Gia lắc đầu, "Với thân phận hiện tại của em nếu không nhắc bất cứ điều gì tới việc này chỉ khiến người khác nghi ngờ mà thôi, thậm chí còn liên lụy anh."

"Đúng thật là sẽ chết rất nhiều người." Thời Kham nhìn hai con mắt đang bất an của y, nhẹ nhàng cười với y, nói: "Em phụ trách nhiều việc như vậy làm gì, mỗi một người đều phải tự chịu trách nhiệm về hành vi của chính mình. Em rời đi và tuyên bố thợ săn giải tán, về sau sự sống còn của thợ săn đã không còn là trách nhiệm của em nữa rồi. Có lẽ sẽ chết rất nhiều phản phái, nhưng sự biến mất của phản phái sẽ mang đến càng nhiều đường sống cho những người khác."

Thời Kham xoa xoa đầu Nhiếp Gia, Nhiếp Gia thuận thế nắm chặt tay hắn, nói: "Em chỉ là không thể xác định quyết định của mình có đúng hay không, em không làm sai đúng không?"

Thời Kham trầm mặc một lúc, "Em chỉ là làm điều mà em muốn làm, không cần phân chia đúng hay sai. Chúng ta đứng ở lập trường của chính mình, nhìn phía đối lập thì đều là sai. Bây giờ chiến loạn, ai cũng chiến đấu vì sự sống, chúng ta không thể chỉ trích phản phái chính là sai. Em bỏ những người khác để đến bên anh cũng không cần phán xét đúng sai, em chỉ là, quá yêu anh, có phải không?"

Nhiếp Gia hơi run một chút rồi có vẻ đã bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn cười, "Đúng đó, em yêu anh, yêu anh nhất."

"Ai mà ngoan quá vậy." Thời Kham xoa loạn tóc Nhiếp Gia, hỏi: "Một thân bụi này của em là từ đâu chui ra vậy?"

"Trong tổ chức có 132 người đi cùng em, em mượn tạm một kho vũ khí lâu rồi các anh không dùng tới, tạm thời sắp xếp cho bọn họ ở đó. Sáng mai anh có thể sắp xếp để em gặp Tổng thống không? Sau đó sẽ xem xét để sắp xếp bọn họ như thế nào." Nhiếp Gia nói: "Bọn họ có thể tiếp tục chiến đấu cùng em hoặc là anh căn cứ năng lực của họ để xếp họ vào nhóm bộ đội tác chiến dưới trướng anh."

Thời Kham gật đầu, "Có thể, hai ngày nay Tổng thống vì chuyện của em mà sứt đầu mẻ trán. Em vội làm nhiều việc như vậy đã ăn cơm chưa?" Nhiếp Gia lắc đầu, Thời Kham nâng mặt y lên, hôn một cái, lúc đứng dậy cũng kéo Nhiếp Gia dậy, "Anh làm đồ ăn cho em, nhân lúc đó thì em đi tắm đi, vợ ạ."

Nhiếp Gia bị Thời Kham kéo tới phòng tắm, y nghiêng đầu hỏi: "Anh không hỏi ai đến cùng em sao?"

"Quản người khác làm gì, em ở đây là được." Thời Kham bỏ tay Nhiếp Gia ra, xả nước cho y, Nhiếp Gia có cảm giác như trở lại thế giới trước, sự dịu dàng lại có chút thô lỗ của Thời Kham không hề che dấu chút nào, làm y dần an tâm.

Nghe tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, Thời Kham vào phòng bếp nấu bát mì cho Nhiếp Gia.

"Thời Kham...." Thanh âm y hơi run, có vẻ hơi ngại ngùng, nhỏ giọng gọi.

Thời Kham đang bê đồ ăn ra thì thấy Nhiếp Gia mặc một cái áo sơ mi của hắn, thân dưới không mặc quần, đôi chân trắng thon dài đang lộ ra trong không khí, tóc còn đang nhỏ nước, bờ má đỏ bừng.

"Em không có quần áo." Nhiếp Gia kéo kéo vạt áo thấp xuống, muốn ngăn cản tầm mắt của Thời Kham.

Thực ra thứ nên xem hay thứ không nên xem thì Thời Kham đều xem cả rồi, còn hôn rồi sờ, mà Nhiếp Gia sống cùng Thời Kham rất lâu, y cực kỳ rõ ràng Thời Kham đặc biệt thích nhìn y trong bộ dáng như thế nào, ví dụ như bộ dáng y dạy bảo người khác, bộ dáng khi ngủ của y, bộ dáng quần áo xốc xếch... Lại ví dụ như bộ dáng y mới tắm xong...

Y biết sở thích của Thời Kham, dù là ở bên nhau mấy đời rồi nhưng Nhiếp Gia vẫn không nhịn được mà cảm thấy có chút ngại.

Thiếu chút nữa thì Thời Kham cho đồ ăn mình mới làm xong tiếp xúc thân mật với mặt đất.

"Anh sẽ sai người đưa tới, qua ăn cơm trước đi." Mặt Thời Kham còn đỏ hơn cả Nhiếp Gia, cảm giác như sắp nổ tung luôn rồi, vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh bê đồ ăn đặt lên bàn, trái bên nào phải bên nào cũng không phân biệt được.

Nhiếp Gia nhẹ nhàng nở nụ cười, lau qua tóc hai phát rồi ngồi xuống. Hai ngày nay y không ăn gì, đúng là rất đói rồi, cảm giác an toàn bên cạnh Thời Kham làm cho y cực kỳ thoải mái, ăn một bát mì thôi cũng vui muốn xỉu.

Thời Kham nằm nhoài trên bàn, ngồi đối diện nhìn Nhiếp Gia ăn cơm, chân dưới bàn gạ gạ vào chân y, Nhiếp Gia nói: "Thêm một bát nữa."

Thời Kham cười, yêu chiều nói "Chỉ một bát này thôi, buổi tối ăn nhiều không ngủ ngon được, ngày mai lại làm cho em ăn."

"Em muốn ăn xương sườn." Nhiếp Gia nói.

Thời Kham nói: "Nhớ kỹ rồi, còn gì nữa không?"

"Còn cả bánh trứng cà chua nữa."

Thời Kham cười, "Em là đang chọn phần ăn trẻ con hả? Được rồi, mai anh làm cho em." Hắn nói rồi đi tới lặng lẽ hỏi một câu bên tai Nhiếp Gia: "Vừa nãy chưa thấy rõ, bé cưng à, em mặc qυầи ɭóŧ không?"

Mặt Nhiếp Gia đỏ lên, dùng đũa gõ đầu hắn, Thời Kham thuận thế hôn một cái vào sau tai y, đắc ý mà bê bát đi rửa.

Trời muộn rồi nên Nhiếp Gia bị Thời Kham kéo đi lại ở phòng khách để tiêu cơm, mãi đến khi Nhiếp Gia ngáp một cái Thời Kham mới ôm Nhiếp Gia lên giường, ôm nhau ngủ một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Thanh Đường vác theo quầng mắt thâm xì đem hai cái túi quần áo nam nhỏ hơn bình thường một cỡ đi tìm sếp nhà mình.

Trước kia Hạ Thanh Đường có thể tùy ý ra vào nhà Thời Kham, đưa văn kiện, báo cáo hoặc là tự đến tìm đồ vật, sếp mở họp suốt đêm thì cô sẽ là người tới để lấy quần áo tắm rửa cho sếp, cô hiểu rõ nhà sếp còn hơn cả nhà mình. Vậy mà giờ sếp lại bảo không được phép vào, gõ cửa cũng không được.

Hạ Thanh Đường ngủ không ngon, bắt đầu nóng nảy nên cũng lười đứng chờ ở cửa, trực tiếp định vị tìm Thời Kham.

Vừa tìm thì thấy sếp đang ở chợ thực phẩm.

Hạ Thanh Đường ôm túi quần áo đứng cách đó không xa, nhìn người đàn ông đẹp trai ngời ngời đứng trước cửa hàng bán đồ ăn, cầm củ khoai tây khó chịu mà nhe răng nói: "Bác bán khoai tây đắt vậy."

"Sếp, ngài đang làm gì vậy?" Hạ Thanh Đường cảm thấy mình hoa mắt rồi, đi tới dí sát mặt vào xem xem có phải là có kẻ giả mạo không.

"Cô tới thật đúng lúc, bên ngành nông nghiệp thì sản lượng khoai tây mỗi tháng của căn cứ là nhiều nhất trong các loại rau củ, bán đắt như thế hợp lý sao? Ai định giá thị trường, lát nữa để kẻ đó đến văn phòng của tôi một chuyến!" Thời Kham thở phì phò lại chọn hai củ khoai tây.

Hạ Thanh Đường nhìn chủ sạp vô tội một chút, lại nhìn mấy thứ khác trong tay Thời Kham, nói: "Xương sườn kia còn đắt hơn nữa mà ngài còn mua một túi lớn như vậy, tính toán chi li hai củ khoai tây này ngài không thấy ngại à?''

Thời Kham mua đồ ăn xong, đi về nói: "Tôi thấy cô thiếu đánh rồi đó."

Hạ Thanh Đường ném túi quần áo vào ngực Thời Kham, trách móc nói, "Vâng, sáng sớm thế này tôi tới là để tìm đánh. Nhanh, cầm quần áo đi, tôi về ngủ bù, buổi chiều còn có cuộc họp nữa."

Thời Kham nói: "Bù cái gì mà bù, phắn đi cửa Thanh Hải báo với Tổng thống một tiếng, chúng ta sẽ đưa một người tới, có chuyện muốn nói."

"Đưa ai tới vậy?" Hạ Thanh Đường tò mò hỏi.

"Nhiếp Gia." Thời Kham nói mà mặt không có biểu cảm gì.

Hạ Thanh Đường cười ha ha, "Sếp à, ngài hài hước thật đấy."

Thời Kham cũng cười nói "Còn không mau đi."

Hạ Thanh Đường bị Thời Kham đuổi đi khu Thanh Hải hẹn trước với Tổng thống, bản thân Thời Kham lại không chút chậm trễ mà về nhà, làm bánh trứng cho Nhiếp Gia, sau đó mới đi gọi y dậy.

Chờ tới khi Thời Kham thật sự đưa Nhiếp Gia tới khu Thanh Hải thì Hạ Thanh Đường đang gọt táo và nói chuyện với chị gái Tổng thống của mình, nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu lại, thiếu chút nữa Hạ Thanh Đường cắt luôn ngón tay của mình đi.

Hạ Điềm cũng bị sốc, vệ sĩ bên người cũng lập tức rút súng ra phòng bị.

Nhiếp Gia xua tay một cái, từ dao găm cho đến súng ống trên người vệ sĩ đều bị gom vào một chỗ, vệ sĩ vừa căng thẳng vừa bất đắc dĩ, đây rõ ràng là sân nhà của người ta, ngay cả chỗ trống để phản kháng cũng không có.

"Ngài Tổng thống, mong ngài không cần căn thẳng, tôi không có ác ý, tôi tới để giảng hòa." Nhiếp Gia nhìn một cái, hất bay bao súng của Hạ Điềm, từng viên đạn rơi xuống đất, y mỉm cười, cây súng lục bị tháo ra rồi rơi xuống đất.

"Cậu đi ra ngoài trước đi." Thời Kham nói với vệ sĩ.

"Đi ra ngoài đi." Hạ Điềm nhanh chóng bình tĩnh lại, bình tĩnh phân phó một câu, "Thanh Đường, em cũng ra ngoài đi."

Lúc này Hạ Thanh Đường mới lấy lại tinh thần, dùng dao gọt hoa quả trước mặt dị năng giả hệ kim cấp sáu quả thực là có chút buồn cười.

Trong hội nghị mấy lần trước, Hạ Thanh Đường vẫn luôn kiên quyết phản đối lập trường gϊếŧ chết Nhiếp Gia, bố cục chiến lược của Hoa quốc cần Nhiếp Gia, cho dù là nằm mơ thì cô cũng hy vọng sẽ có một ngày Nhiếp Gia cùng Hoa quốc kháng địch, cũng không thể ngờ là thật sự có một ngày như thế.

Khi Nhiếp Gia thật sự đứng trước mặt cô, Hạ Thanh Đường căn bản không có nửa điểm kinh hỷ, đầu óc như bị đứt cầu chì, thực sự là có chút run rẩy.

"Mời ngồi." Hạ Điềm nói với Nhiếp Gia.

"Thôi, trung tá là em gái ngài, cũng là cấp dưới của tôi ở đây cũng không sao." Thời Kham kéo Nhiếp Gia ngồi xuống sofa cho khách.

Hạ Điềm gật gật đầu, ngồi đối diện hai người.

Lúc này Hạ Thanh Đường mới tỉnh táo lại, nói thật, căn bản là cô không muốn ở chỗ này, lúc nãy chỉ là hơi hoang mang, nhưng cấp trên với Tổng thống đều không ngại thì cô cũng không tiện đi ra ngoài. Nhìn kỹ thì đồ Nhiếp Gia mặc trên người chính là đồ sáng nay cô đưa cho sếp, Hạ Thanh Đường lúng túng cười cười, nói một câu, "Sếp, hôm qua hai người ngủ chung à?"

Hạ Điềm đang muốn nói chính sự bị câu của em gái ngắt lời.

Thời Kham và Tổng thống đều không chịu được, "Cô/ Em vẫn nên cút ra ngoài cho tôi/chị."

Hết chương 128.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi