Trịnh Thành Bắc đâu quan tâm em trai nghĩ gì, quay sang thăm dò: "Vào nhé."
"Đi thôi." Tương Vũ gật đầu.
Mới khai giảng được có hai tháng, biết Trịnh Thành Huy là em trai của Trịnh Thành Bắc chỉ có một vài người bạn rất thân, giờ nhìn thấy hai người thường xuyên được nhắc tới trong tin đồn gần đây bước vào cửa hàng bé nhỏ của bọn họ thì ai nấy đều mang tâm trạng vui mừng. Có bọn họ ở đây thì sợ gì không có khách chứ.
Quả nhiên chỉ một lát mà cửa hàng đã đông nghịt, phục vụ chạy liên tục cũng không kịp, Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ chọn một bàn sát cửa sổ rồi ngồi xuống.
Cửa sổ cũng được cắt tạm bợ, được viền bằng những thanh gỗ dán giấy màu, từ đây có thể quan sát được các cửa hàng khác.
Trịnh Thành Bắc nhìn menu rồi hỏi: "Anh ăn gì?"
Tương Vũ nhìn thấy quán cũng khá đầy đủ các loại bánh, hắn chỉ vào bánh Lamington.
"Vậy cà phê mocha với bánh này đi."
Trịnh Thành Bắc chọn thêm vài cái macaron đủ màu rồi đưa cho Trịnh Thành Huy đang nhăn nhó đứng trước mặt hai người.
"Nghe thấy gì chưa, đi lấy bánh mau, lấy cho anh một cốc cà phê giống của anh Tương Vũ."
Trịnh Thành Huy phụng phịu lẩm bẩm: "Vâng."
Cậu đi lấy bánh với cà phê đặt lên bàn xong xuôi rồi mấy đứa bạn cùng lớp bắt đầu túm cổ ra một chỗ tra khảo:
"Ê, sao ông không nói ông là em trai của đội trưởng Trịnh hả? Giấu y như mèo giấu cứt. Thế nào, ở cạnh nam thần có sướng không?"
Trịnh Thành Huy nhớ đến ông anh mình lúc nào cũng nghiêm khắc, sinh hoạt thì hết sức tẻ nhạt thì lắc đầu.
"Anh ấy mà là nam thần gì cơ chứ? Bình thường thôi."
"Ờ tôi cũng muốn được bình thường như ông." Giọng nói bạn học này sặc mùi ngưỡng mộ.
Có người lớn mật hỏi thẳng: "Thế tin đồn giữa hai người kia là thật hay giả vậy? Tôi mà biết cậu có quan hệ với bọn họ thì đã không phải tò mò mấy bữa nay."
Trịnh Thành Huy liếc mắt sang bên bàn hai người đang ngồi, trông khá ấm áp, Trịnh Thành Bắc đang khuấy cà phê hộ Tương Vũ, bày ra một bộ dạng bạn trai đầy đủ nhị thập tứ hiếu.
Thế này mà anh trai cậu cứ liên tục phủ nhận là không thích. Xì, thích chết rồi mà còn giả bộ.
"Tôi không biết đâu." Trịnh Thành Huy nhún vai, trả lời ba phải. "Chính chủ đó sao các cậu không đi mà hỏi, bánh ngọt sắp hết rồi kia kìa, có đi lấy thêm không?"
Nói đến làm ăn, bọn họ hưng phấn hẳn. Hứa Hạ nói: "Lấy! Phải lấy chứ, kiểu này lớp chúng ta không đứng nhất hơi phí. Tí nữa việc nịnh nọt hai nam thần bỏ phiếu phải nhờ ông rồi, đừng phụ lòng tổ chức nhé Trịnh Thành Huy."
Dưới ánh nhìn tròng chọc của bao nhiêu người. Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ vẫn vui vẻ ăn xong bánh ngọt, Trịnh Thành Bắc đứng lên trả tiền rồi dắt hắn đi dạo vòng vòng quanh trường.
Hội chợ bán rất nhiều đồ thú vị, có cả cửa hàng làm đồ gốm, Tương Vũ nhìn thứ gì cũng mới lạ, hứng thú vô cùng. Trịnh Thành Bắc thấy thế kéo hắn vào.
Tương Vũ hơi chống cự, cái trò này có phải trẻ con không hợp thân phận quá không?
Đương lúc định từ chối. Hắn lại nhìn thấy một vài giảng viên trong trường cũng đang ngồi đắp đắp nặn nặn.
Người khác làm được, hắn chắc là có thể nhỉ?
Mải suy nghĩ, chân đã bước vào bên trong. Cửa hàng trang trí cực đẹp, có vô số hình mẫu được trưng bày trên kệ, một số cái là do học viên tự nặn nhưng không lấy về.
"Thầy Tương cũng đến nặn tượng à?" Một giảng viên nữ cũng đã từng nói chuyện đôi lần vẫy tay chào, thái độ cực kỳ thân thiện.
"Vâng, các thầy cô cũng ở đây à? Tôi dẫn bạn đến chơi một chút."
"Vui lắm, thầy thử đi."
"Vâng. Cảm ơn các cô."
Đồ gốm có thể mua nguyên liệu rồi tự tay nặn rồi thuê cửa hàng nung, thành phẩm ra lò thì để hoạ sĩ vẽ trang trí hoặc là khách hàng tự vẽ tuỳ thích, sau cùng là tráng bóng rồi mang về.
Thời buổi hiện đại, nung đồ rất đơn giản, chỉ là một cái máy cảm ứng nhiệt độ cao mua ở đâu cũng có, mấy đồ vật khác cũng dễ kiếm, lại còn có thể thu hút khá nhiều người.
Tương Vũ nhìn chăm chú một đôi cốc màu trắng có vẽ hai con mèo bằng mực đen, thực sự yêu thích không nỡ buông tay, Trịnh Thành Bắc đứng bên cạnh thấy biểu hiện háo hức của hắn cũng cầm lấy một cái đĩa nhìn.
"Anh thích à? Thử làm một cái đi."
Tương Vũ hơi hiếu kỳ, nhìn một đôi tình nhân đang cùng nhau nặn tượng ngay chỗ họ, cũng khá dễ, hắn quay sang dùng ánh mắt trông mong nhìn Trịnh Thành Bắc: "Cậu cũng làm cùng tôi chứ?"
Trịnh Thành Bắc không tình nguyện lắm, nhưng mà giờ Tương Vũ là nhất, bèn cắn răng đáp: "Làm."
Thế là đội trưởng Trịnh bá đạo với Tương Vũ không đếm được số tuổi cùng nhau ngồi trong quán như hai thằng trẻ trâu mỗi người một cái khuôn nghịch đất.
Bọn họ bàn nhau làm một đôi cốc, tay Trịnh Thành Bắc tương đối khéo, nhào nặn một lúc đã ra hình ra dạng, còn Tương Vũ thì thảm hơn, cái cốc mãi vẫn cứ méo xệch.
Nhưng hắn quyết tâm không cho Trịnh Thành Bắc giúp sức, cuối cùng dùng gần một tiếng đồng hồ mới làm xong.
Trong lúc chờ cốc đưa vào nung, bọn họ lại đi dạo xung quanh một vòng, Trịnh Thành Bắc nhìn thấy cửa hàng chụp ảnh lấy ngay bèn kéo Tương Vũ vào làm vài kiểu.
Có lẽ do vui quá nên Tương Vũ đã dỡ bỏ hết phòng bị, bình thường hắn cực kỳ chú ý không để mặt thật mình lộ ra ngoài, giờ đây lại tình nguyện cùng một chàng trai khác chụp chung, trong lòng chẳng có gánh nặng nào hết.
Hắn biết rõ thế này là không đúng nhưng vẫn tình nguyện sa vào, cứ như lại một lần nữa quay về tuổi trẻ.
Hai người chụp cùng nhau một kiểu, khuôn mặt Tương Vũ cười toe toét còn Trịnh Thành Bắc vẫn nghiêm nghị như thường ngày, thế mà đặt cùng nhau lại hoà hợp đến lạ.
Ảnh rửa làm hai chia đôi mỗi người một cái.
Trịnh Thành Bắc thực hiện được ý đồ, trong lòng sướng rơn, anh chú ý đến tiệm ảnh này từ nãy, đi vòng vèo mấy lần mới có cơ hội. Bàn tay sờ soạng tấm ảnh còn ấm nóng, cẩn thận cất vào trong ví của mình.
Lúc trở về cốc đã nung xong, trông không đến nỗi nào. Vì đã tự tay làm thì phải tự tay vẽ mới có ý nghĩa, bọn họ lấy màu rồi hí hoáy vẽ trên cốc.
Cái tài năng vẽ của Tương Vũ thì không cần phải bàn, nhìn mấy chữ trên bùa thì biết, chỉ hắn mới có thể dịch ra. Liếc sang nhìn cốc của Trịnh Thành Bắc đoan chính đẹp đẽ, còn nhìn của mình thảm không nỡ nhìn, Tương Vũ không cam lòng chút nào.
Nghĩ đến gì đó, môi hơi nhếch lên, ghi lên trên cốc vài chữ xiêu vẹo: "Tặng đội trưởng Trịnh đẹp trai." Còn vẽ kèm hai bông hoa năm cánh.
Không ngờ ý tưởng của hai người trùng nhau, lúc tráng bóng về xong, hắn câm nín nhìn cốc của Trịnh Thành Bắc ghi mấy chữ "tặng anh Tương Vũ" mà trầm mặc.
Đã thế ở bên dưới còn vẽ hai nhân vật hoạt hình đang chu mỏ vào nhau chứ. Tài vẽ của Trịnh Thành Bắc rõ ràng khá hơn hắn, trông cái cốc đẹp đẽ không kém mua ngoài cửa hàng.
Nghĩ đến tất cả nhân viên cửa hàng đã nhìn thấy mấy cái chữ này, hắn có chút xúc động muốn ném đi, nhưng mà tâm tình Trịnh Thành Bắc rất tốt, bắt hắn cầm lấy.
"Tặng cho anh này, không ngờ chúng ta tâm ý cũng tương thông, cốc này là của anh tặng tôi à? Dễ thương ghê." Vừa dứt lời bèn cầm lấy cái cốc Tương Vũ làm, coi nó là trân bảo mà vuốt ve sau đó cất vào quang não.
Mặt già của Tương Vũ cũng đỏ lên.
Trong cửa hàng khá đông người, bên kia có một nhóm đang đùn đẩy nhau, sau đó một chàng trai cao lớn từ trong nhóm đứng ra đi về phía này, Tương Vũ không hiểu ra sao thì cậu chàng đã đứng trước mặt hắn, tay giơ lên một cái cốc vẽ hình trái tim. Giọng nói khác biệt rõ ràng vang lên:
"Chào bạn, tôi là Phùng Hải, học viên năm ba đến từ quốc gia Hùng Ưng, tôi rất ngưỡng mộ bạn, có thể tặng bạn thứ này để làm quen không?"
Phùng Hải vốn muốn sang quốc gia Liệp Hoả để kiếm một người bạn trai, không ngờ lại gặp người ưng mắt đến vậy. Lúc nãy đứng cùng đám bạn nhìn thấy người này cười khi nhìn cái cốc, cậu đã biết đây chính là định mệnh của mình, quyết định nắm bắt thời cơ ngay lập tức, cố tình làm một cái cốc thật đẹp để lấy lòng hắn.
Tương Vũ ngẩn ra, nhìn chòng chọc chàng trai cao lớn như ánh mặt trời trước mặt, theo bản năng quay sang nhìn người bên cạnh mình.
Lúc này mặt Trịnh Thành Bắc đã đen xì rồi, tại sao có nhiều ruồi muỗi ở đâu cứ thích đến vo ve bên cạnh người của anh vậy?
Anh phải làm thế nào trong trường hợp này?
Thấy Tương Vũ nhìn mình, anh bất giác vươn tay ra nắm lấy tay hắn, đùng đôi mắt ấm ức nhìn sang, như một chú cún bự bị bỏ rơi.
Tương Vũ bị biểu cảm này chọc cho bật cười, không gỡ tay ra mà thản nhiên kéo hắn sát vào nói với cậu thanh niên trước mặt:
"Xin lỗi nhưng bạn trai của tôi hay ghen lắm, bạn thông cảm tôi không nhận được thứ này."
Cậu trai gãi đầu nhìn Tương Vũ lại nhìn sang Trịnh Thành Bắc đang trừng mắt nhìn mình, cậu ta tự nhận mình cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng khí thế trên người trước mặt này khiến cậu có áp lực cực lớn, vội lùi ra đằng sau luống cuống nói:
"Vậy... vậy tôi không làm phiền hai người nữa."
Nói xong rồi chậm rì rì quay lại chỗ đám bạn. Bọn họ cũng rất lịch sự, chỉ vỗ vai an ủi rồi kéo nhau đi.
Lúc này Tương Vũ mới chú ý bàn tay mình đã bị siết chặt, Trịnh Thành Bắc bên cạnh rũ mi không biết đang nghĩ gì.
Tương Vũ ho nhẹ, khéo léo gỡ tay cậu ta ra, cười giả lả: "Cảm ơn cậu lại chắn đào hoa cho tôi nhé, hai lần rồi, đi thôi trưa tôi mời cậu ăn cơm."
Trịnh Thành Bắc đứng đực mặt ở đó, rũ rượi không có sức sống. Hoá ra anh chỉ là vật chắn đào hoa à?
Anh sẽ không nói ra mình đã vui sướng đến thế nào khi nghe thấy hai từ bạn trai đâu.
Anh muốn khảm người này vào lòng ngay bây giờ, muốn tuyên bố chủ quyền để không ai dám dòm ngó tới hắn nữa, muốn giấu người đi ở một nơi thật kín đáo, chỉ có mình anh được nhìn thấy. Nhưng rất tiếc đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, anh tin mình mà dám làm như vậy, Tương Vũ cũng dám không nhìn mặt anh nữa.
Muôn vàn suy nghĩ nhảy lên trong đầu nhưng cuối cùng anh chỉ nặn ra một tiếng ừm thật khẽ.
Hai người quyết định tới căn-tin ăn trưa. Cũng không biết có phải chột dạ vì đem Trịnh Thành Bắc ra chắn hoa đào không mà Tương Vũ khá nhiệt tình, hết sức sốt sắng đi lấy thức ăn.
Căn-tin hôm nay đông đúc hơn hẳn ngày thường, người xa lạ rất nhiều, Trịnh Thành Bắc kiếm mãi mới có một chỗ trống, anh ngoan ngoãn ngồi xuống đợi Tương Vũ phục vụ. Dư quang anh để ý một đám người nhốn nháo đang quây lấy ai đó đằng kia, anh liếc nhìn, tình cờ thấy một người quen đã lâu không gặp.
Người đó cũng nhìn thấy Trịnh Thành Bắc, hơi sững sờ một lát rồi đứng bật lên, chen ra khỏi bàn rồi tiến lại phía này.
Theo bản năng Trịnh Thành Bắc liếc đến chỗ lấy thức ăn, thấy Tương Vũ đang quay lưng về hướng này chắc chắn cũng chưa trở lại kịp, anh bèn ngồi thẳng lưng gõ xuống bàn, liếc người đó với biểu tình cực kỳ miễn cưỡng.
Anh không nghĩ tới và cũng không muốn gặp đối phương ở đây.
"Anh Bắc." Người đàn ông cao gầy đẹp đẽ, đuôi mắt trái có một viên lệ chí quyến rũ, kêu lên một tiếng nhỏ nhẹ. "Lâu lắm mới gặp, không ngờ anh cũng có thời gian tham gia mấy lễ hội như thế này."
"Tạ Hoài Nam." Trịnh Thành Bắc không vòng vo đôi co, anh nhìn khuôn mặt đẹp như tượng tạc trước mặt, nói thẳng. "Có gì mau nói, tôi không đi một mình."
Ý tứ trong lời anh rất rõ ràng: không có việc gì thì mau cút.
Mặt Tạ Hoài Nam nóng bừng, trong mắt lại lộ ra một ít điên cuồng, thực ra hắn biết thừa Trịnh Thành Bắc hôm nay đến với ai, nhưng vẫn không cam lòng mò tới, hắn muốn biết hồ ly tinh nào khiến đội trưởng Trịnh vốn không hứng thú với bất cứ thứ gì phải ngã xuống hồng trần.
Điều chỉnh lại tâm trạng, hắn lại nói nhỏ nhẹ: "Em biết em đã làm phiền anh lắm, nhưng hôm nay tình cờ gặp được nhau, em muốn hỏi cho rõ ràng một lần. Sẽ không tốn thời gian của anh đâu."
"Tôi không muốn." Trịnh Thành Bắc đã bắt đầu lộ ra vẻ bài xích, không kiên nhẫn xua tay. "Tốt nhất cậu nên đi trước khi anh ấy quay lại, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm gì hết."
Tạ Hoài Nam sững sờ, chưa tin nổi những gì mình vừa nghe được, trái tim trong lồng ngực như bị thứ gì cứa nát, hắn nhếch miệng cười:
"Không ngờ cũng có một ngày đội trưởng Trịnh lại có thể bảo vệ một người như vậy, thật là mở mang tầm mắt." Hắn khen xong liền cười khẩy tự giễu chính mình, trong giọng nói cũng có một chút điên cuồng. "Nhưng mà Trịnh Thành Bắc anh biết không? Nói để anh rõ là em có vô số cách để một người biến mất không còn tung tích. Em đã nói rồi, chỉ hỏi vài câu thôi. Anh đừng trốn em nữa."