Lúc nhìn sang bên này, hình như hắn thấy trong mắt Trịnh Thành Bắc xẹt qua một tia bất đắc dĩ, hắn cũng không nghĩ nhiều, quay sang lay Hách Thiên dậy.
"Dậy thôi, mặt trời lên tới mông rồi còn ngủ."
Hách Thiên còn nằm ôm tay cười hềnh hệch, mắt vẫn nhắm tịt, xem chừng còn mơ đẹp, Tương Vũ tiện chân đá cho cậu ta một cái.
"Tổ sư thằng..." Cậu ta còn chưa kịp chửi xong đã nhìn thấy Tương Vũ khoanh tay đứng đó, khí tràng toả ra mạnh mẽ, vội nuốt mấy lời còn lại vào bụng, xun xoe.
"Đại sư ạ, hôm qua ngài ngủ ngon không?"
"Ngon.
Dậy mau lên." Tương Vũ nói xong liền đứng lên, không cho cậu ta kịp phản ứng.
Nghỉ ngơi đỡ mệt lại tiếp tục hành trình, dù sao cũng đã đi trong rừng hai ngày, bọn họ cũng bắt đầu quen với tiết tấu, đôi lúc còn có thể đùa giỡn vui vẻ với nhau, nhưng mà Trịnh Thành Bắc chỉ im lặng một đường, cứ như ai vừa chọc tức cậu ta vậy.
Chiều ngày thứ ba rốt cuộc cũng thấy hi vọng, Tương Vũ nói mình phát hiện ra địa điểm có chứa cổ trùng.
"Địa điểm có cổ trùng cách đây không xa chỉ tầm hơn một cây số, số lượng có chút nhiều."
Trịnh Thành Bắc nhìn về hướng tay hắn chỉ, hỏi lại: "Anh có phát hiện bao nhiêu người bên trong không?"
"Để xem." Tương Vũ nghiêm túc dùng mắt âm dương nhìn xuyên qua đám lá cây, nhưng thực sự chỉ nhìn thấy một vùng âm khí dày đặc như sương mù, hắn lắc đầu.
"Lão không chắc chắn.
Chỉ biết ở đó có kí sinh trùng."
Trịnh Thành Bắc cúi đầu trầm ngâm một hồi, nhất thời không đưa ra được quyết định, nhiệm vụ của anh lần này là thăm dò và hỗ trợ đại sư Vô Tranh, nếu chỗ kia mà là một tổ chức lớn, ba người bọn họ xông vào chưa chắc đã có kết quả, có khi còn rút dây động rừng.
Nhưng đợi viện binh đến anh sợ không kịp.
Tương Vũ không nghĩ nhiều như Trịnh Thành Bắc, xác định xong phương hướng bắt đầu chuẩn bị đi tiếp.
Cuối cùng Trịnh Thành Bắc vẫn nói ra suy nghĩ của mình cho cả ba người biết.
Ai dè Hách Thiên lại cười, sau chục ngày ở cạnh nhau, cậu thoải mái nói ra mục đích của mình khi ở đây:
"Nhiệm vụ của đội trưởng Trịnh là bảo vệ đại sư Vô Tranh an toàn.
Nhiệm vụ của tôi chỉ có một là giám sát hai người, còn nhiệm vụ của ngài là gì? Có thể cho chúng tôi biết được không?"
Tương Vũ liếc nhìn cậu ta một cái rồi nhún vai, thản nhiên nói:
"Nhiệm vụ của lão là tìm hiểu và giải quyết vấn đề, bao giờ kết thúc vụ này là xong." Ngừng một chút hắn lại nói tiếp.
"Thật ra tại các cậu đi cùng đội ngũ làm nhiệm vụ quen rồi, còn lão từ xưa đến nay chính phủ thuê chỉ đơn phương độc hành, chưa bao giờ đem theo người khác.
Các cậu tin tưởng thì cứ đi theo lão, thật ra đối phó với dị thú nhiều khi còn khó hơn đối phó với con người nhiều."
Hai người bán tín bán nghi nhưng vẫn quyết định nghe theo lời hắn, hơn nữa hôm trước liên lạc với Thất Huyền, Trịnh Thành Bắc biết gã đã cử Tuyệt Sát đến đây, anh cũng cần phải lót đường cho đồng đội của mình.
Thế là cả ba quyết định lên đường ngay lập tức.
Hơn một cây số, có khi sẽ kịp đến đó trước khi trời tối, nếu thuận lợi thì chưa chắc đã phải ở ngoài trời đêm nay.
Càng đi đến gần âm khí càng nhiều, cây cối cũng thưa thớt dần, thậm chí cả hai người bên cạnh Tương Vũ cũng cảm nhận được điều đó, mới đầu bọn họ còn cười đùa vui vẻ, giờ đều nghiêm túc cẩn thận.
Tương Vũ phải an ủi ngược: "Không vấn đề gì đâu, đừng lo lắng quá.
Đây chắc là một tổ chức tự phát thôi, nếu tổ chức lớn đâu dễ để lại nhiều sơ hở thế."
Hách Thiên gật đầu: "Ngài nói đúng lắm, nhưng tôi sợ là sợ cái con ký sinh trùng kia kìa, sơ sẩy là nó nhảy vào đầu ngay, nghĩ đến đã ghê rồi."
"Lấy ra cũng dễ thôi, hơn nữa có lão ở đây, không chết được."
Trịnh Thành Bắc có chút lo lắng, chỉ mới ba ngày mà số vũ khí đạn dược anh mang theo đã gần hết, nếu chỉ phụ thuộc vào dị năng thì có chút không đủ dùng, trên đường đi thường xuyên liên lạc với đám Trương Hàng.
Rất tiếc đến lúc này họ mới tới bìa rừng.
Không thể trông chờ gì cả.
Bọn họ cứ thế đi, đến lúc gần tới nơi bất ngờ xuất hiện biến cố, cả ba người bị một đàn vượn biến dị nhảy từ trên cây xuống tấn công.
Trịnh Thành Bắc vừa liếc qua đã thấy có một con đã đạt cấp chín, da đầu tê dại, vội vàng hét lớn:
"Đừng đánh, chạy mau còn kịp."
Cả ba co giò chạy, nhưng số lượng vượn quá đông, bọn chúng chuyền từ cành cây này sang cành cây khác, không làm sao mà cắt đuôi.
Trịnh Thành Bắc biết rõ nếu đối mặt với một con dị thú cấp chín thì tất cả đều không có sức chống cự, cho nên bây giờ cách tốt nhất là chạy thật nhanh.
Con vượn cấp chín đã có linh trí, nó có thân hình to hơn hẳn các con khác, điềm nhiên ngồi trên một cành cây xem kịch, đám vượn còn lại có những con đã đạt cấp sáu, chỉ cần khua một cái gió lốc cây cối ngã đổ liên tục.
Trịnh Thành Bắc vừa chạy vừa tung hoả diễm cầm chân nhưng không ổn, mắt thấy mấy chục bóng đen nhảy tới, anh quát lên:
"Đại sư Vô Tranh, Hách Thiên, hai người đi trước đi tôi sẽ cầm chân đám này."
Tương Vũ hiển nhiên không chịu, nếu là người khác hắn còn chẳng thèm quản sống chết, nhưng Trịnh Thành Bắc thì khác, hắn đâu thể để cậu ta ở đây tìm chết, hắn mím môi, ánh mắt trở nên kiên quyết.
"Không được, cậu với Hách Thiên chạy đi thì hơn, một mình lão ở đây sẽ có cách để toàn mạng."
Trịnh Thành Bắc hiển nhiên không tin, vốn định nói thêm Hách Thiên đã sợ hãi kêu lên:
"Hai...!hai người đừng tranh cãi nữa, muộn rồi."
Trịnh Thành Bắc ngẩng đầu lên, thì ra bọn vượn đã vây quanh bọn họ tự lúc nào, ánh mắt con nào con nấy đỏ ngầu, hai răng nanh biến dị dài ngoằng.
Trong lòng anh nặng nề, dị thú quá nhiều rất khó đối phó.
Nếu như đám sói bữa trước đa phần là cấp ba cấp bốn, cấp năm cũng rất ít, còn hôm nay bọn vượn lại khác hẳn, bọn chúng có cả những con cấp sáu, rất tinh ranh và biết leo cây.
Tình thế của bọn họ rất bất lợi.
Trái lại Tương Vũ lại khá bình tĩnh, lúc này hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết, sau khi hạ quyết tâm thì nói với hai người bên cạnh.
"Ở đây tổng cộng có mười lăm con thú.
Trịnh Thành Bắc, cậu cố gắng cầm chân bọn chúng, còn Hách Thiên dùng thứ này mở một đường máu, lão cần mười phút." Ném chiếc lọ trên tay cho Hách Thiên xong hắn quay sang nhìn Trịnh Thành Bắc, hỏi lại: "Được không?
Dù không nhìn rõ bên trong áo trùm kia là khuôn mặt như thế nào nhưng trong giây phút này anh lại lựa chọn tin tưởng, anh gật đầu:
"Được, giao cho tôi."
Hoả diễm trong người bung ra, cả người biến thành một ngọn lửa rực rỡ, Hách Thiên bên cạnh đứng nấp đằng sau cơ thể to lớn của Trịnh Thành Bắc, chuẩn bị một cơ hội mở đường.
Trịnh Thành Bắc không tấn công trực diện mà chỉ cầm chân bọn vượn biến dị, gắng sức không cho chúng đụng vào Tương Vũ, còn Tương Vũ lấy từ trong quang não ra một cái vòng tay khảm đá cực kỳ tinh xảo rồi bắt đầu truyền linh lực vào đó.
Đây là linh bảo cao cấp khi xưa sư phụ để lại, hắn rất hạn chế dùng bởi vì cứ mỗi lần dùng lại là một lần tiêu hao, hắn sợ đến lúc cạn kiệt nó sẽ tan biến, thế nhưng hôm nay vật này lại rất thích hợp đánh quần công.
Pháp bảo theo linh lực truyền vào dần dần đổi sang một màu trắng muốt, từng viên đá xanh ngọc sáng bừng lên, hào quang từ đó bắn ra ngoài phản chiếu màu sắc rực rỡ.
Hách Thiên quên cả chú ý, miệng há ra ngạc nhiên, cậu ta biết thứ này, Phá Linh Hoàn, nhìn qua thì có vẻ đẹp đẽ thực chất lại là một món đồ rất nguy hiểm.
Trịnh Thành Bắc cố gắng cầm chân, bọn vượn biến dị rất thích ánh sáng, cứ nhắm vào anh mà tấn công, bộ đồ bảo hộ trên người đã bị mấy móng vuốt cào nát.
Đến lúc tưởng chừng như không chịu nổi nữa, giọng nói khàn khàn cất lên:
"Được rồi, tôi đếm đến ba, Hách Thiên ném lọ mở đường máu, lọ đó không gây sát thương, chúng ta từ đường đó chạy, tuyệt đối không được dừng lại."
"Đã rõ." Trịnh Thành Bắc gật đầu, Hách Thiên cũng nghe lời siết chặt chiếc lọ trên tay.
"Một."
"Hai."
"Ba."
Tương Vũ vừa đếm xong Hách Thiên đã ném cái lọ vào giữa đám thú, một tiếng nổ lớn vang lên, khói bay mù mịt, bọn vượn biến dị la hét chạy ngược ra sau.
Trịnh Thành Bắc thu hồi dị năng túm lấy cổ áo Hách Thiên chạy thật nhanh, Tương Vũ cũng chạy theo, sau khi thoát khỏi vòng vây thì vung tay, từ chiếc vòng bắn ra từng tia sáng rực rỡ chói mắt về phía đám vượn, linh lực cuồng bạo bộc phát, vô số tia sáng xé qua không gian đâm vào đám vượn, không gian cũng chấn động rung lên.
Cảnh tượng này cực kỳ hoành tráng, vô số sắc xanh ngọc xen kẽ những giọt máu đỏ tươi bắn lên, tiếng gào rú thảm thiết từ bên trong cất lên, Tương Vũ không chần chờ, quát lớn:
"Chạy mau còn chần chờ gì nữa."
Hai người kia thoát khỏi cơn sững sờ gật đầu, cả ba dùng hết sức bú mẹ để chạy, nhưng tiếng động trầm thấp cứ vang lên liên tục đằng sau.
Là con vượn biến dị đầu đàn.
Cả ba người không dám dừng lại, nhưng mà hơi thở hôi thối của con thú càng ngày càng gần, áp lực buông xuống ba người, trong lòng ai cũng run sợ.
Tương Vũ an ủi.
"Yên tâm, nếu không còn cách nào khác nữa thì kiếm chỗ có nước, lão sẽ có cách xử lý con này."
Trịnh Thành Bắc trầm giọng nhắc nhở: "Đây là một con dị thú cấp chín."
Dị thú cấp chín, đòn tấn công của nó có thể đánh sập một toà nhà cao tầng, mười người như anh chưa chắc đã chống đỡ nổi.
Nó là tồn tại nguy hiểm thứ nhất, cả liên minh chắc chỉ có vài con, không ngờ ngày hôm nay bọn họ lại gặp được một.
"Cấp chín cũng xử lý được." Tương Vũ nói chắc chắn.
"Nhưng mà phải tìm nơi có nước."
Giờ biết tìm nơi có nước ở đâu bây giờ?
Mùi hôi thối tiến đến gần, tiếng gió phần phật như cuồng phong ở đằng sau, bọn họ không dám quay đầu lại chỉ biết cắm đầu chạy.
Bỗng nhiên tiếng xé gió vang lên, Trịnh Thành Bắc theo bản năng ngoảnh mặt lại, thấy một chân con vượn khổng lồ đang đập đến, anh không kịp nghĩ ngợi gì đẩy hai người bên cạnh ra, dự định tự đỡ đòn.
Đoàng!
Uỳnh!
Đúng lúc này một tiếng nổ lớn phát ra, sau đó là tiếng vật thể nặng đổ xuống, Tương Vũ bị bất ngờ đẩy ngã, mũ áo trùm cũng văng ra khỏi đầu, hắn hốt hoảng vươn cái tay đau nhức ra kéo lại, cũng may hai người kia đang mải chú ý đằng sau không chú ý đến.
"Cái gì vậy?"
Tương Vũ chỉnh trang xong mới quay lại nhìn, thấy con vượn biến dị ngã xuống, lại nghe thêm vài tiếng nổ nữa, con vượn đau đớn rít lên the thé, nó vùng vẫy đứng lên, nhìn thấy khẩu súng đen ngòm quen thuộc đang hướng về mình, nó cân nhắc tình hình, không nắm chắc được chiến thắng nên vội vàng quay đầu chạy.
"Mọi người ổn chứ? Có bị thương không?"
Một tiếng nói ôn hoà trầm khàn cất lên, cả ba người cảnh giác cao độ nhìn về phía giọng nói, thấy một người đàn ông hai tay vác hai khẩu súng hạng nặng, mặc một bộ rằn ri, dáng người cao lớn, khuôn mặt in hằn phong trần nhưng rất đẹp trai.
Trịnh Thành Bắc lại nhận ra người này, anh thả lỏng người, thốt lên: "Giang Quân?"
"Trịnh Thành Bắc?" Người kia cũng không ngờ là anh, thái độ tốt hơn rất nhiều, thản nhiên ném hai khẩu súng hạng nặng vào quang não, tiến đến kéo người dậy.
"Là cậu à? Cậu đến đây làm gì?"
Trịnh Thành Bắc khéo léo tránh thoát khỏi tay của Giang Quân, quay sang kéo Tương Vũ lên, Hách Thiên ở bên cạnh đã quá quen cảnh này, cũng tự mình ngồi dậy.
Bọn họ vừa thoát được một kiếp, lại gặp người quen, nhân phẩm của Giang Quân này có thể tin tưởng, nhiệm vụ lần trước ở Hùng Ưng cũng là Trịnh Thành Bắc nhận lời giúp đỡ của hắn.
Anh thả lỏng người rất nhiều, phủi bụi trên áo quần rồi đứng lên.
"Cảm ơn anh lần này đã cứu giúp, bọn tôi đi làm nhiệm vụ."
Nói xong anh giới thiệu sơ qua cho Tương Vũ và Hách Thiên về người trước mặt.
"Giới thiệu với hai người, đây là Giang Quân, đội trưởng của Phong Thần bên quốc gia Hùng Ưng." Rồi lại quay sang nói với Giang Quân.
"Đây là Hách Thiên, thuộc tổ Công Tác Điều Tra Quốc Gia, còn đây là..."
Anh hơi chần chừ, không rõ vị đại sư này có muốn giấu giếm thân phận không?
Cũng may đúng lúc này Tương Vũ đứng lên chủ động trả lời thay Trịnh Thành Bắc: "Cứ gọi lão Vô Tranh là được."
Hắn không nhắc đến thân phận của mình, ánh mắt nửa vô tình nhìn Giang Quân, ánh mắt ấy thực sự rất quen, lúc nãy hắn suýt nữa thì thốt lên, thậm chí bây giờ vẫn phải kiềm chế tâm tình đang cuồng loạn của mình lại.
Dáng người này vừa đúng lúc trùng khớp với Phá Quân trong trí nhớ, nếu hắn lớn lên ắt hẳn khuôn mặt cũng như thế này đúng không?
Tương Vũ lắc đầu, Phá Quân là một người tu tiên, nếu mà còn sống cũng mấy trăm tuổi rồi, người trước mặt là một dị năng giả hàng thật giá thật, không thể là anh ấy.
Nhưng hắn vẫn không kiềm chế được mà thử nhớ lại bộ dáng lúc trước của Phá Quân.
Bỗng nhiên một cơn đau nhói từ trong đầu phát ra, Tương Vũ nhăn mặt lại giơ tay lên đỡ trán.
Cả người lảo đảo suýt ngã.
Trịnh Thành Bắc đứng bên cạnh chú ý tới, vội đưa tay ra đỡ.
"Anh sao vậy?".