NHẬT KÝ THUẦN PHU CỦA NỮ PHỤ (XUYÊN SÁCH)


Nhìn thấy Lâm Thiện Vũ hai mắt lạnh như băng đứng trước mặt hắn, giờ phút này trong lòng Phó Gia Bảo không ngừng xẹt qua những hình ảnh hắn bị Lâm Thiện Vũ đánh cho te tua thê thảm, đầu rơi máu chảy.

Hắn theo bản năng lui lui về phía sau, sợ đến nỗi ngay cả đau đớn trên người cũng đều quên hết.

"Ngươi...!ngươi muốn làm gì?" Phó Gia Bảo cảm thấy ánh mắt Lâm Thiện Vũ nhìn hắn ánh mắt quả thực vô cùng đáng sợ, nhưng lú này ở trong phòng bao có nhiều người nhìn như vậy, Phó Gia Bảo không có cách nào giơ tay ôm đầu co cụm người lại, rất mất thể diện, chỉ có thể chống tay vào vách tường sau lưng mà đứng lên, toàn thân hắn trở nên căng cứng, một mực nhìn chằm chằm đề phòng Lâm Thiện Vũ, sợ nàng đột nhiên lại ra tay cho hắn một quyền.

Nhưng mà một người bình thường làm sao có thể biết võ công nhanh như vậy được? Mắt thấy Lâm Thiện Vũ lại giơ tay lên, Phó Gia Bảo vội vàng vươn tay cản lại, nhưng điều làm cho hắn khóc không ra nước mắt chính là, rõ ràng hắn đã đưa tay cản, thế nhưng vô luận hắn trốn tránh như thế nào, Lâm Thiện Vũ vẫn luôn có thể một đấm đánh trúng chỗ hiểm, Phó Gia Bảo đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng lại không có năng lực đánh trả nàng.

Hắn vì né tránh Lâm Thiện Vũ, chỉ có thể không ngừng trốn trái tránh phải chạy khắp phòng bao, bộ dạng vô cùng chật vật, nhưng mà tất cả những người đang ở đây, lại không có một ai chịu giúp đỡ hắn.

Rốt cục, hắn không thể nhịn được nữa, xông trong giữ đám người trong phòng bao la lớn: "Các người cứ như vậy gương mắt nhìn nàng đánh bản thiếu gia sao? Còn không mau đem nàng kéo ra!"
Nhưng mà, không có ai nhúc nhích.


Người Lâm gia người không hề động đậy Phó Gia Bảo còn có thể lý giải được, dù sao thì Lâm gia có thành kiến với hắn, gia đinh của Phó gia không nhúc nhích cũng được, Phó Gia Bảo biết bọn hắn chỉ nghe lời Phó lão gia, thế nhưng vì cái gì, vì cái gì số gia đinh mà hắn mượn từ Sử gia cũng không hề động đậy! Vì sao chứ?!
Phó Gia Bảo bị đánh đến mức toàn thân trên dưới đều cực kỳ đau nhức, nhịn không được nhìn về phía Phó lão gia và Tân thị, kết quả lại tuyệt vọng phát hiện, hai người kia chỉ có mặt mũi tràn đầy xấu hổ, không có chút thương yêu, đau lòng, cho dù là giả vờ một chút cũng không có!
Phó Gia Bảo cực kỳ bi ai và phẫn nộ! Những người này vì sao có thể xấu xa như vậy chứ! Cho dù hôm nay là hắn làm sai, nhưng bọn hắn thế mà lại có thể thờ ơ trơ mắt nhìn hắn bị nữ ma đầu hành hung tàn nhẫn, quả thực đều là mặt người dạ thú!
Phó Gia Bảo không biết là, không nói đến Phó lão gia và Tân thị, chính là những gia đinh kia, thần sắc trên mặt bọn hắn cũng rất là phức tạp cùng xấu hổ.

Bởi vì ở trong mắt bọn hắn, bất luận Lâm Thiện Vũ vung tay hay đá chân, nhìn qua đều rất yếu ớt, nhẹ nhàng, không chút khí lực, đừng nói là đánh một nam tử trưởng thành, chính là đánh một con gà cũng không làm cho nó đau được, chút lực đạo này thay vì nói nàng đang đánh Phó Gia Bảo, còn không bằng nói là nàngbị chọc cho tức giận lại không thể làm gì, chỉ có thể dùng loại biện pháp này phát tiết hết bất mãn trong lòng.

Thiếu gia cũng thật là, đã làm sai chuyện rồi, vậy thì cứ ngoan ngoãn chịu đựng để Thiếu nãi nãi đụng đụng mấy cái trút giận đi, đợi lát nữa nhận sai chuyện này cũng liền có thể cho qua, nhưng ngài lại không ngừng nhảy nhót tránh né, lại còn kêu la thảm thiết như thế là thế nào? Thân thể này của ngài làm bằng bông hay sao mà lại mảnh mai yếu ớt đến thế, bị Thiếu nãi nãi nhẹ nhàng đụng đụng mấy cái còn có thể đụng hỏng ư?
Tất cả mọi người có mặt ở chỗ này đâu thể nào đoán được, bộ quyền pháp này của Lâm Thiện Vũ ngoài mềm trong cứng, là chiêu thức do chính nàng tự sáng tạo ra, mỗi một quyền nhìn qua đều thực nhẹ nhàng, nhưng ngay lúc chạm đến Phó Gia Bảo, nội lực liền sẽ bộc phát đánh vào trên người hắn trong nháy mắt, Phó Gia Bảo đã làm đại thiếu gia nhiều năm như vậy, thân thể quý giá, mềm yếu, chưa từng bị người đánh bao giờ? Lúc này mấy nắm đấm mà trong mắt Lâm Thiện Vũ chỉ là chút cảnh cáo nhẹ nhàng, rơi vào người hắn quả thực giống muốn thu mất mạng nhỏ của hắn luôn rồi.

Chờ đến khi Lâm Thiện Vũ cảm thấy đã đánh không sai biệt lắm, Phó Gia Bảo đã hai mắt vô thần, xụi lơ trên mặt đất.


Mà Lâm Thiện Vũ đánh Phó Gia Bảo xong rồi, lúc này lại dường như đột nhiên nhớ tới chung quanh còn có nhiều người, nàng do dự nhìn sang Lâm phụ Lâm mẫu một chút, lại nhìn đến Phó lão gia, ngập ngừng trong chốc lát, mới lên tiếng: "Phu quân nhất định là đã quá say mê đọc mấy quyển truyện võ hiệp kia rồi cho nên mới làm ra loại chuyện này, con vốn không nên đánh hắn, chỉ là...!chỉ là..." Nàng ngập ngừng muốn nói lại thôi, cúi thấp đầu dáng vẻ thạt sự ấm ức.

Mà lúc này ở trong mắt người Lâm gia và Phó lão gia, Lâm Thiện Vũ đây là đã phải chịu ủy khuất, oan uổng to lớn đến nhường nào cho nên hôm nay mới có thể thất thố như vậy.

Lâm mẫu lập tức bước qua, nắm chặt tay của con gái đau lòng nói: "Thời gian qua khổ sở cho con rồi."
Hai anh em Lâm gia nhìn thấy bộ dạng gục đầu của muội muội nhớ tới dáng vẻ của nàng lúc trước khi còn ở nhà mẹ đẻ, cũng cảm thấy nàng ở Phó gia phải chịu biết bao nhiêu khổ sở mới có thể biến thành dạng này, không khỏi đau lòng thêm mấy phần.

Lâm đại tẩu nhìn ra tâm tư của nam nhân nhà mình, nàng lên tiếng nói: "Trước kia lúc đại cô còn ở nhà mẹ đẻ, thích nói thích cười, sáng lạn như thế, bây giờ mới gả vào Phó gia được bao lâu đâu? Đã thay đổi trở nên trầm mặc ít lời đến thế này rồi, ngay cả mấy món mặn mình thích ăn cũng không dám ăn." Mấy lời nàng của này nói vô cùng rõ ràng, rành mạch, là cố ý nói cho Phó lão gia và Tân thị nghe.

Hai người nghe vậy quả nhiên trên mặt lộ ra xấu hổ, Phó lão gia cam kết: "Mọi người yên tâm, con dâu đã tiến vào cửa Phó gia, ta sẽ đối xử với nàng như con gái ruột của mình vậy, sau này trở về nhất định sẽ xử phạt Gia Bảo thật nghiêm khắc."
Tân thị cũng nói: " Lần này Gia Bảo thật sự đã quá đáng rồi, là do ta và lão gia không biết dạy dỗ, sau này nhất định sẽ không tái phát sinh chuyện như thế này nữa."

Lâm phụ từ đầu vẫn trâm mặc, ít mở miệng lúc này lại lên tiếng nói: "Nhân phẩm của Phó lão gia và phu nhân ta đương nhiên là tin tưởng, chỉ là Phó thiếu gia là người như thế nào thì ta không dám bình luận."
Nghe thấy Lâm phụ dùng tôn xưng, giọng điệu xa cách nói chuyện, Phó lão gia có chút nóng nảy, trong lòng biết Lâm phụ là đang tức giận, hắn vội vàng muốn nói xin lỗi trấn an, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy Lâm phụ nói tiếp: "Vẫn nên để đại nha đầu về nhà ngoại ở một thời gian đi! Đến lúc nào Phó thiếu gia thật lòng thật dạ đến đón người, đến lúc đó đại nha đầu sẽ theo hắn trở về." Nói xong, cả nhà Lâm gia liền vây quanh Lâm Thiện Vũ, muốn dẫn nàng về nhà.

Lúc này trong lòng mỗi người của Lâm gia đều đang khó chịu, tức giạn bùng bừng, hận không thể đem Phó Gia Bảo đang co quắp trên mặt đất kéo lên đánh một trận trút giận, lần này bọn hắn là thật lòng muốn tỏ thái độ rõ ràng cho Phó gia nhìn thấy, cũng muốn cho Phó Gia Bảo một bài học, chẳng qua là Lâm Thiện Vũ còn nhớ rõ nhân thiết nàng dâu hiền thục hiểu chuyện của mình, cho nên chỉ có thể hướng về phía Phó lão gia và Tân thị xin phép trở về nhà mẹ đẻ một thời gian.

Hiện tại xảy ra loại chuyện như thế này, vốn là Phó gia đuối lý, lại có người của Lâm gia đứng một bên nhìn chằm chằm, Phó gia làm sao có thể không đáp ứng.

Bởi vậy cho dù trong lòng không hề muốn, Phó lão gia vẫn phải gật đầu đồng ý để cho Lâm Thiện Vũ trở về nhà mẹ đẻ.

Chỉ là trong lòng còn đang cảm thán, con dâu phải chịu ủy khuất, oan uổng lớn đến như thế, lại vẫn không quên tuân giữ quy củ, có thể thấy được đứa nhỏ này phẩm tính tốt biết bao nhiêu, một nàng dâu tốt như vậy, vì sao Gia Bảo lại không biết yêu thương trân trọng cơ chứ?
Vừa ở trong lòng mắng Phó Gia Bảo không có ánh mắt không có phúc khí, Phó lão gia vừa đưa người của Lâm gia ra ngoài phòng bao.

Tất cả mọi người đều vây quanh Lâm Thiện Vũ, tất cả mọi người đều quan tâm Lâm Thiện Vũ, Phó Gia Bảo nằm trên mặt đất lại không chó một ai thèm nhìn đến.


Hắn trơ mắt nhìn đám người kia đưa Lâm Thiện Vũ ra ngoài, mà ngay cả một người đến dìu hắn dậy cũng không có, có chút hoài nghi bản thân là đang nằm mơ hay sao, nếu như không phải nằm mơ, vì sao người bị thương tổn chính là hắn, mà người được che chở lại là người đã ra tay hành hung hắn Lâm Thiện Vũ cơ chứ?
Phúc Yên lâu có rấy nhiều khách nhân, nếu như là ngày thường, động tĩnh lớn như vậy nhất định sẽ dẫn tới rất nhiều người bon chen đến xem náo nhiệt, nhưng hôm nay là tết Đoan Ngọ, lại đúng lúc bên ngoài kia đang diễn ra hội đua thuyền rồng, âm thanh đám người gào tocổ vũ, tiếng pháo nổ, tiếng chiêng trống không ngừng, chút động tĩnh kia của Phó Gia Bảo, tất nhiên là bị xem nhẹ.

Sau khi Phó lão gia đưa tiễn cả nhà Lâm gia trở về, phát hiện chuyện xảy ra trong phòng bao nhà mình không có ai chú ý đến, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn đi vào phòng bao, lúc này mới phát hiện Tân thị đã đem số gia đinh kia an bài tốt cũng căn dặn bọn họ không thể đem chuyện hôm nay tiết lộ ra ngoài.

Tân thị làm việc, từ trước đến nay hắn đều rất yên tâm, chỉ là vừa mới cảm thấy một chút vui mừng, hắn lại nhìn thấy nghịch tử nhà mình vẫn co quắp ngồi ở chỗ, không khỏi tức giận không có chỗ phát tiết, sai người áp giải nhi tử về nhà, lúc này hắn mới nghiêm nghị hỏi: "Giỏi lắm, ta xem con còn có thể nháo ra loại chuyện gì nữa? Cũng may là tâm tính của con dâu tốt lành chỉ là đánh nhẹ ngươi mấy cái, nếu như là nữ tử nhà khác, còn có ai có thể nhẫn nhịn đến như vậy? Một nàng dâu tốt đẹp đến như vậy vì sao con còn không biết trân trọng?"
Đau nhức trên người Phó Gia Bảo khó khăn lắm mới giảm bớt một chút, hắn đang suy nghĩ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cảm thấy có lẽ mình đã thật sự hiểu lầm Lâm Thiện Vũ, ngay sau đó lại nghe thấy Phó lão gia nói ra mấy lời này, hắn trợn tròn mắt, cái gì gọi là Lâm Thiện Vũ tâm tính tốt? Cái gì gọi là chỉ đánh nhẹ mấy cái? Hắn đau nhức đến chết đi sống lại, hắn bị đánh giống như con khỉ nhảy nhót trốn tránh không ngừng, kết quả lão tử hắn lại còn có thể nói ra những lời này, đến cùng ai mới là con của hắn chứ?
Phó lão gia nhìn đến ánh mắt kia của Phó Gia Bảo liền biết hắn còn chưa chịu tỉnh ngộ, lại nhớ tới con dâu đã muốn nhắc đến chuyện hòa ly, trong lòng của hắn thật sự vừa đau xót lại hối hận, sớm biết như thế lần trước hắn không nên mềm lòng, nếu như mất đi con dâu này, con trai ngu ngốc này của hắn còn có thể đi đâu tìm được một nàng dâu tốt đẹp như thế tốt?
Phó lão gia rút kinh nghiệm xương máu, lúc này rốt cục không nương tay nữa, mà lấy roi ra quất Phó Gia Bảo một trận ra trò, lại còn tịch thu hết mới truyện võ hiệp kia của hắn nữa.

Lại một lần nữa bị đánh, Phó Gia Bảo bực bội, tức giận cực kỳ, rốt cục không thể nhịn được nữa, vào đêm tối ba ngày sau đó, thu dọn đồ đạc quyết định bỏ nhà chạy trốn.

Bản thiếu gia tìm bà ngoại, hừ!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi