NHẬT KÝ THUẦN PHU CỦA NỮ PHỤ (XUYÊN SÁCH)


Ngày Lâm Thiện Vũ trở về lại mặt bầu trời trong xanh, quang đãng, thời tiết rất tốt.

Nàng mang theo lễ vật hồi môn ngày hôm qua Tân thị hỗ trợ chuẩn bị sẵn, dưới ánh mắt của Tân thị và Phó lão gia, cùng Phó Gia Bảo hòa hòa thuận thuận đi ra khỏi cổng lớn Phó gia, một trước một sau lên xe ngựa.

Vừa tiến vào bên trong phòng xe, Phó Gia Bảo lập tức co người lại đến vị trí cách xa nhất.

Lâm Thiện Vũ cũng không thèm để ý, ngồi ở đó lật một quyển truyện xưa ra xem.

Tối hôm qua lúc nàng "Thẩm vấn" Phó Gia Bảo làm thế nào biết được chuyện nàng biết võ công, Phó Gia Bảo liền khai ra quyển truyện xưa có tên là < uống rượu giang hồ > này, nói tất cả những gì hắn biết về giang hồ võ lâm đều là từ trong quyển truyện xưa này đúc kết được, sau đó còn bất đắc dĩ đem quyển thứ nhất và thứ hai mà hắn trân quý nhất cống hiến lên.

Vốn dĩ Lâm Thiện Vũ cũng không phải là để ý cho lắm.

Dù sao văn học võ hiệp đã có từ rất sớm, với trình độ phát triển của thời đại đến xem, sẽ xuất hiện tiểu thuyết võ hiệp cũng không có gì kỳ quái.

Phó Gia Bảo xem qua tiểu thuyết võ hiệp rồi, suy đoán nàng là người giang hồ biết võ công lại càng chẳng có gì là lạ.

Nhưng mà sau khi lật xem vài trang, ý nghĩ của nàng lập tức thay đổi.

Đoạn mở đầu của < uống rượu giang hồ > lấy cái nhìn của một thiếu niên ngây thơ, dẫn xuất ra định nghĩa về võ lâm giang hồ võ lâm, cùng với tam tông lục phái chiếm địa vị cực cao trong chốn võ lâm, mà theo sau khi người thiếu niên đi ra khỏi rừng sâu núi cao, bước vào giang hồ, hắn kết bạn với rất nhiều vị đại hiệp nghĩa khí ngút trời, chuyên hành hiệp trượng nghĩa, cũng kiến thức được trong giang hồ rất nhiều kẻ âm hiểm xảo trá, hay tính toán hại người, nhưng vận khí của thiếu niên này rất tốt, mỗi lần đều có thể biến nguy thành an.

Nếu như chỉ là như vậy, đây chẳng qua cũng chỉ là chuyện xưa về con đường mạo hiểm của một hiệp khách thiếu niên mà thôi, nhưng điểm làm cho Lâm Thiện Vũ giật mình là, những môn phái cùng hiệp khách được nhắc đến bên trong quyển sách này, lại có đa số đều là những người nàng quen thuộc, thậm chí ngay cả mấy loại võ công tâm pháp và vũ khí nổi tiếng, cũng giống y như đúc những gì nàng từng gặp hoặc đã nghe qua trong giang hồ lúc trước.

Chẳng lẽ...!thế giới này ngoại trừ nàng, vẫn còn có người khác từ thế giới võ hiệp kia xuyên đến sao?
Lâm Thiện Vũ lật về trang đầu, phía trên viết bút danh người viết là...Nguyệt Xuyên tiên sinh.

Nguyệt Xuyên, xuyên qua?
Hai hàng lông mày của Lâm Thiện Vũ hơi nhíu lại Xem ra sau này, nàng càng phải cẩn thận che giấu võ công của mình, đời này nàng tuyệt đối sẽ không lại bước chân vào giang hồ nữa, nếu như có thể, nàng thậm chí không muốn tiếp tục tu luyện võ công.

Nhưng tình cảnh của nàng bây giờ, không tu luyện võ công là không được, nếu không sẽ không có năng lực để tự vệ, ở thời đại này, nàng không nói đến việc một mình đi ra ngoài, chỉ là một tên Phó Gia Bảo, đã đủ làm nàng nhức đầu rồi.


Trong lúc Lâm Thiện Vũ tập trung tinh thần, chăm chú xem tiểu thuyết, Phó Gia Bảo thì toàn thân không được tự nhiên nhích tới nhích lui, ngày hôm qua hắn ở trong kho củi ngủ một đêm, sáng nay tỉnh lại thắt lưng thật đau nhức, nhưng còn không chờ hắn tìm gia đinh đến ấn bóp cho một cái, đã bị Lâm Thiện Vũ lôi đi xin lỗi Phó lão gia rồi.

Phó Gia Bảo cùng lão đầu tử đối nghịch nhau đã nhiều năm như thế, còn chưa từng bị đè nén, ép buộc giống như ngày hôm nay, thù này không báo, hắn làm sao còn có thể xưng vương xưng bá trong giới công tử ăn chơi, phóng túng của huyện Nhạc Bình nữa? Hai tròng mắt Phó Gia Bảo đảo tới đảo lui, bắt đầu suy nghĩ phải làm như thế nào để cáo trạng vạch tội nàng ngay trước mặt Lâm phụ Lâm mẫu.

Tâm tư của Phó Gia Bảo Lâm Thiện múa tất nhiên là không nghe được, chẳng qua là nàng chỉ cần nhìn một chút, liền biết người này lại đang lòng mang ý xấu.

Khóe miệng nàng hơi cong lên, không sợ hắn nổi ý đồ xấu, chỉ sợ hắn có gan nghĩ không có gan làm, chỉ cần Phó Gia Bảo dám động thủ, nàng liền có thể theo lẽ đương nhiên thu thập hắn, nhìn hắn có thể tạo ra được bao nhiêu sóng gió.

Nghĩ đến đây, nàng thả hai quyển sách đã xem hết trong tay xuống, vén rèm xe lên xem xét tình huống bên ngoài.

Phó gia đại trạch tọa lạc ở góc Đông Bắc của huyện Nhạc Bình, tất cả các hộ sinh sống ở đây đều là gia đình giàu có, sau khi ra khỏi khu này, xe ngựa liền vòng qua chợ, rồi một đường chạy ra khỏi cửa thành, chạy thẳng về hướng thôn Nhạc Bình.

...!
* * * * * *
Lâm gia là gia đình khá giả xếp thứ nhất thứ hai trong thôn, nhưng cũng không thể so với Phó gia được.

Gần đây toàn bộ người trong thôn đều biết con gái lớn của Lâm gia gả cho con trai trưởng của nhà giàu nhất trong huyện, không biết đã có bao nhiêu người đỏ mắt ao ước, nghe nói hôm nay con gái Lâm gia sẽ dẫn theo phu quân về lại mặt, những người đang nhàn rỗi trong thôn liền nhao nhao chạy đến trước cổng Lâm gia, một là muốn lôi kéo quan hệ, lỡ đâu sau này có chuyện cần nhờ đến Lâm gia thì sao? Dù sao con rể của người ta chính là con trai trưởng của nhà giàu nhất huyện mà, hai là nhìn một cái xem xem con trai trưởng nhà giàu nhất huyện lớn lên tướng mạo thế nào, trở về cũng có thể cùng bằng hữu thân thích kể kể hai ba câu.

Thế là chờ đến lúc Phó Gia Bảo bước xuống xe ngựa, liền bị một đám người chen chúc nhau đứng quanh cổng nhà Lâm gia dọa cho giật nảy mình.

Ông trời ơi! Đây không phải là người nhà Lâm Thiện Vũ muốn đến đây làm chỗ dựa, chống lưng cho nàng đó chứ?
Hắn nhịn không được lui lại một bước, lại đụng đến thành xe, đau đến sắc mặt hắn đều vặn vẹo.

"Sắc mặt của Phó thiếu gia này làm sao lại không được tốt như thế? Là ghét bỏ bọn ta quá nhiều người sao?"
"Cũng phải, người ta đường đường là đại thiếu gia, nơi nào sẽ để mắt đến những người nhè nghèo chân đất như chúng ta?"
Các thôn dân nhỏ to thì thầm Phó Gia Bảo không có chú ý đến, bởi vì hắn trông thấy Lâm phụ Lâm mẫu từ ở giữa đi ra.

Hai người trước hết mở miệng chào Phó Gia Bảo một tiếng, sau đó mới nói với các thôn dân đứng chung quanh hôm nay muốn chiêu đãi con gái con rể, ngày khác lại mời các vị hương thân phụ lão ăn bánh hỉ sau.

Bánh hỉ này ngày đó con gái Lâm gia xuất giá mỗi nhà trong thôn đều nhận được, tuy nói không phải làm từ bột mì trắng tinh gì, nhưng bên trong có bỏ thêm đường làm nhân bánh, đối với những thôn dân này đều là món khó có dịp được ăn, lúc này nghe thấy Lâm gia nói lại muốn đưa bánh hỉ, tự nhiên đều vui vẻ ra mặt kéo nhau trở về.


Mà Phó Gia Bảo, thì ở lúc thôn dân đều đã tán đi rồi, lập tức xoay người đưa tay, thanh âm giả tạo, làm ra vẻ đến mức chính hắn đều phải nổi da gà, "Nương tử, để vi phu đỡ nàng xuống."
Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm phụ Lâm mẫu, Lâm Thiện Vũ sắc mặt lạnh nhạt cúi thấp người từ trong xe bước ra.

Nàng liếc Phó Gia Bảo một cái, trong mắt lộ ra chút bất mãn, lúc vịn tay Phó Gia Bảo để xuống xe, nàng tiến tới gần hắn nhanh chóng nói một câu, "Ta chỉ là bảo chàng biểu hiện cho tốt một chút, không có nói chàng ân cần đến vậy." Quá giả tạo.

Phó Gia Bảo cười hì hì, nhưng trong lòng hung ác nói: ta chính là muốn càng giả càng tốt, xem gia có buồn nôn chết ngươi không!
Lâm Thiện Vũ không nói thêm gì, nắm lấy tay hắn xuống xe ngựa.

Lúc này mới nhìn rõ Lâm phụ Lâm mẫu cùng mấy người đứng phía sau bọn họ.

Lâm phụ Lâm mẫu là nông dân điển hình, tuy nói là phú nông, nhưng cũng không phải loại không bao giờ xuống ruộng làm việc, một thân vải thô áo gai, trên tay đầy những vết chai nứt do làm việc nhà nông lâu dài, nhưng so sánh với các thôn dân bình thường thì thon gầy hơn, Lâm phụ Lâm mẫu nhìn có vẻ rất phúc hậu.

Lâm Thiện Vũ nhìn tóc mai của hai người đã lấm tấm hoa râm, thầm nghĩ nếu không phải biết hai người và phó lão gia đều không quá bốn mươi lăm tuổi, nàng gần như đã nghĩ hai người đã trên năm mươi tuổi rồi.

Chẳng qua đây cũng là chuyện bình thường, là nông dân cả ngàylàm việc dưới ánh mặt trời, tất nhiên là nhanh già rồi.

Trong lòng Lâm Thiện Vũ đối với Lâm phụ Lâm mẫu là rất xa lạ, lại không thể không làm ra dáng vẻ thân cận một chút, hành lễ chào: "Cha, nương, ta dẫn phu quân trở về."
Nói xong nhìn sang Phó Gia Bảo một chút, lần này Phó Gia Bảo còn biết phối hợp, lập tức chắp tay lên tiếng: "Nhạc phụ nhạc mẫu mạnh khỏe."
Lâm phụ Lâm mẫu tuy có chút không thích đứa con gái này, nhưng mà nhìn thấy con gái đã xuất giá nữ nhi dẫn con rể trở về, cũng không khỏi có chút động dung, cùng nhau cười nói: "Tốt tốt tốt, không cần đa lễ, mau vào nhà."
Mấy người đi theo phía sau Lâm phụ Lâm mẫu cũng bước lên chào hỏi.

Lâm Thiện Vũ nhìn từng người một, theo thứ tự là con trai trưởng của Lâm gia - Lâm Thiện Tân, con trai thứ - Lâm Thiện Dũng, cùng vợ con của hai người họ, hai nữ nhân còn dắt theo ba đứa bé, đằng sau, là một người thân hình nhỏ nhắn xinh xắn - Lâm Thiện Lãi.

Lâm Thiện Vũ dẫn Phó Gia Bảo đi vào Lâm gia.

Bên ngoài căn nhà của Lâm gia dùng hàng rào bằng trúc nhốt vây chặt, trong khoảng sân rộng một bên trồng cây ăn trái một bên dựng một gian phòng làm nhà bếp.

Lại đi vào trong, chính là sáu gian phòng ốc, một gian chứa tạp vật, năm gian còn lại thì là chỗ ở của mười một người trong Lâm gia.


Có điều bây giờ Lâm Thiện Vũ đã gả ra ngoài, gian phòng kia của nàng để trống, nghe nói là muốn để cho cháu nội gái ở.

Lúc hai người Lâm Thiện Vũ ra cửa cũng không tính là sớm, xe ngựa một đường từ trong huyện tới thôn Nhạc Bình đã gần giữa trưa rồi.

Vừa lúc Lâm gia cũng đã nấu xong cơm canh, một đoàn người liền vô cùng náo nhiệt ngồi ở nhà chính cùng ăn cơm.

Vì nghênh đón con gái và con rể vừa tân hôn trở về, bàn thức ăn này của Lâm gia cũng là tỉ mỉ chuẩn bị, gà vịt thịt cá đều có cả, hương vị cũng đều vô cùng ngon miệng.

Lâm phụ đối với con gái lớn có chút tức giận, nhưng vừa nhắc tới tiểu nữ nhi Lâm Thiện Lãi thì mặt đầy hài lòng, hắn tán dương: "Con rể à, con nhất định phải nếm thử tất cả đấy, cả bàn thức ăn này đều là do Nhị Nha làm, nàng cái khác không giỏi, nhưng một tay bản lĩnh nấu nướng là vô cùng tốt.

Nếu như nàng có thể..." Lời nói này của hắn nói một nửa liền dừng lại, chuyển sang kêu Phó Gia Bảo dùng bữa.

Mặc dù Lâm phụ không nói ra miệng, nhưng phần lớn người ở đây đều hiểu cả, Lâm phụ là đang tiếc nuối Lâm Thiện Lã không thể gả vào Phó gia.

Thái độ của hai người ca ca trong Lâm gia đối với Lâm Thiện Vũ cũng có vẻ hơi bình thản, không thân cận, dù sao lúc trước Đại Nha vì muốn đến Phó gia, đã náo loạn, đắc tội với hết mọi người trong nhà này rồi.

Lâm mẫu đưa mắt nhìn sang con gái nhỏ đang ngồi nhu thuận bên cạnh, lại nhìn nhìn Phó Gia Bảo tướng mạo tuấn tú, tính tình ôn hòa, trong lòng cũng có cảm giác khó chịu.

Thái độ đối với con gái lớn đang ngồi trước mặt cũng liền trở nên hơi cứng ngắc.

Bọn họ không nhiệt tình, ngược lại làm cho Lâm Thiện Vũ càng thấy thoải mái tự tại hơn, dù sao nàng cũng không phải Lâm đại cô nương, đối với những "Người nhà" này cũng không có tình cảm, muốn nàng một mực giả vờ giống như Lâm đại cô nương tử, cũng rất mệt mỏi.

Mà bầu không khí quỷ dị này trên bàn cơm, Phó Gia Bảo không phát giác được chút gì, hắn chính là đang hết sức chuyên chú diễn kịch, một hồi gắp thức ăn cho Lâm Thiện Vũ, một hồi lại hỏi han ân cần nàng, nếu như không phải từ đầu đến cuối sắc mặt của Lâm Thiện Vũ đều rất lạnh nhạt, hắn gần như muốn cầm tay của nàng đến diễn một phen thổ lộ tình chân ý thiết luôn rồi.
Bầu không khí trên bàn cơm vốn đã không thân thiện, lại thêm Phó Gia Bảo ở chỗ này lộ ra mười phân cẩn thận ân cần, liền càng thêm quái dị.

Lâm phụ đích thực có chút nhìn không được, liền nói: "Để cho Đại Nha tự mình ăn đi, con rể, ta đã đặc biệt kêu Thiện Dũng mua về hai bầu rượu, cha con chúng ta đến cùng nhau uống mấy chén."
Không ngờ nghe lời này, tay của Phó Gia Bảo lại run lên một cái, cẩn thận nhìn Lâm Thiện Vũ một chút, rồi mới nói: "Tửu lượng của tiểu tế không được, sợ sẽ khiến nhạc phụ chê cười."
Lâm phụ lắc đầu cười: "Làm gì có nam nhân không thích uống rượu, đến, làm một chén!" Hắn sớm đã nghe nói qua Phó Gia Bảo là người ưa thích rượu ngon, bởi vậy vì để chiêu đãi con rể hắn còn cố ý dùng tiền mua lấy loại rượu ngon thượng đẳng trong huyện về.

Lại thấy Phó Gia Bảo lại nhìn Lâm Thiện Vũ, sau đó mới cẩn thận đưa tay tiếp nhận bát rượu, hắn bưng lấy bát ngửa đầu lên uống hết, ống tay áo rộng rãi cũng theo đó trượt xuống một đoạn, mấy dấu vết xanh xanh tím tím trên tay lập tức liền bại lộ ra dưới ánh mắt của toàn bộ Lâm gia.

Hắn buông bát xuống, trông thấy người nhà Lâm gia lộ ra dáng vẻ nghi hoặc cùng kinh ngạc, lập tức che tay mình lại, sợ hãi "vô thức" nhìn Lâm Thiện Vũ, sau đó mới "cuống quít" giải thích: "Mọi người không nên hiểu lầm, đây đều là do ta không cẩn thận té ngã mà ra, tuyệt đối không phải do nương tử đánh, nương tử làm sao có thể đánh ta chứ?"
Hắn vừa nói như vậy, sắc mặt của người nhà Lâm gia càng kỳ quái hơn.


Phó Gia Bảo thấy thế trong lòng âm thầm đắc ý, đây chính là tối hôm qua bản thiếu gia tìm trong kho củi một sợi dây thừng siết thật lâu mà thành, Lâm Thiện Vũ, bản thiếu gia không tin khổ nhục kế này còn không lật đổ được ngươi nha!
Lâm phụ đã sớm chú ý tới động tác của Phó Gia Bảo liên tiếp nhìn về phía Lâm Thiện Vũ, lúc này nghe hắn nói như vậy, trong lòng nhất thời vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, lập tức hỏi Lâm Thiện Vũ: "Đem ngươi gả vào Phó gia là để giúp chồng dạy con, ngươi sao có thể..."
Lâm Thiện Vũ nuốt xuống ngụm thức ăn trong miệng, bình tĩnh, thản nhiên đáp: "Cha, ngài hiểu lầm rồi, con lúc còn ở nhà ngay cả một thùng nước cũng đều xách lên không nổi, phu quân là một đại nam nhân, làm sao con có thể tùy ý khi dễ được? Thương tích kia đều là do ngày hôm qua phu quân đi dạo chơi kỹ viện, bị công công bắt về đánh."
Đi dạo kỹ viện!
Cái này, cả đám người nhà Lâm gia đồng loạt nhìn về phía Phó Gia Bảo, ánh mắt trở nên không thích hợp.

Dù đánh chết Phó Gia Bảo hắn cũng không nghĩ đến Lâm Thiện Vũ thế mà ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra chuyện này, dù sao nữ tử nào mà không quan tâm đến thanh danh của mình, nếu bị người ta biết được mới thành thân ngày thứ hai trượng phu liền đi thanh lâu, nàng có còn muốn giữ lại thanh danh, thể diện hay không? Hắn liền vội vàng xua tay chối: "Ta không phải đi dạo kỹ viện, ta là đi thanh lâu, với lại ta cái gì cũng không làm, ngay cả rượu cũng đều không uống."
Người Lâm gia cũng không hiểu thanh lâu cùng kỹ viện có gì khác nhau, trong mắt bọn hắn thanh lâu chính là kỹ viện, đến dạo kỹ viện mà cái gì cũng không làm, muốn lừa gạt ai đây!
Toàn bộ Lâm gia vô cùng phẫn nộ.

Bọn hắn mặc dù không quá ưa thích đại nha đầu, nhưng tuyệt đối sẽ không để con gái nhà mình tùy ý bị người khi dễ như vậy.

Hai người con trai của Lâm gia lập tức đứng dậy, muốn đến Phó gia nói chuyện cho rõ ràng.

Phó Gia Bảo xem xét đến lợi – hại trong việc này, vội vàng muốn ngăn cản họ lại, lại bị con trai lớn của Lâm gia đẩy một cái, ngã xuống đất, đau đến hắn nhe răng trợn mắt.

Mà thấy hắn ngã trên mặt đất, không ai thèm đỡ thì cũng thôi, Lâm Thiện Dũng còn đi tới đạp hắn một cước.

Hai mắt Phó Gia Bảo lập tức trừng lớn, nắm lấy bàn tay bị giẫm lên thổi thổi hơi, đau đến nước mắt đều muốn trào ra.

Nghĩ đến hắn đường đường là một đại thiếu gia, đã khi nào phải nhận loại ngược đãi thế này chứ?
Cuối cùng vẫn là Lâm Thiện Vũ ngăn người của Lâm gia lại, sắc mặt nàng có chút ảm đạm, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại năm đó mình phiêu bạt trên giang hồ khổ cực, vất vả như thế nào, càng nghĩ càng thấy bản thân năm đó thật sự là quá thê thảm, hốc mắt cũng không khỏi ẩm ướt, nàng nói với người của Lâm gia: "Bất luận như thế nào, con bây giờ đã là nàng dâu của Phó gia, nói cho mọi người nghe cũng liền thôi, nếu như để cho người ngoài biết được chuyện này, thế thì sau này con phải sống làm sao? Huống hồ gì, công công cũng đã trừng trị hắn rồi, những người khác ở Phó gia cũng đối xử với con rất tốt, chuyện này liền coi như xong đi!"
Người của Lâm gia nghe thấy cũng có lý, hiện tại đã kết thân rồi, nếu như bây giờ gióng trống khua chiêng đến Phó gia nói chuyện đòi công đạo, đối với mặt mũi, danh dự của hai nhà đều không tốt, đối với thanh danh của Lâm Thiện Vũ lại càng không tốt, về sau Lâm Thiện Vũ ở lại Phó gia sẽ càng khổ sở hơn.

Đã không thể đánh tới Phó gia, vậy cũng chỉ có thể đem mọi sự tức giận, phẫn nộ dồn hết lên người Phó Gia Bảo, ba cha con Lâm gia đồng loạt hung tợn nhìn về phía Phó Gia Bảo.

Phó gia bảo: "..."
Không phải, các ngươi nuôi Lâm Thiện Vũ nhiều năm như vậy, còn không biết bản tính thật sự cả nàng ta ư? Sao lúc này lại bị dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia của nàng lừa gạt chứ?
Các ngươi nhìn ta đi! Ngó ngó những thương tích trên tay ta này, ngó ngó quầng mắt xanh đen của ta đi, ngó ngó dấu vết bị trâm đâm trên đầu ngón tay đi, ta mới là người vô tội đáng thương kia mà!
Một khắc sau, Phó Gia Bảo đã bị hai huynh đệ Lâm gia ném ra ngoài.

=-=-=-=-=-=-=-=
Tác giả có lời muốn nói: rất nhanh nam chính liền sẽ biết, tất cả mọi người đều đứng ở bên phía Lâm Thiện Vũ, mà hắn kẻ đáng thương này không có người đồng tình, mọi người đều bị Lâm Thiện Vũ giả nhân giả nghĩa kia lừa bịp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi