NHẬT KÝ THƯỢNG VỊ CỦA CUNG NỮ


Hiện trường quả thực là loạn.

A Dư đỡ trán, có chút không biết nên xử lý như thế nào.

Chép phạt cung quy, không có sức uy hiếp, nhưng lại không thể không phạt, hơn nữa ngày mai chính là đi săn, nàng quả thật là không tiện giao các nàng ta lại.

Trong đầu A Dư mơ mơ màng màng, nàng chỉ vào ngọc trai rơi lả tả trên mặt đất, nói với cung nhân của Thẩm quý tần: “Nhặt những thế này lên, đưa đến hiên Tuy Linh.


Nàng lại chỉ người: “Đi mời Thẩm quý tần, bảo nàng đến hiên Tuy Linh tự mình xâu vòng tay này lại.


Ba lần bốn lượt tìm phiền phức cho nàng, cho dù nàng ta có phải cố ý hay không, A Dư cũng chẳng muốn truy đến cùng.

Không phải thích kéo đứt sao? Vậy thì tự mình xâu lại đi.

Cung nhân kia kinh hãi không dám động đậy, A Dư cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi không phải rất có bản lĩnh sao?”
Nànng không kiễn nhẫn liếc mắt: “Lưu Châu, ngươi đi cùng nàng ta đi, tự mình đi mời Thẩm quý tần.


Sau đó, nàng nhìn thoáng qua trên mặt đám người Lục tài tử lộ ra vui mừng, lập tức tức cười: “Còn cười? Các ngươi cũng giống như thế, đều đến hiên Tuy Linh chép phạt cung quy cho ta!”
Đều thích gây chuyện, theo dõi chép phạt cung quy, xem các nàng còn gây chuyện kiểu gì.

Vốn dĩ chép phạt cung quy còn có thể gọi cung nhân chép thay, chỉ cần trên mặt mũi không có trở ngại là được, bây giờ qua hiên Tuy Linh, ngay cả cơ hội lười nhác cũng không có.

Sắc mặt mọi người lộ ra lúng túng, đáy lòng hối hận vô cùng, cũng không cười nổi nữa.

Tin tức bên này rất nhanh liền truyền đến tai Phong Dục.

Hắn không để lại dấu vết nhíu mày, vẫn cúi đầu ngồi cạnh bàn, phê chuẩn tấu chương, ngay tại thời điểm Dương Đức cho là không nói lời nào, chỉ thấy hắn ngẩng đầu:
“Ngươi đi qua.


Dương Đức sửng sốt một lát, không hiểu ra ý của hắn.

Phong Dục không kiên nhẫn nhấc mí mắt lên: “Qua hiên Tuy Linh, chờ Ngọc tu nghi phân phó.


Lúc nàng xuất cung vốn không mang theo bao nhiêu cung nhân, sao cso thể trấn áp được những người này.

Xưa nay không thích nhất là phiền phức, bây giờ có thể đưa tất cả mọi người vào hiên Tuy Linh, xem ra là thức đầu óc hồ đồ rồi.


Hắn còn nói: “Nếu như lại còn gây chuyện, trực tiếp bảo bọn họ đóng cửa hối lỗi.


Dương Đức đã hiểu, chính là bảo các nàng đừng quấy rầy Ngọc tu nghi yên ổn là được.

Hắn bảo tiểu Lưu tử ở lại, chính mình mang theo mấy cung nhân, vội vàng đi tới hiên Tuy Linh.

---
Hiên Tuy Linh, A Dư dựa vào giường mềm, huân hương nhàn nhạt lượn lờ, khiến nàng sắp ngủ gật.

Sắc mặt nàng cũng không dễ nhìn, thật ra sắc mặt toàn bộ cung nhân hiên Cung Linh cũng không quá đẹp mắt.

Đêm qua thức cùng chủ tử một đêm, vốn mệt mỏi vô cùng, bây giờ lại bị đám người này giày vò, có thể có sắc mặt tốt gì, cả đám đều nghiêm mặt, khiến chúng phi tần vốn dĩ bất mãn trong lòng tập tức tiêu tan đi.

Cung nhân làm việc lưu loát, nghe hiểu A Dư phân phó, rất nhanh liền bày nhiều cái bàn ra.

Trong phòng không có nơi nào lớn như thế, trực tiếp bày hết trong sân, nguyên bộ bàn và ghế thấp, phía trên còn bày bút mực giấy nghiên, bên trên bày một bản cung quy quy củ.

Một bản rất dày, khiến người ta chỉ nhìn cũng đã đau đầu.

Đám người không dám có gì dị nghị, lại không động đậy, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cửa sân, rõ ràng là đang chờ người.

Không đến thời gian mười lăm phút đồng hồ, Thẩm quý tần xuất hiện ở cửa ra vào, tiếng suối chảy êm tai vẫn không thể nào khiến sắc mặt nàng ta đẹp mắt hơn chút.

Bây giờ vị trí duy nhất trong sân, khác biệt với những người khác, trên bàn này chỉ bày một đĩa ngọc trai, bên trong đều là ngọc trai, từng viên tròn xoe mượt mà, trừ cái đó ra còn có một sợi tơ.

Lưu Châu không yên lặng không kiêu ngạo đứng qua: “Thẩm quý tần, mời.


Cả điện yên lặng, sắc mặt Thẩm quý tần lạnh lẽo, nàng ta vốn dĩ không định đến, nhưng Lưu Châu cũng không phải là một người qua.

Một câu ‘Ngọc tu nghi cho mời’ của nàng ấy, cung nhân bên người Thẩm quý tần cũng không dám cản trở, Tâm Thược bị kéo xuống phạt gậy, người thân cận bên người nàng ta cũng phần lớn không ở, nữa là mời nửa là uy hiếp, Thẩm quý tần đã tới nơi này.

Lưu Châu thấy nàng ta không nhúc nhích, cũng không nhiều lời, tóm lại chủ tử chỉ bảo nàng ấy mời người tới mà thôi.

Cửa lớn mở rộng ra, cách một lớp rèm châu, thật ra A Dư có thể nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài, nhưng mà nàng không có tâm trạng quản nhiều, gọi Chu Kỳ tới nói một câu.

Một lát sau, Chu Kỳ bước nhẹ ra ngoài, chỉ nói: “Các vị chủ tử vẫn nên nhanh lên, nếu như ban ngày không hoàn thành, sợ là phải ở lại tới đêm rồi.



Sắc mặt mọi người tối sầm, ý trong lời nói của nàng ấy rất rõ ràng, không hoàn toàn phân phó của Ngọc tu nghi, một người cũng không được phép rời đi.

Thẩm quý tần nhướng mày cười lạnh: “Việc làm này của Ngọc tu nghi, có gì khác với thiếp thân chứ?”
A Dư nằm trên giường mềm, sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên bị đánh thức, có chút không kiên nhẫn, cười lạnh: “
“Khác?”
“Khác ngay tại chỗ, các nàng có thể mời bản cung làm chủ, nếu như ngươi có năng lực, cũng có thể đi mời Hoàng thượng đến làm chủ cho ngươi.


A Dư đau đầu vỗ trán, cơn buồn ngủ kia gần như sắp bay mất, khiến trong lòng nàng bực bội không chịu nổi.

Chính là lúc này, Dương Đức mang theo cung nhân tiến vào.

A Dư bất ngờ nhưng nàng không nhúc nhích, sau khi Dương Đức thỉnh an, nàng hỏi: “Hoàng thượng bảo các ngươi tới?”
Nàng liếc mắt nhìn Thẩm quý tần như có như không, chẳng lẽ là lúc Thẩm quý tần đi tới, còn thật sự đi gọi Hoàng thượng hay sao?
Trong lòng nàng buồn bực, ngồi thẳng người chờ Dương Đức trả lời.

Dương Đức giống như nhìn ra suy nghĩ của nàng, vội vàng khom người nói: “Hoàng thượng sợ cung nhân bên người người không đủ dùng, cô ý phân phó mấy người nô tài tới nghe ngài phân công.


Nghe vậy, đuôi lông mày A Dư khẽ nhúc nhích, trực tiếp nhìn sang Thẩm quý tần.

Cái này thật sự là không khéo rồi.

Nàng vừa mới bảo Thẩm quý tần đi mời Hoàng thượng làm chủ, một màn Dương Đức liền đến này, căn bản chính là đặt mặt mũi Thẩm quý tần xuống đất mà giẫm.

Ngay cả A Dư cũng cảm thấy việc này thật sự đả kích người.

Nàng ho nhẹ một tiếng, có chút ngoài ý muốn, nhưng quả thực dễ dàng hơn không ít, nàng nói: “Nếu vậy thì phải làm phiền Dương công công.


Nói xong, nàng liền giao nơi này cho Dương Đức, mình dẫn Chu Kỳ vào nội thất nghỉ ngơi.

Chu Kỳ xị mặt, còn có chút tức giận: “Cái này đều là chuyện gì đây, nô tỳ thấy Thẩm quý tần kia chính là cố ý.


A Dư nằm trên giường, chỉ nói: “Mặc kệ nàng ta, ngươi cũng nằm xuống nghỉ ngơi một lát.


Mặc kệ Thẩm quý tần nghĩ thế nào, tóm lại cuối cùng nàng ta cũng không chiếm được chỗ tốt.


Mất mặt mũi, cung nhân bị phạt, quả nhiên là mất cả chì lẫn chài.

A Dư nghĩ như thế nào cũng không thông, vì sao nàng ta muốn làm như vậy.

Chăn đệm trải dưới đất bên giường là dùng cho gác đêm, Chu Kỳ cũng thức một đêm, mặc dù còn chút tức giận, nhưng cũng không từ chối.

Lúc trời chiều chỉ còn một chút ánh chiều tà, A Dư bị đánh thức, thức dậy dùng bữa tối.

Lúc này, chúng phi tần chép phạt cung quy được một nửa, tiến độ của Thẩm quý tần chậm hơn, chiếc vòng tay kia mới xâu chưa được một phần ba, nhưng mà có Dương Đức tọa trấn, đám người ngược lại cũng không dám gây chuyện thêm gì nữa.

A Dư tự nhiên không giữ các nàng lại qua đêm, tùy ý đuổi các nàng đi.

Thẩm quý tần bóp cổ tay, lạnh lùng liếc Dương Đức.

Dương Đức cười không kiêu ngạo không tự ti, không quan tâm mấy vị chủ tử tức giận thế nào, hắn cũng chỉ làm việc theo phân phó mà thôi.

Chính mình còn không ổn, trách được ai chứ.

Việc này vẫn chưa xong, sau Thẩm quý tần trở về Thừa Uyên lâu, toàn bộ cung nhân mình để lại hồ Hoàn Duyệt đều bị phạt ba mươi gậy.

Bây giờ đừng nói tới người hầu, đều nằm trên giường không thể nhúc nhích nổi.

Nếu nói lúc Ngọc tu nghi xử lý không có tư tâm, ai mà tin?
Tóm lại Thẩm quý tần không tin, nàng ta đứng một bên giường Tâm Thược, lần đầu tiên trong đời bị chọc tức đến sắc mặt thay đổi.

Tâm Thược nhìn thấy, chống đỡ áp lực góp lời: “Chủ tử, ngày mai nô tỳ không thể đi theo bên người người hầu hạ, người vẫn nên đừng đối nghịch với Ngọc tu nghi! ”
Không nói đến phẩm cấp của Ngọc tu nghi vốn cao hơn chủ tử nhà mình, chính là cân nhắc tới tiểu Hoàng tử, Hoàng thượng cũng không khó xử Ngọc tu nghi quá mức.

Tâm Thược không chỉ cảm thấy cơ thể đau đớn, mà đầu cũng đau theo.

Đạo lý rõ ràng như vậy, sao chủ tử không nhìn thấu chứ?
Thẩm quý tần không nói gì, Tâm Thược cũng không biết nàng có nghe được không, chủ tử từ nhỏ được sủng ái lớn lên trong phủ, nhìn như tỉnh táo kiêu ngạo, trên thực tế lại bướng bỉnh không thích nghe lời người khác.

Nàng ta còn muốn thêm gì nữa, chỉ thấy chủ tử đã quay người rời khỏi nơi này.

Tâm Thược mím môi, vùi đầu vào khuỷu tay, nhớ tới lời hôm nay chủ tử bảo nàng truyền tới cho đại gia, trong lòng có nỗi khổ không nói nên lời.

Tính tình chủ tử như vậy, phần lớn là bị trong phủ sủng ra, bất luận thế nào cũng tùy ý làm ẩu.

---
Hôm sau, trời trong gió nhẹ, dường như ông trời có lòng, mang đi sự nóng nực trong lòng kia đi.

A Dư ngủ một ngày một đêm, sự mơ mơ màng màng kia cuối cùng cũng tản đi, lại khôi phục dáng vẻ sắc mặt hồng hào.

Nàng dậy sớm, để hai chân trần, đổi lại đồ cưỡi ngựa màu đỏ yên chi, giữa tay áo dùng chỉ tơ vàng thêu thành hoa văn tỉ mỉ, dưới ánh mặt trời, lóa mắt giống như hiện ra ánh vàng.

Chấm chút lông mày nhỏ nhắn, bôi son, hôm nay nàng búi búi tóc phụ nhân, lộ ra cái cổ thon dài bên ngoài, lộ ra chút quyến rũ phong tình của thiếu phụ.


Lúc A Dư đi đến bên ngoài hành cung, Phong Dục đã sớm đến nơi, Trần mỹ nhân đứng bên cạnh hắn, ngửa mặt lên, không biết đang nói cái gì.

Phong Dục cụp mắt nhìn ống tay áo, giọng điệu bình thản: “Phụ thân và huynh trưởng nàng đều là một người cưỡi ngựa bắn cung giỏi, trẫm nhớ kỹ, lúc trước tiên đế còn sống, mỗi lần đi săn đều là huynh trưởng ngươi đạt được hạng nhất, trẫm chờ mong biểu hiện hôm nay của ái phi.


Trần mỹ nhân cười dịu dàng: “Thiếp thân không dám khiến Hoàng thượng chờ mong, lại sao có thể so sánh với phụ thân và huynh trưởng, chỉ chút công phu mèo cào này, ngược lại lúc đấy chẳng phải lại khiến Hoàng thượng thất vọng.


Khóe miệng Phong Dục cười nhẹ: “Hổ phụ không sinh khuyển tử, ái phi đừng quá khiêm tốn.


Ánh nắng vừa vặn, xuyên thấu qua khe hở lá cây chiếu trên mặt hắn, khiến cái cong môi đơn giản này của hắn giống như cũng thêm chút phong lưu, khiến người ta nhìn không thể dời ánh mắt.

Trần mỹ nhân cười cẩn thận, lại không phản bác nữa.

Nàng ta xuất thân từ Trần phủ, Trấn quốc đại tướng quân, mấy chữ này lại há là đơn giản?
Khác biệt với quý nữ phủ khác, thuở nhỏ nàng luyện tập bắn cung cưỡi ngựa, nếu như thi đấu cầm kỳ thi họa, nàng có thể bại bởi người khác trong hậu cung, nhưng bắn cung cưỡi ngựa? Cho dù là so với cấm vệ quân bên người Hoàng thượng, nàng cũng phân cao thấp.

A Dư đến gần, nhìn thấy bộ dáng cười yếu ớt của Trần mỹ nhân, nàng dừng lại một lát, đột nhiên có chút hiểu rõ vì sao Hoàng thượng lại sủng Thẩm quý tần.

Có lẽ lúc trước là thịnh sủng của Thục phi quá khắc sâu lòng người, dẫn đến nữ tử trong hậu cung này đều học theo Thục phi.

Bộ dáng dịu dàng như nhược kia, quả thực khiến người ta yêu thương, nhưng cả cung đều là nữ tử như thế, cho dù có thích cũng sẽ cảm thấy chán ngấy.

Nữ tử như Thẩm quý tần, trong tình hoàng thế này, khó tránh sẽ khỏi vượt trội hơn chút.

Phong Dục nhìn thấy nàng, ngoắc tay với nàng: “Tới đây.


A Dư thu hồi tâm trạng, bước nhẹ tới, cúi người hành lễ: “Sao hôm nay Hoàng thượng lại tới sớm như vậy”
Trần mỹ nhân đứng bên cạnh Hoàng thượng, lúc A Dư hành lễ liền kịp thời tránh người đi.

Phong Dục tự mình đỡ nàng dậy, không trả lời lời này của nàng, chỉ nói là: “Hôm qua ngủ ngon giấc không?”
Chuyện ngày hôm qua đã sớm truyền khắp nơi, mặc dù Trần mỹ nhân không ở đấy nhưng cũng nghe nói chuyện này, mắt sắc không để lại dấu vết tối đi.

Nàng ta nghe thấy giọng nói duyên dáng của Ngọc tu nghi: “Nếu như các nàng có thể học theo Trần mỹ nhân khiến người khác bớt lo như vậy, vậy thì thiếp thân có thể ngủ ngon mỗi ngày.


Trần mỹ nhân thu hồi tâm tư, cười yếu ớt cúi người: “Ngọc tu nghi quá khen, trước đó vài ngày thiếp thân còn khiến người phải nhọc làng, sao có thể được khen thưởng một tiếng này.


Nghe vậy, sắc mặt Phong Dục nhàn nhạt, lại nói: “Biết sai thì đổi, ái phi quá khiêm tốn.


A Dư không chút biên sắc quan sát hắn một chút, đáy lòng có chút buồn bực, sao hôm nay hắn một mực nói Trần mỹ nhân quá khiêm tốn?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi