NHẬT KÝ THƯỢNG VỊ CỦA CUNG NỮ


Lúc Trần tài nhân tỉnh lại đã sắp qua giờ Thìn, biết được chuyện mình có thai thì tức khắc vừa mừng vừa sợ, thẹn thùng cụp mắt: “Có thể sinh con dưỡng cái vì hoàng thượng là phúc phận của thiếp thân.”
A Dư cảm thấy sắc mặt Dung tần sắp cười đến cứng lại rồi, nàng vui tươi hớn hở bổ sung một câu: “Trần tài nhân tất nhiên là người có phúc, Dung tần tỷ tỷ cũng có thể yên tâm rồi.”
Trần tài nhân sững lại, nhíu mày nhìn về phía nàng: “Tỷ tỷ?”
A Dư cong mắt gật đầu: “Đúng vậy, vừa nãy Dung tần tỷ tỷ vẫn luôn lo lắng cho cơ thể của Trần tài nhân đấy.”
Trần tài nhân nhìn về phía Dung tần, tất nhiên nàng ta không tin lời nói của Ngọc mỹ nhân rồi.
Dung tần lại lo lắng cho nàng ta ư? Sợ là đang lo lắng nàng ta sẽ tỉnh lại đấy.
Có điều hoàng thượng ở chỗ này, nàng ta bèn dùng bàn tay trắng trẻo xoa bụng, thẹn thùng cúi đầu, luôn miệng an ủi nói: “Tỷ tỷ không cần lo lắng, thái y cũng nói thiếp thân không đáng ngại.”
Hai người kẻ xướng người hoạ, Dung tần bị chèn ép đến mức không nói nên lời, nếu không có hoàng thượng đang nhìn nàng ta thì nàng chỉ muốn xoay người bỏ đi ngay thôi.
A Dư còn muốn nói nữa, bỗng nhiên thấy nam tử liếc nàng một cái, nàng sững lại, mấy lời muốn nói đã ra tới bên miệng lại bị nàng nuốt xuống.
Phong Dục vỗ vỗ mu bàn tay Trần tài nhân rồi đứng lên: “Ái phi hãy tĩnh dưỡng cơ thể cho tốt, ngày khác trẫm lại đến thăm nàng.”
Trần tài nhân ngây ra, nàng không ngờ hoàng thượng muốn đi nhanh như vậy, theo bản năng muốn giữ chặt ống tay áo nam tử, song khi sắp đụng tới lại ngừng lại, cắn răng ngoan ngoãn cúi đầu: “Thiếp thân xin nghe hoàng thượng.”
Thấy hoàng thượng muốn rời khỏi, mắt A Dư đảo quanh, cũng hành lễ cáo từ với hoàng hậu.
Nàng hành động rất mau, gần như là đi ngay phía sau hoàng thượng, một đám người đằng sau nhìn theo hận đến ngứa răng.
Phong Dục nghe thấy động tĩnh sau lưng thì hơi chậm lại, dừng ở trước loan trượng.
A Dư đuổi theo, Lưu Châu mở ô giấy cho nàng, áo choàng chưa kịp buộc chặt, nàng đã nhào vào lòng nam tử tựa con bướm, áo choàng đỏ như son tuột xuống từ trên người nàng.
Phong Dục nhíu mày, đón được nàng, suýt nữa bị nàng đâm cho lùi ra phía sau một bước.
Hắn chưa từng gặp người không có phép tắc như vậy, cũng chưa từng có người nào dám nhào vào hắn như thế.
Ấy thế mà nữ tử còn ôm cổ hắn, mắt cong cong, ngửa mặt nhìn hắn, cười tươi đến mức con mắt như chứa cả một khoảng trời sao, làm người ta không sao khiển trách nàng được.

Nàng mềm mại gọi hắn: “Hoàng thượng!”
Phong Dục ôm chặt vòng eo của nàng, nhỏ nhắn vô cùng, hắn bỗng không nói rõ được cảm nhận hiện tại.

Hơi bực mình, lại hơi quen thuộc, còn mang theo một chút cảm xúc mà ngay cả hắn cũng không nói rõ được.
Hắn muốn đỡ cho người nọ đứng vững nhưng lại không nhúc nhích, chỉ ôm người nọ, cúi mặt nói: “Không biết đi đứng cẩn thận à?”
Mặt A Dư cọ vào ngực hắn, bĩu môi: “Thiếp thân sợ không đuổi kịp hoàng thượng mà.”
Ô của Lưu Châu đã không che được cho nàng từ lâu, may thay ô mà Tiểu Lưu Tử căng đủ lớn, hoàn toàn che được hai người, Phong Dục nghe thấy nàng nói: “Lúc thiếp thân ra ngoài đã cố ý bảo cung nhân hầm chén canh, hoàng thượng đến cung của thiếp thân hay là đến cung Càn Khôn?”
Câu hỏi này của nàng thật là thú vị, chỉ cho hoàng thượng hai lựa chọn.
Mà bất kể loại nào, nàng luôn có cơ hội theo hầu giá.
Phong Dục không truy cứu suy tính đó của nàng, ôm nàng lên loan trượng rồi mới phân phó: “Trở về.”
Dưới loan trượng, Lưu Châu lau mồ hôi trán, nhặt áo choàng dính nước mưa trên mặt đất lên.
A Dư không còn câu nệ như lần đầu tiên ngồi loan trượng nữa mà nằm trong lòng nam tử, một tay tùy ý đặt trên ngực hắn, rầu rĩ hỏi: “Vì sao không đến các Ấn Nhã?”
Phong Dục nhấc mí mắt nhìn nàng một cái.
Thật không hiểu nàng đang giả ngốc hay là ngốc thật.
Trần tài nhân có thai, hắn mới đi ra từ các Linh Việt liền vào các Ấn Nhã của nàng thì bảo mọi người trong hậu cung nghĩ như thế nào chứ?
Tuy nói tình hình hiện tại cũng không tốt hơn so với việc đó là bao.
Phong Dục dứt khoát không trả lời nàng, A Dư cũng không cảm thấy bị lạnh nhạt, nàng vén rèm lên, nói với người bên ngoài: “Làm phiền Dương công công phái người đến các Ấn Nhã một chuyến, bảo cung nhân đưa canh đã nấu xong đến cung Càn Khôn.”
Dương Đức ở dưới gật đầu: “Mỹ nhân chủ tử yên tâm.”
Gần như là loan trượng vừa rời các Linh Việt thì tin tức Ngọc mỹ nhân theo hầu giá đã truyền vào, đáy lòng các hậu phi còn lại đều hối hận, sớm biết như thế thì họ cũng không đoan trang làm gì.

Sao chuyện tốt như thế lại rơi xuống người Ngọc mỹ nhân chứ?
Vừa nghĩ như vậy, căn bản không mấy ai còn có tâm trạng ở lại, chẳng được bao lâu đều tứ táán cả.
Khi đi ngang qua ngự hoa viên, A Dư nghe thấy tiếng vỗ tay ở bên ngoài, nàng lén lút thò đầu ra ngoài nhìn.
Cách đó không xa có đoàn người đang đứng, phía sau cung nữ áo lục là vài vị phu nhân lạ mặt.

Thánh giá đến gần, A Dư nghe thấy tiếng cung kính của họ: “Thần phụ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an.”
Thần phụ?
Mắt A Dư khẽ đảo, nhớ tới tin tức truyền khắp hậu cung hôm qua.
Nàng còn muốn nhìn kỹ thì bỗng nhiên đối diện với tầm nhìn của một vị phu nhân, A Dư ngẩn ra, cười nhạt gật gật đầu.
Vị phu nhân kia vẫn còn phong vận, hiển nhiên không ngờ trên loan trượng sẽ có thêm một người, sửng sốt một lát thì mau chóng khôi phục thần sắc cung kính.

Cung nhân bên cạnh bà ta rất nhanh trí, lại khom lưng: “Ngọc mỹ nhân an.”
Mành được vén lên từ bên trong, Phong Dục bình đạm liếc nhìn.
A Dư cho rằng hắn sẽ nói thêm một hai câu, dù sao đó cũng là mẫu thân của Thục phi.
Nhưng mà không hề, Phong Dục chỉ nói một câu ấy rồi loan trượng lại khởi giá lần nữa, A Dư ngơ ngác quên cả việc buông mành xuống.
Phong Dục liếc nàng một cái: “Bên ngoài đẹp đến vậy à?”
Nhìn lâu như vậy mà còn chưa nhìn đủ.
A Dư hoàn hồn, vừa lúc một trận gió lạnh thổi qua, nàng rùng mình, lại lùi về trong lòng nam tử mà nũng nịu: “Lần đầu tiên thiếp thân nhìn cảnh sắc của ngự hoa viên như vậy, quả thật có một phong vị khác.”
Phong Dục buông sách trong tay ra, con mắt mang theo nụ cười nhìn về phía nàng: “Nàng đang xin nghi trượng với trẫm đấy à?”
Sau khi hậu phi tới tần vị mới có thể có đãi ngộ nghi trượng này.
A Dư mới vừa thăng mỹ nhân, nào dám nghĩ đến việc ấy, nàng trợn tròn con ngươi, lẩm bẩm nói: “Hoàng Thượng đừng đổ oan cho thiếp thân, thiếp thân không có ý này.”
Nhưng nàng lại kéo ống tay áo nam tử, cười thật mềm mại: “Hoàng thượng, thiếp thân không dám làm loạn quy củ, nhưng phòng bếp nhỏ…”
Phong Dục rút ống tay áo ra khỏi tay nàng, nhướng mày: “Nếu không dám làm loạn quy củ thì sao còn dám nhắc tới phòng bếp nhỏ?”
A Dư lập tức nói: “Nhưng phòng bếp nhỏ không yêu cầu phẩm cấp…”
Nàng nhìn thẳng vào mắt nam tử, ấp úng nói, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất gần như không còn.


Nàng cắn môi, không dám lên tiếng nữa.
Xưa nay phòng bếp nhỏ phải xem tâm ý của hoàng thượng, nếu như ngươi được hoàng thượng yêu thích thì chỉ cần bảo lâm cũng có thể có phòng bếp nhỏ của riêng mình, nếu không thì dẫu ngươi lên tới phi vị cũng không chắc có thể có.
Không biết A Dư nghĩ đến cái gì, ngón tay trong tay áo nàng giật giật, lại nói: “Hiện giờ Trần tài nhân có thai, có phải hoàng thượng nên ban cho Trần tài nhân một phòng bếp nhỏ không?”
“Như vậy thì Trần tài nhân muốn ăn lúc nào cũng đỡ lãng phí thời gian.”
Khoảng cách từ các Linh Việt đến Ngự Thiện Phòng không tính là gần.
Còn có thể biểu hiện tỷ muội tình thâm giữa nàng và các hậu phi.
Phong Dục chỉ nói: “Trần tài nhân thân mang hoàng tự có công, nếu có được phòng bếp nhỏ cũng coi như hợp tình hợp lý, nhưng nàng có công lao gì?”
A Dư ôm cổ hắn, bỗng nhiên ngẩng đầu, hôn lên khóe môi nam tử, mềm mại, trong giọng nói tựa như bọc mật: “Thiếp thân hầu hạ hoàng thượng tận tâm tận lực, sao lại không tính là có công chứ?”
“Chẳng lẽ hoàng thượng ngại thiếp thân hầu hạ không tốt?”
Ánh mắt Phong Dục tối đi, siết chặt eo của nữ tử rồi bế lên, ấn người vào vị trí, không đợi nữ tử phản ứng lại đã hôn lên môi nàng, ôm chặt người vào trong ngực.
A Dư đột nhiên bị lật người lên thì hoảng loạn trong chốc lát, cả cơ thể bị nhốt trong lòng nam tử, không thể động đậy được.
Nàng ngửa mặt, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, đón lấy nụ hôn đột ngột của nam tử, đến cuối cùng thì vô lực nắm chặt vạt áo nam tử, mắt ướt đi, đẩy ra nói: “Hoàng thượng…”
Bên ngoài mưa rơi tí tách tí tách, vừa lúc che giấu âm thanh trong loan trượng.
Khi nam tử cởi bỏ đai lưng của nàng, A Dư còn chưa phản ứng lại, mãi đến lúc bàn tay phủ lên da thịt, trong phút chốc mang đến cơn lạnh lẽo mới ép A Dư tỉnh táo lại.

Nàng vội vã lui người về phía sau, khẩn trương hoảng hốt ngăn cản: “Hoàng thượng, thiếp thân biết sai rồi, mau dừng lại đi.”
Nàng không có lá gan lớn như vậy, cùng hoàng thượng điên loan đảo phượng ngay trên loan trượng này.
Phong Dục chỉ thẳng người, ánh mắt trầm tĩnh tối tăm, bình tĩnh nhìn nàng.
Dường như đang đợi nàng tự mình lại gần.
A Dư khẩn trương đến mức mu bàn chân duỗi thẳng, khóc không ra nước mắt, hận mình nghịch ngợm.
Nàng lại không dám trái ý nam tử, nhút nhát sợ sệt mà chậm rãi tới gần nam tử.

Nàng trực tiếp nhào vào lòng nam tử, ôm chặt cổ hắn, mềm mại cọ lên mặt hắn, nũng nịu nói: “Hoàng thượng, thiếp thân sợ lắm…”
Sợ cái gì thì nàng không nói.

Phong Dục nhìn vào mắt nàng, bỗng nhiên biết được lời nàng chưa nói hết.
Hắn có thể làm theo ý mình nhưng mà nữ tử trong lòng lại không được.
Lời bàn của người đời, ánh mắt người trong cung, cho dù nàng không thèm để ý cũng sẽ đè lên người nàng.
Phong Dục bỗng nhiên nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, nháy mắt cảm nhận được thân mình căng cứng của nàng thì hơi sững lại, hắn nói: “Còn không xuống dưới?”
Lúc này A Dư mới thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thật nàng không hề phức tạp như Phong Dục nghĩ trong bụng lúc nãy, nàng chỉ là còn hơi thẹn thùng, không thể buông thả ở bên ngoài như vậy.
Nếu là ở các Ấn Nhã hoặc là tại cung Càn Khôn, nàng sẽ không lên tiếng ngăn cản như vừa rồi.
Nhưng chỉ tưởng tượng đến việc mấy chục cung nhân đi theo dưới loan trượng, nàng liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, dù thế nào cũng không dám nghĩ đến tình cảnh nếu chuyện mắc cỡ này bị bọn họ nghe thấy.
A Dư sửa sang vạt áo cho hắn, thật ra hắn không rối loạn lắm, chỉ là vạt áo đã bị nàng nắm thật chặt nên mới có vẻ nhăn nhúm.
A Dư tùy ý sửa sang, không hề để ý nhiều.
Dù sao quần áo thành như vậy, hoàng thượng cũng sẽ không mặc lại lần thứ hai.
Hiện tại nàng để ý đến bản thân hơn.

Lúc ấy, đai lưng của nàng bị hoàng thượng xé đứt, xiêm y tán loạn, tóc đen tung bay, nàng ngồi ở đó nhìn nam tử, ngón tay quấn lấy hắn, tiếng nói mềm mại: “Cho thiếp thân áo choàng của hoàng thượng đi.”
Thấy nam tử hình như lại muốn đè nàng, nàng lập tức thêm câu: “Bằng không thiếp thân không thể gặp người khác được.”
Phong Dục bất mãn, nghẹn một bụng lửa giận, nhặt áo choàng không biết đã rơi xuống mặt đất từ khi nào lên, ném cho nàng.
Nữ tử cúi đầu buộc áo choàng, còn muốn nũng nịu oán giận: “Thiếp thân lại bị hỏng bộ quần áo rồi, hoàng thượng phải đền cho thiếp thân.”
Phong Dục chỉ cảm thấy, đã nuông chiều nàng, càng coi trời bằng vung rồi.
Hắn lạnh mặt: “Có muốn trẫm lại thuận tiện thưởng nàng vàng bạc châu báu không?”
Nữ tử ừm một tiếng rồi cười yêu kiều ngẩng đầu lên, cong mắt với hắn: “Vậy thiếp thân cảm tạ hoàng thượng trước.”
Nàng cười đến mức mặt mày nở hoa.
Phong Dục liếc mắt rồi liền thu hồi tầm mắt.
Nếu nàng có thể luôn như vậy thì cũng không phải là không thể thưởng vàng bạc châu báu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi