NHÌN TRÚNG EM! NHỊ THIẾU GIA HỌ HẠ



Hai người vào tập đoàn MK, mọi nhân viên đều nhìn cậu không chớp mắt làm cậu nhìn lại cũng không được mà không nhìn cũng không xong.
"Thấy chưa? Tạo hình quá chuẩn phải không?"
"......"
"Nhìn kìa, anh ấy đẹp trai quá hả."
"Ừ, nhìn ảnh là nghĩ ngay đến chủ tịch của mình.

Thấy ai đẹp hơn?"
"Mỗi người đẹp một kiểu, nhưng mà ai dễ gần hơn thì đẹp hơn...hiihii"
"Ủa mà ai vậy?"
"Không biết nữa.......à mà người bên cạnh hình như là thư ký chủ tịch YS.

Không lẽ....?"

"Đúng vậy.

Đây là chủ tịch của chúng tôi".

Trong lúc họ xúm lại bàn tán thì cô và cậu đã đứng ngay trước mặt họ.
Vì họ không đặt lịch trước nên phải đợi phê duyệt từ cấp cao mới quyết định được.

Lúc sau thì chị cậu nhận được điện thoại phải về gấp.

Còn cậu vẫn ở lại đợi, kết quả nhận được câu trả lời là chủ tịch bọn họ không muốn gặp ai.

Ngay lúc cậu muốn rời thì.......
"Hạ Tuấn Lâm, cũng may là cậu ở đây.

Mau theo tôi".

Đang lúc thư ký của hắn nghe điện thoại từ dưới đại sảnh báo có bên YS muốn gặp thì Tần Nguyên liền đoán là cậu nên ngay lặp tức gọi lại cho bọn họ.

Cũng nhanh chân chạy xuống tìm cậu cầu cứu.
Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không có thời gian hỏi đành phải đi theo y.

Vào trong thang máy y kể hết toàn bộ sự việc cho cậu, chỉ mong cậu có thể khắc chế hắn trả lại bầu không khí trong lành.
Y đưa cậu đến phòng làm việc của hắn rồi lao như tên bắn vào phòng họp, mọi người thấy y trở lại ai cũng mừng thầm, được thở phào nhẹ nhõm.
"Chủ tịch, có người tìm anh".
"Không tiếp".
"Là Hạ thiếu gia".

"Tan họp".
Sau khi hắn thốt lên hai chữ đó, mọi người nhìn Tần Nguyên đầy vẻ biết ơn.

Cuối cùng cũng được sống.
Còn y đã biết cậu chính là át chủ bài, sau này có xảy ra tình trạng tương tự chỉ cần dắt cậu tới đây là chuyện gì cũng được giải quyết.
Khi hắn vừa về đến thì thấy cậu đang chăm chú nhìn gì đó bên ngoài, tiến lại gần bất ngờ ôm chặt cậu từ phía sau.
"Là nhớ anh? Hay có chuyện cần tìm anh?"
"Tìm anh vì công việc".
Quả như hắn dự đoán, mấy ngày không gặp hắn thì nhớ cậu đến điên, còn cậu.....
Cũng may còn bổ sung câu sau: "Cũng có nhớ".
Nhiêu đó cũng đủ làm hắn vui cả ngày rồi, không khí âm u trong tập đoàn thoáng chút vơi đi được vài tầng mây đen.
Hắn xoay cậu lại đối diện với mình:
"Nếu YS đã có ý muốn hợp tác, MK nhất định không từ chối".

Rồi hắn áp má mình vào má cậu, từ từ thì thầm vào tai: "Nhưng bộ dạng này của em anh không kiềm chế được.".
Cậu nghe xong có dự cảm chẳng lành, bản thân đến đây chỉ là theo lời chị mình đến tìm hắn ký hợp đồng, đương nhiên cũng vì chuyện tư là đến nhìn hắn một chút, đặc biệt là xem có ai tiếp xúc thân cận với hắn không.

Từ lúc bước vào cậu đã thấy nhân viên ở đây toàn nam thanh nữ tú, nhan sắc ngời ngời như vậy đối diện mỗi ngày lẽ nào không động tâm.

Vả lại hồ sơ trước đây của hắn cũng có nói hắn đào hoa, rất nhiều cô gái muốn có cơ hội được lọt vào mắt hắn.

Dù chỉ là cái nhìn chớp nhoáng cũng đủ khiến người xung quanh ghen tị.
"Bên ngoài nhiều người như vậy, không chọn được ai sao?"
"Hửm?"
"Ngoài kia rất nhiều người có nhan sắc nha.


Không có cảm giác gì sao?"
"Không".
"Vậy có ai gây sự chú ý với anh không?"
"Không có
Đương nhiên là không có bởi vì chỉ cần nhìn thấy ánh mắt sát thương của hắn thì ai cũng phải kiêng dè.

Ban đầu có rất nhiều người mặc kệ những lời cảnh cáo trước đó mà liên tục cố ý lượn lờ trước mặt, kết quả bị đá ra khỏi tập đoàn không thương tiếc, tình trạng hiện giờ coi bộ rất thảm.

Ngoài cậu ra thì hắn chẳng thèm để ai vào mắt, hắn cũng không hiểu sao trước đây mình lại quen những người phụ nữ kia, suốt ngày cứ ỏng a ỏng ẹo, nước hoa dày đặc bám lấy hắn.

Nhưng không sao, giờ hắn đã có cậu.
"Em ghen?"
"Anh lại nghĩ nhiều rồi".

Bề ngoài ra vẻ bình tĩnh nhưng bên trong lại rối.
Hắn áp cậu vào một góc tường: "Thật?!"
"Đương nhiên".
"Biết ghen thì giữ anh chặt một chút".
"Hả? Cái gì? Ai nói anh........"
Chưa nói hết đã bị hắn dùng môi chặn lại: "Thành thật vào"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi