NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN - THIÊN TẠI THỦY

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Tống Nhĩ Giai cầm điện thoại, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Nguyễn Trinh.

Nàng nghĩ, giữa hai người nhất định phải có người tiến bước trước. Nếu không, mối tình này sẽ không phải là tình cảm lứa đôi, mà lại giống như tình bạn thuở trước hơn.

Nguyễn Trinh là người có tính cách ngay thẳng và thu mình. Còn Tống Nhĩ Giai đã lêu lổng trong bar cùng bạn thân của mình suốt nhiều năm. Trong quá trình khám phá xu hướng tính dục của bản thân, nàng cũng đã quan sát phương thức ở chung của nhiều cặp đôi khác. Tuy chưa bao giờ ăn thịt lợn, nhưng ít ra nàng cũng đã từng quan sát lợn chạy.

Sau một phút chờ đợi, cuối cùng nàng cũng nhận được tin nhắn trả lời của Nguyễn Trinh phía đầu dây bên kia.

【Em học được trò mèo gì từ Cố Tiêu thế? 】

Nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được Cố Tiêu đang quạt gió thêm củi.

Tống Nhĩ Giai mỉm cười, gửi một biểu tượng cảm xúc chú mèo lừa đảo qua rồi đánh chữ:【Chị xem, vì nói chuyện với chị từ những nơi khác nhau, em đã đặc biệt cập nhật và tải rất nhiều gói biểu tượng cảm xúc này. 】

Nói xong, nàng liền gửi một loạt các biểu tượng cảm xúc cho Nguyễn Trinh xem.

Có một số từ mang ý nghĩa không đứng đắn, đầy cợt nhả trên biểu tượng cảm xúc, nhưng lại được kết hợp với biểu cảm mèo đáng yêu. Bỗng dưng, trông chúng không trở nên thô thiển như trước nữa.

Nguyễn Trinh xem qua từng cái một, sau đó mở Weibo lên, tìm một blogger biểu tượng cảm xúc để theo dõi, rồi tải xuống rất nhiều bức ảnh.

Các nàng gửi một đống biểu tượng cảm xúc cho nhau, trên màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện cuộc gọi thoại từ Nguyễn Trinh. Tống Nhĩ Giai thoáng sửng sốt, sau đó mỉm cười và bắt máy:" Sao tự nhiên lại gọi cho em thế?"

Cả ngày nay nàng không nghe thấy giọng của người kia. Thông qua đường truyền mạng, giọng nói của Nguyễn Trinh đã trở nên khác đi đôi chút:" Bên này trời mưa rồi, cho em nghe tiếng mưa rơi."

Càng thêm nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn.

Rất êm tai.

Tống Nhĩ Giai vặn âm lượng điện thoại đến mức tối đa, nàng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mưa tí tách ở nơi của Nguyễn Trinh. Ngoài ra, còn có tiếng mưa đập vào cửa kính, nhỏ giọt đầy nhịp nhàng. Và, tiếng chuyển động, cọ xát đầy tinh tế mỗi khi Nguyễn Trinh trở mình.

Tuy không thấy được cô, nhưng nàng có thể nghe được giọng của cô. Niềm khao khát từ tận sâu trong đáy lòng Tống Nhĩ Giai dường như đã vơi đi đôi chút, nàng ân cần hỏi:" Cũng muộn rồi, chị buồn ngủ chưa?"

Giờ phút này là khoảng thời gian Nguyễn Trinh thường tiến vào giấc ngủ sâu.

Nguyễn Trinh khẽ ừ một tiếng.

Tống Nhĩ Giai nói:" Vậy chị ngủ đi, em sẽ không quấy rầy chị nữa."

Tuy nói như vậy, nhưng lại không có ý định cúp máy. Nàng mở loa ngoài rồi đặt điện thoại bên gối.

Phía đầu dây bên kia, Nguyễn Trinh im lặng một lúc, dịu dàng nói:" Ừm, em đừng cúp máy, cứ nghe tiếng mưa rơi đi."

"Vâng, ngủ ngon, Nguyễn lão sư."

"Ngủ ngon." Sau khi nói lời chúc ngủ ngon với nhau, Nguyễn Trinh đột nhiên nói thêm:" Sau này không được phép gọi chị là lão sư nữa."

Các nàng không phải mối quan hệ thầy trò.

Tống Nhĩ Giai cười khúc khích:" Kêu lão sư thì làm sao? Chị cứ xem như em đặt cho chị nickname là được. Này, chị đặt cho em một biệt danh đi."

Ý cười mang theo vài phần làm nũng.

"Hửm?" Nguyễn Trinh có chút mờ mịt:" Đặt như thế nào?"

"Cứ chọn theo ý muốn của chị đi."

Nguyễn Trinh suy nghĩ một lúc và nói: "Chị nhớ bạn bè của em thường gọi em là "Nhĩ Giai"."

"Chị cũng muốn gọi như vậy sao? Không được, không được."

Cô luôn gọi nàng bằng hai chữ "Nhĩ Giai" một cách quy quy củ củ. Khi nghiêm túc, cô cũng thường gọi thẳng họ và tên của nàng ra.

Sau một thời gian dài, mỗi khi Tống Nhĩ Giai nghe cô gọi mình bằng cả họ và tên, nàng sẽ hóa thành chú mèo bị túm cổ, trở nên căng thẳng ngay lập tức.

Nguyễn Trinh nói: "Chị không giỏi đặt tên."

Tống Nhĩ Giai khẽ hừ một tiếng:" Suy nghĩ của chị cực kỳ giống trai thẳng chân chất."

Không có chút tình thú nào.

Tiếng cười trầm thấp của Nguyễn Trinh bỗng phát ra từ đầu dây bên kia.

Nghe thấy tiếng cười của cô, Tống Nhĩ Giai cầm lòng chẳng đặng, mỉm cười theo. Sau đó, nàng ân cần nói:" Thôi, muộn rồi, chị nên ngủ đi."

Rất rất nhớ cô, vậy làm sao có thể kết thúc cuộc trò chuyện một cách dễ dàng như thế? Nhưng ngày mai Nguyễn Trinh còn phải làm việc, Tống Nhĩ Giai không nỡ phiền cô đến quá muộn.

"Ừm, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Sau khi nói lời chúc ngủ ngon, lại tiếp tục nói một lần nữa.

Phía đầu dây bên kia, Nguyễn Trinh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tống Nhĩ Giai lắng nghe tiếng mưa rơi và tiếng hít thở nhè nhẹ của cô. Sau đó, nàng sờ sờ chú mèo cam bên gối, bỗng dưng phát hiện ra điều gì đó——

Nghe tiếng mưa rơi chỉ là một cái cớ. Việc nghe giọng nhau mới là mục đích thật sự của cô, đúng không?

Nếu đúng như vậy, thì cô không giống trai thẳng chân chất chút nào...

Tống Nhĩ Giai hung hăng hôn lên chú mèo cam bên gối, sau đó lăn lộn trên giường hai vòng.

Chú mèo màu cam bị nàng đánh thức. Nó ngây ra một lúc, sau đó dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tống Nhĩ Giai, gầm gừ vài tiếng rồi chạy đến cuối giường ngủ một giấc.

*

Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy, Nguyễn Trinh cầm điện thoại lên, nhìn cuộc gọi dài tám tiếng trên màn hình di động và mỉm cười. Cô tiến đến gần, nghiêm túc lắng nghe động tĩnh ở đầu dây bên kia.

Đầu bên kia cực kỳ yên lặng, ngoại trừ âm thanh chú mèo thỉnh thoảng giẫm lên gối, phát ra những tiếng kêu gừ gừ và những tiếng meo meo ngắn củn.

Nguyễn Trinh lại mỉm cười, sau đó cúp máy, đứng dậy tắm rửa và đến trung tâm y tế quận làm việc.

Môi trường lạ lẫm, mối quan hệ giữa các cá nhân đầy xa lạ, chỉ có bệnh tật là quen thuộc nhất.

Bệnh viện tâm thần ở đây cũng giống như một dạng viện dưỡng lão khác. Người bệnh không được xã hội chấp nhận và dần bị gia đình lãng quên.

Tại khu 2 có nhiều bệnh nhân lớn tuổi, chủ yếu mắc bệnh tâm thần phân liệt. Nhiều người trong số họ đã hồi phục, tình trạng và cảm xúc đều ổn định, đạt tiêu chuẩn xuất viện nhưng người nhà không muốn đón họ về, nên những người già này gần như xem nơi đây giống một viện dưỡng lão, sẵn sàng sống trong bệnh khu cho đến cuối đời.

Đây là tình huống tương đối hy hữu ở khoa tâm thần thứ 2 của tam viện. Khu tâm thần thứ 2 là bệnh khu mở, do được bộ phận cấp trên đánh giá tỷ lệ luân chuyển giường bệnh và quỹ bảo hiểm y tế nên bệnh nhân sẽ không nằm quá lâu.

Buổi sáng, Nguyễn Trinh kiểm tra phòng cùng chủ nhiệm khoa. Sau đó, cô vào phòng học để phổ biến nghiệp vụ về chứng rối loạn lo âu tổng quát cho các bác sĩ điều trị. Buổi chiều, cô được sắp xếp đến phòng khám ngoại trú để khám bệnh.

Nhìn chung, nếu bác sĩ từ các bệnh viện thành phố về nông thôn hỗ trợ, thì bệnh viện quận sẽ làm một số công tác tuyên truyền, nhưng số bệnh nhân đến khám vẫn không nhiều lắm.

Phòng khám nơi đây được ngăn bằng cửa kính, có thể nhìn rõ bác sĩ bên cạnh.

Các bác sĩ ở một số phòng khám quanh Nguyễn Trinh rảnh rỗi đến mức bắt chéo chân nghịch điện thoại.

Cách vách có một vị bác sĩ trẻ, khi nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của Nguyễn Trinh, hắn liền đến bắt chuyện.

Nguyễn Trinh không có thói quen nghịch điện thoại di động trong phòng khám. Khi không có bệnh nhân thăm khám, cô tranh thủ xem hồ sơ bệnh án của bệnh nhân trên máy tính. Đối với việc bác sĩ bên cạnh bỗng dưng muốn làm thân, cô chỉ lịch sử đáp lại một hai câu.

Một lúc sau, cô hỏi bác sĩ bên cạnh: "Người dân địa phương thích đến bệnh viện đa khoa hơn sao?"

Bác sĩ nam bên cạnh thấy cô chủ động hỏi han, liền tích cực trả lời:" Đúng vậy, so với thủ phủ của tỉnh, thị trấn của chúng tôi và các làng xung quanh có ít nhận thức về các bệnh tâm thần và tâm lý. Họ luôn có loại tâm lý kỳ thị, nên không muốn đến khám chữa bệnh tại nơi đây. Chỉ những người có vấn đề về tâm thần rõ rệt, chẳng hạn như tâm thần phân liệt, mới đến gặp chúng tôi."

Rối loạn trầm cảm và lo âu là các căn bệnh thường gặp ở các bệnh viện tâm thần tuyến tỉnh. Người dân ở đây sẵn lòng đến khám chuyên khoa tâm thần hoặc nội khoa tại các bệnh viện đa khoa hơn.

Gặp bác sĩ ở trung tâm chăm sóc sức khỏe tâm thần dường như là một điều đáng xấu hổ.

Nguyễn Trinh mỉm cười và nói:" Thật ra, ở các thành phố cũng vậy. Có rất nhiều bệnh nhân đến khám lần đầu tại khoa tâm thần của các bệnh viện đa khoa."

Nam bác sĩ nói: "Nhưng chắc chắn có nhiều người đến khám chữa bệnh hơn nơi đây."

Nguyễn Trinh mỉm cười và nói:" Dân cư ở tỉnh lỵ tương đối nhiều."

Nam bác sĩ hỏi:" Cô làm việc tại tam viện bao lâu rồi?"

Nguyễn Trinh:" Tôi đã từng học nghiên cứu sinh ở đấy ba năm, sau đó đến làm việc tại Bệnh viện Số một Ninh Thành trong bốn năm, vừa trở về vào tháng 4 năm nay."

"Ồ... Nếu đã làm việc tại Ninh Thành lâu như vậy, tại sao cô lại đột ngột trở về Giang Châu?"

Gương mặt của Tống Nhĩ Giai bỗng dưng hiện ra trong tâm trí. Nguyễn Trinh khẽ mỉm cười và nói:" Trở về Giang Châu để gặp người yêu."

Nam bác sĩ sờ sờ cằm, ánh mắt có chút thất vọng:" Vậy cô đã có người yêu rồi sao?"

Cô y tá nhỏ đang tuần tra bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của họ và bật cười:" Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao có thể không có người yêu được? Tiểu Hồ à, cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa."

Sau khi biểu lộ tình trạng không độc thân của bản thân, Nguyễn Trinh hiếm khi nói chuyện với bác sĩ nam bên cạnh, hắn cũng không chủ động bắt chuyện cùng cô nữa.

Nguyễn Trinh tiếp tục xem hồ sơ nhập viện của bệnh nhân trên máy tính và phân tích thông tin của bệnh nhân.

Công việc của phòng khám ngoại trú rất nhàn. Suốt buổi chiều chỉ có một số ít bệnh nhân, chưa đến mười người.

Bắt đầu từ tuần sau, Nguyễn Trinh sẽ đến đây một ngày một tuần để hội chẩn và hai ngày trong khu điều trị nội trú. Cô chỉ làm công việc y tế, cộng với một số nhiệm vụ đào tạo nên không có áp lực nghiên cứu khoa học. Cô ước tính khối lượng công việc ở đây, dự định sẽ mang máy tính xách tay của mình đến vào lần sau.

Nếu trong lòng không có vướng bận, thì theo cô, chuyến công tác một năm tại vùng nông thôn là một công việc rất nhàn rỗi và thoải mái.

Nhưng đã có vướng bận trong lòng, nên cô không muốn đi quá xa.

Chuyến đi ba ngày về nông thôn trong tuần này đã kết thúc, nên Nguyễn Trinh cũng không ở lại lâu. Ngay khi tan tầm vào lúc 5 giờ, cô liền lái xe trở về thành phố Giang Châu.

Vì lái xe suốt ba tiếng đồng hồ nên Nguyễn Trinh có chút mệt. Cô gọi đồ ăn mang về, cũng không chủ động hỏi xem Tống Nhĩ Giai đã đi đâu. Cô dự định đợi nàng về để giải thích cùng mình.

Ai ngờ rằng đợi đến hơn chín giờ nhưng Tống Nhĩ Giai vẫn chưa trở lại, cũng không hề gửi bất kỳ tin nhắn nào cho cô.

Nguyễn Trinh không thể nhịn được nữa, chủ động nhắn tin hỏi:【Em đi đâu vậy?】

Tống Nhĩ Giai không trả lời một lúc lâu. Nguyễn Trinh nhớ đến sự an ủi của nàng, nhanh chóng gọi điện thoại đến.

Đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu mới được kết nối.

- -------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi