NHU GIÁ

Hôm qua cưỡi ngựa nhanh, sáng hôm nay thức dậy, Trần Nhu cảm thấy hai chân mình như cái khung lỏng lẻo, nói đơn giản hơn là không thể động đậy.

Nhà dột mà còn gặp mưa suốt đêm.

Quỳ thủy [*] tới sớm.

[*] Quỳ thuỷ chỉ thời gian trong kỳ kinh nguyệt.

Trần Nhu nằm trên giường, ôm hai cái gối mềm, đau đến nỗi mặt mày trắng bệch, cơn đau trên đùi thì tạm thời có thể nhịn lại được, nhưng cơn đau co rút từng đợt trong bụng lại suýt khiến nàng thở không nổi.

Mỗi tháng, ai cũng phải có hai, ba ngày như thế này.

Hai cơn đau kéo đến, đã đau thì nay lại càng đau hơn, nàng chỉ có thể nằm trên giường, tay siết chặt miếng lệnh bài, vì dùng sức quá mạnh nên đầu ngón tay trắng bệch phát xanh, miễn cưỡng ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, trong lòng bàn tay còn bị hằn cả ba chữ lên.

Nàng nằm nghiêng, áp nó vào lòng mình, miếng lệnh bài lạnh lẽo lúc đầu, mà bây giờ đã bị nhiệt độ cơ thể nàng làm ấm lên, trở thành miếng ngọc ấm.

Ngón tay khẽ vuốt ve ba chữ khắc trên đó.

Hai ngày qua, nàng ngủ cũng cầm nó, ôm nó, gối lên nó.

Mặc dù cơ thể đau đớn khó lòng nhịn được, nhưng chỉ nghĩ đến việc có nó bầu bạn bên cạnh mình thì nàng lại cảm thấy lòng mình ngọt ngào vô cùng.

Tới ngày thứ ba, cuối cùng thì nàng cũng đã tốt lên.

Trần Nhu mặc một bộ váy màu xanh bích rồi đi xuống giường, khoác khăn lụa choàng màu đỏ nhũ bạc hơi bóng, Cẩm Họa búi một kiểu tóc đơn giản cho nàng, là kiểu thùy tấn phân tiếu kế, cài trâm bạc châu hoa [*], dây đỏ buộc lại thành một lọn tóc đen rũ trước ngực.

[*] Một loại trâm hình hoa kết từ hạt ngọc trai, hạt cườm.

Chịu đau cả hai ngày nay, sắc mặt nàng trở nên tiều tụy hơn hẳn, khuôn cằm như trứng ngỗng cũng nhọn hơn đôi chút, hai mắt trong vắt như nước.

So với thiếu nữ mặc đồ cưỡi ngựa diễm lệ của mấy ngày trước thì bây giờ trông nàng càng giống một mỹ nhân bị bệnh suy nhược hơn.

“Nhạn Thư, cùng ta ra ngoài một chút.”

Nằm trên giường hai ngày nay, Trần Nhu không muốn nằm mãi ở trong phòng nữa, nàng muốn ra khỏi viên đi dạo một chút, vậy nên bèn dẫn Nhạn Thư và Cẩm Họa ra ngoài viên, đi dạo trong Trần phủ.

Dưới hiên ở hành lang vẫn có én xuân xây tổ, nàng tò mò đứng lại nhìn vài lần, e rằng con én xuân trong tổ cũng không thể chịu nổi ánh mắt cực kỳ nóng của nàng nên nó chắp cánh bay vọt ra ngoài, chỉ chừa lại một hình cắt màu đen trên không trung.

Trần Nhu cười.

Nằm lâu rồi nên nhìn gì cũng thấy thú vị.

Nàng cùng hai người Nhạn Thư đi đến khúc rẽ ở tường đỏ, trùng hợp thay, nàng nhìn thấy mấy người đang đưa lưng về phía bọn họ, tán gẫu bên cây hải đường.

Cách cành hải đường, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của bọn họ, búi tóc song nha kế, là bốn người mặc đồ nha hoàn, trong đó có một người mặc áo khoác đỏ, miệng đang lải nhải không ngớt.

“Mấy người chúng ta mới tới, sắp phải đến chỗ ở của các cô nương rồi.”

“Ta nhờ quản sự sẽ cho đến chỗ Bát cô nương.”

“Tiểu Hỉ à, nhìn thì cứ nghĩ ngươi là người trung thực, thế mà cũng phải dùng thủ đoạn mới được đi hầu hạ Thất cô nương nhỉ.”

“Lúc ta vào phủ đã nghe người ta nói, Thất cô nương là nữ nhi duy nhất của Đại lão gia, chỉ ở một mình trong viên, là quý cô nương tôn quý nhất Trần phủ này.”

“Ha.” Đứa mặc áo khoác đỏ cười chê.

“Là do ngươi có tầm nhìn hạn hẹp, không hiểu mấy chuyện trong phủ đó thôi, Thất cô nương kia có cái danh nghe đẹp thật đấy, nhưng viên của nàng ta chẳng phải nơi tốt lành gì để đến đâu.”

“Cũng không được làm đại nha hoàn bên cạnh cô nương đâu, đến thì cũng chỉ được hầu hạ bà tử, cái bà Tần nãi nương kia là người hà khắc lắm đấy.”

“Tiểu Hỉ, mệnh ngươi cũng khổ nhỉ, theo lời ta thì chỗ của Thất cô nương mới là nơi tệ hại nhất, Thất cô nương đó ở trong một cái viên rộng lớn thì đã sao nào? Cuối cùng thì nàng ta cũng chỉ là đứa không có mẫu thân, trên không có đích mẫu [*] chăm sóc, thế thì nào có ai chuẩn bị gì cho nàng ta, chúng ta làm nha hoàn cũng không vơ vét được chút lợi ích nào.”

[*] Đích mẫu: mẹ cả.

“Vẫn là chỗ của Bát cô nương là tốt nhất, mẫu thân của Bát cô nương mới là người quản gia trong phủ, có chút gì tốt thì chẳng lẽ không tăng thêm cho cô nương nhà mình hay sao…”

“Từ nhỏ Thất cô nương đã có sức khỏe yếu ớt, là cái ấm sắc thuốc, mạng sống treo lơ lửng, Thất cô nương, Thất cô nương, thất giống với thê, thê thê thảm thảm…”

Nhạn Thư không thể nghe nổi nữa, bèn tiến lên phía trước, nổi giận: “Các ngươi dám bàn tán các cô nương ở đây ư!”

Bốn đứa tiểu nha hoàn vừa thấy cách ăn mặc của nàng ấy thì biết nàng ấy là đại nha hoàn thân cận của vị cô nương nào đó ngay, nên lập tức nhao nhao cúi đầu xuống, duy chỉ có mỗi mình đứa mặc áo khoác đỏ là không thèm để ý, chỉ nghiêng nghiêng đầu.

Nó dám nói câu vừa rồi thì tất nhiên là nó đã có đường đi, nhà nó và nãi nương bên chỗ Bát cô nương cũng từng qua lại, tình cảm khá tốt, vốn dĩ nó chính là người thuộc tam phòng.

Nhạn Thư nhìn về phía đứa áo khoác đỏ, hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Hương Thu.”

“Gọi quản sự của các ngươi tới đây.”

Không lâu sau, đã có một quản sự đội khăn trùm đầu chạy bước nhỏ đến, cười làm lành với Nhạn Thư.

Nhạn Thư chỉ vào đứa mặc áo khoác đỏ, lạnh lùng nói: “Nó dám bàn tán về cô nương ở trong phủ, đuổi đi.”

Đứa áo khoác đỏ thấy người đến là quản sự Chu Tường, không hề sợ hãi mà đưa mắt ra hiệu cho lão, Chu Tường làm ra vẻ khó xử ngay tức thì: “Chuyện này, e là không dễ làm đâu ạ, trong phủ ta, người ra người vào đều phải xin chỉ thị của Tam phu nhân.”

“Tiểu nhân không thể làm chủ chuyện này được ạ.”

Trần Nhu đi lên trước, nói: “Gọi Hà quản gia tới đây.”

Chu Tường chưa từng gặp Trần Nhu, chỉ nghĩ nàng là cô nương ở mấy chi khác trong phủ, nên cũng không coi là chuyện quan trọng: “Cô nương, dù người có gọi Hà quản gia tới thì cũng vô dụng thôi ạ, Tam phu nhân mới có quyền làm chủ, quản gia cũng sẽ không nghe lời người đâu.”

“Tiểu nha hoàn mới tới nói sai, người khoan thứ đi nhé, bỏ qua cho nó lần này.”

Không lâu sau, Hà quản gia có hai cọng râu cá trê chạy bước nhỏ tới, trên tay ông ta còn cầm theo một quyển sổ sách chưa viết xong, nhưng bây giờ ông ta không thèm quan tâm đến bất kỳ thứ gì nữa, vừa thấy Trần Nhu thì tốc độ chân như được đẩy nhanh hơn, lập tức chạy tới, vừa thở gấp vừa hỏi: “Ôi chao, Thất cô nương, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Chu Tường và đám áo khoác đỏ vừa nghe thấy nàng chính là Thất cô nương, thì tất cả đều hoảng sợ.

Trần Nhu bình thản nói: “Ta vừa đi dạo trong phủ, nghe thấy chính miệng nó nói rằng, từ nhỏ Thất cô nương đã có sức khỏe yếu ớt, là cái ấm sắc thuốc, mạng sống treo lơ lửng, Thất cô nương, Thất cô nương, thất giống với thê, thê thê thảm thảm…”

Sắc mặt Hà quản gia biến đổi cực mạnh, mặt mày ông ta xanh mét, ông ta lạnh giọng gọi người tới đuổi hết Hương Thu, Chu Tường ra khỏi phủ.

Hương Thu luống cuống, nha hoàn bị chủ đuổi ra khỏi phủ thì làm gì còn có nơi nào tốt để đi nữa đâu, chỉ có nước đến cái nơi ti tiện kia để chịu đựng bị giày vò, nó vội vã la lên: “Nãi nương thân cận của Bát cô nương là biểu di [*] của ta, nể mặt của Tam phu nhân, hãy tha cho ta lần này đi.”

[*] Biểu di là dì khác họ.

“Tam phu nhân sẽ bảo vệ ta.”

Hà quản gia lạnh lùng nói: “Cái gì mà Tam phủ nhân, dù lão thái thái có tới thì cũng vô dụng thôi.”

“Chỉ với những lời mà ngươi vừa mới nói, Trần phủ đã không thể dung chứa nổi ngươi nữa rồi.”

“Trong phòng Bát cô nương có mấy đứa lắm lời quá nhỉ…”

Hai người Hương Thu, Chu Tường bị trục xuất khỏi phủ, Trần Nhu bảo Hà quản gia để lại ba đứa Tiểu Hỉ, nàng nhìn về phía Tiểu Hỉ: “Ngươi là nha hoàn mới tới trong viên của ta, vậy thì cùng trở về đi.”

Tiểu Hỉ cắn môi, lòng khiếp đảm còn đầu thì gật.

Trần Nhu trở về viên, gọi hết đám tôi tớ, bà tử, nha hoàn trong viên của mình ra, cái viên này của nàng ấy à, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, bên cạnh có một nãi nương, bốn bà tử giáo dẫn [*], bốn đại nha hoàn, Nhạn Thư và Cẩm Họa hầu hạ bên cạnh, Văn Cầm quản lý sách vở và nhạc cụ, Tư Kỳ phụ trách y phục và đồ thêu của nàng.

[*] Giáo dẫn là dạy dỗ hướng dẫn.

Còn chín tiểu nha hoàn để sai khiến, nấu nước, pha trà, quét tước nhà ở, hai nha đầu làm hoa cỏ, ba nữ đầu bếp, hai nha hoàn, cộng thêm một quản sự nữa.

Chừng hai mươi nhân vật ở cùng một chỗ, còn chưa tính cả hộ vệ ngoài viên cùng với đại phu chăm sóc sức khỏe cho nàng.

Tần nãi nương hỏi: “Thất cô nương của ta, đã xảy ra chuyện gì rồi à?”

Trong cái viên này, trừ Trần Nhu ra thì bà nãi nương này là lớn nhất.

Trần Nhu nói: “Ta nghe người ngoài nói nãi nương hà khắc với nha hoàn trong viên của ta.”

Tần nãi nương vung khăn lên: “Nào có thể nghe cái đám ngoài khua môi múa mép cơ chứ.”

Hai bà tử giáo dẫn bên cạnh cũng hỏi: “Sao hôm nay Thất cô nương lại ra khỏi viên?”

“Với sức khỏe của cô nương thì người chỉ nên nghỉ ngơi trong viên thôi.”

“Mấy ngày quan trọng của cô nương gia mà không nghỉ ngơi cho thật tốt, e rằng sau này sẽ gặp trở ngại trong việc sinh nở.”

Mấy bà tử và Tần nãi nương có tình cảm khá tốt, tất nhiên là họ cùng một giuộc với mụ.

Trần Nhu nói: “Nãi nương, ta không phải là người dễ lừa.”

“Ta mong sau này ngươi chớ có để ta nghe thấy mấy chuyện này nữa.”

Dứt lời, Trần Nhu sai quản sự cho tất cả người của viên này thêm một phần tiền thưởng hậu hĩnh trong tháng này.

Lúc về phòng, Trần Nhu ngồi trước gương, nói:

“Nhạn Thư, giúp ta thay trang phục, ta cũng sẽ đến gia yến tối nay.”

Vốn dĩ còn muốn để mụ ta lại thêm vài ngày, nhưng nếu hôm nay đã xảy ra chuyện như thế thì cứ dứt khoát xử lý hết luôn đi.

Nàng cầm một cây trâm vàng trong tay: “Mượn hoa hiến Phật, mụ cũng dám làm vậy cơ à.”

Trần Nhu kiểm kê lại nữ trang ngọc thạch, vàng bạc trang sức, ấy thế mà phát hiện ra dấu vết bị người khác đụng chạm vào.

Người gian trá, không cần nói cũng biết là ai.

Tối ấy, Trần Nhu mặc một bộ trang phục lộng lẫy xuất hiện trong gia yến của Trần phủ, tuần đầu và cuối mỗi tháng, Trần phủ đều sẽ có một bữa gia yến.

Gia yến bày ba bàn lớn, các vị lão gia và lang quân trong nhà một bàn, các phu nhân, thái thái là một bàn, còn lại là các cô nương ngồi quanh một bàn.

Mấy cô nương lớn của Trần gia đã xuất giá, chỉ còn lại Ngũ cô nương, Lục cô nương, Bát cô nương cùng các cô nương khác ở đây.

Ngũ cô nương Trần Tĩnh, Lục cô nương Trần Nghi đều là cô nương ở nhị phòng, Nhị phu nhân đang vội vã kén rể cho hai người họ, Bát cô nương Trần Duyệt là đích nữ tam phòng, tuổi tác xấp xỉ bằng Thất cô nương Trần Nhu, hai ngươi chỉ hơn kém nhau có mấy ngày.

Hiện giờ, cô nương đã cập kê đợi gả trong phủ chỉ có bốn người bọn họ.

Xuất thân của Nhị phu nhân không tốt cho lắm, không nhận được sự yêu mến của lão thái thái, bây giờ, quyền quản gia rơi vào tay Tam phu nhân, Bát cô nương Trần Duyệt là cô nương được phu nhân lão thái thái yêu thích nhất, tính cách rất kiêu căng, thích được nổi bật.

Ngũ cô nương Trần Tĩnh, tuy tên “tĩnh” nhưng lại là người không an tĩnh nhất, thích mặc y phục nam tử ra ngoài đi dạo, còn thích đánh mã cầu, Lục cô nương Trần Nghi lại an tĩnh hơn một chút, hai người vừa nhìn thấy Trần Nhu đến thì đã mau chóng cười nói: “Hôm nay Thất muội muội cũng tới à, cảnh hiếm thấy đấy.”

Bát cô nương Trần Duyệt bên cạnh nhìn thấy Trần Nhu thì chẳng còn vui mừng nổi nữa.

Nàng ta và Trần Nhu gần tuổi nhau, ngày sinh cũng hơn kém nhau vài ngày, tất nhiên là thường hay bị so sánh với nhau.

Bát cô nương Trần Duyệt tự nhận thấy mình có vẻ ngoài “hoa dung nguyệt mạo”, xuất thân cao quý, là cô nương được yêu thương nhất trong cái phủ này, mọi chi phí ăn mặc đều thuộc hàng tốt nhất trong đám tỷ muội, phấn son, vải vóc, châu hoa mới nhất cũng phải để cho nàng ta được lựa chọn trước, chuyện này khiến nàng ta tự đắc và hài lòng đến cùng cực.

Nhưng phía trên nàng ta cứ phải có một Trần Thất đè đầu.

Cái ấm sắc thuốc này mới là cô nương được nuông chiều, lớn lên trong ao vàng hồ ngọc.

Những lăng la gấm vóc nàng dùng, không có lấy một không được xếp vào hàng tốt nhất, xiêm y thì không bao giờ trùng nhau, vàng bạc ngọc thạch thì lại càng nhiều vô số kể, trăm loại trang sức không đếm xuể lấp đầy hộp nữ trang quý giá, mấy thứ trông như tùy tiện mang trên người lại toàn là những món hiếm lạ.

Lần nào thấy nàng thì Trần Duyệt cũng thấy hết sức khó chịu.

Nhìn thấy bộ trang phục lộng lẫy mà hôm nay Trần Nhu diện, vàng bạc trâm ngọc rực rỡ lung linh trên đầu nàng, từng sợi tơ vàng rõ ràng, đá quý lộng lẫy,… là có thể thấy được kỹ thuật quý giá hiếm có.

Nhớ tới một chuyện, Trần Duyệt cười trào phúng, nói: “Trâm ngọc trên đầu Thất tỷ tỷ quen mắt nhỉ, hình như mấy hôm trước ta từng đeo nó đó, không biết sao lại chạy đến chỗ tỷ tỷ thế nhỉ.”

Trần Nhu liếc nhìn nàng ta một cái, cười bảo: “Xin Bát muội muội nhìn cho rõ một chút, thứ ta đeo trên đầu là của hồi môn năm đó của Hoa Dương trưởng công chúa, vẫn còn nằm trong danh sách đăng ký trong cung đấy, chỉ e là không giống cái của muội muội đâu.”

Trần Duyệt sửng sốt, sắc mặt nàng ta bỗng chuyển sang màu trắng phớ.

Trần Nhu cầm chung trà mà nhấp một ngụm nhỏ, vừa rồi nàng chỉ thuận miệng lừa nàng ta mà thôi, cây trâm ngọc này chính là mẫu mới của năm nay do người nào đó mới đưa tới.

“Bát muội muội, không hỏi mà lấy cũng là trộm đó.”

——————

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi