NHU GIÁ

Trần Nhu lấy một tờ giấy trắng ở trong hộp nữ trang hình vuông làm bằng gỗ tử đàn ra, bên trên viết đầy chữ đen.

Là chữ viết mà nàng thấy quen thuộc vô cùng.

… Là Thích Nhung viết cho nàng.

Sau khi Trần Nhu đọc xong, trong chốc lát, nàng không biết là mình nên vui hay giận, nàng không ngờ đại nha hoàn thân cận của mình lại là người nằm vùng của Thích Nhung.

“Nếu như muốn nói gì với ta, ngày mai hãy đưa nữ trang cho Cẩm Họa, ban đêm ta sẽ trả lời.”

Trừ Cẩm Họa ra thì không biết trong thôn trang này còn cất giấu bao nhiêu thân tín của Thích Nhung nữa.

Trách không được sao nàng lại chuồn ra ngoài dễ dàng như vậy.

Nếu biết trước là vậy, thì ngày ấy nàng đâu cần phải giả làm tiểu nha hoàn làm gì, chẳng thà cứ thẳng thắn mà đi ra ngoài.

Trần Nhu mới thắp đèn, tự mài mực, nàng suy nghĩ mãi rồi mới đặt bút viết một tờ giấy, xong xuôi thì gấp gọn và để vào hộp nữ trang, khóa lại, sáng sớm mai giao cho Cẩm Họa.

Đợi tới lúc chiều muộn thì nàng đã nhận được mấy tờ trả lời mà chàng từng khẳng định.

Thích Nhung như lo nàng sẽ giận dỗi, chẳng ngại tốn bút mực chỉ để dỗ dành nàng, chỉ là, quả thật là tên này không biết cách dỗ dành người khác cho lắm, lúc đầu thì còn ôn tồn, phần giữa thì ra vẻ tiểu Hầu gia ta chính là người như vậy, phần này trông có vẻ không được trôi chảy cho lắm, cuối cùng thì lại cúi đầu làm nhỏ… Chọc cho Trần Nhu vui vẻ hết sức.

Thật ra nàng không giận chàng thật, là người của Thích Nhung cũng được, là người của phụ thân và huynh trưởng cũng thế thôi, tóm lại là, họ là ba nam nhân quan trọng nhất trong cuộc đời nàng.

Sau ngày nàng trở về thôn trang suối nước nóng, Trần Trưng đi xe ngựa tới đón nàng về phủ, sau khi về tới Trần phủ, thư từ qua lại giữa hai người cũng không hề ngơi nghỉ.

Thích Nhung sẽ viết giản lược các hành động mà chàng làm trong một ngày vào giấy để nàng biết, tuy Trần Nhu không thèm để ý xem mỗi ngày chàng làm gì, nhưng khi nhìn thấy những dòng chữ đó, lòng nàng cũng thấy thoải mái nên viết luôn những chuyện mình làm hằng ngày ra giấy, cũng báo lại hết với chàng.

Trong lúc qua lại thường xuyên như thế, hoá ra là cũng có chút thú vị, tuy không gặp mặt trực tiếp, nhưng vẫn biết được tin tức của đối phương.

Trần Nhu đã bắt đầu mong chờ thư hồi âm vào mỗi đêm của chàng.

Ban đêm, nàng cho đám nha hoàn lui ra hết, còn mình thì thắp đèn, ở trong khuê phòng mình sống từ bé tới lớn mà đọc thư chàng viết, rồi lại cân nhắc từng câu, từng chữ mới dám đặt bút viết thư hồi âm, ngay cả khi đang ở trong giấc mơ, mà nàng vẫn nghĩ tới chuyện này, nhớ đến đủ mọi thứ mà chàng miêu tả trong thư, nàng như bay ra khỏi khuê phòng, lầu các, thấy ban ngày chàng thiếu niên mặc y phục đẹp đẽ cưỡi ngựa tốt băng qua dãy phố dài…

Cuộc sống trong chốn khuê phòng cũng theo đó mà tươi mới hơn trước đôi ba phần, giờ nàng mới biết được đám con em nhà quyền quý lại có nhiều trò hay ho như vậy, thì ra, trong thành Trường An này, ngày nào cũng sẽ xảy ra nhiều sự tích lý thú như thế.

Lúc ban ngày, nàng cũng nhịn không được mà đọc đi đọc lại thư của chàng vô số lần, trong đầu phác họa lại khuôn mặt chàng, một đống chữ phô trương trên giấy cũng biến thành lời chàng thì thầm bên tai.

Nghĩ như vậy, tình ý nhớ nhung muốn gặp chàng càng thêm da diết.

Mới qua có mấy ngày thôi mà Trần Nhu đã muốn tìm cơ hội đi gặp mặt chàng.

Vừa đúng dịp Ngũ cô nương và Lục cô nương tới viên của nàng dùng trà, mới nói được nửa chừng mà huynh trưởng Trần Trưng đã tới.

Từ khi chuyện trên gia yến lần trước kết thúc, quyền lợi quản gia đã rơi vào tay nhị phòng, Nhị phu nhân cố tình bảo hai cô nương của mình qua lại thân thiết với Trần Nhu, vậy nên, thỉnh thoảng, Ngũ cô nương Trần Tĩnh và Lục cô nương Trần Nghi sẽ tới viên của Trần Nhu để dùng trà, nói chuyện phiếm.

Tuổi của ba người không hơn kém nhau bao nhiêu, có thể hàn huyên cùng nhau.

Ngũ cô nương Trần Tĩnh nói: “Nương tỷ bảo tỷ đến Liễu phủ tham gia tiệc ngắm hoa, tỷ không muốn đi, cũng chỉ có đánh đàn hát xướng thôi, không thú vị gì cả.”

“Tỷ không có tài nghệ gì, nên cũng không dám đi để bêu xấu.”

Lục cô nương Trần Nghi nói: “Tỷ đó, đúng là phí hoài một mảnh khổ tâm của nương.”

Nhị phu nhân để hai cô nương bọn họ ra ngoài tham gia mấy buổi tụ họp giữa các phu nhân nhiều hơn một chút, còn chẳng phải đang đắn đo lo nghĩ đến chuyện kén rể cho họ hay sao, cứ chọn tới chọn lui mà vẫn chưa chọn được người nào thích hợp.

Trần Nhu cười nghe hai người họ nói chuyện, khi trông thấy Trần Trưng đi đến, thì hô lên: “Huynh trưởng tới ạ.”

“Tứ ca ca.”

Trần Trưng nhìn thấy hai muội muội khác ở chỗ Trần Nhu thì cũng không thấy kinh ngạc lắm, nghĩ thầm, đúng lúc thật, huynh ấy đang có việc muốn nói.

“Ngũ muội và Lục muội đều ở đây à.”

“Chúng muội đi tìm Tiểu Thất uống trà ạ.”

Trò chuyện đôi ba câu, Trần Trưng cười cười, nhìn về phía Trần Nhu và nói: “Huynh mới từ chỗ phụ thân tới, đã xin ông ấy một chuyện, nhiều ngày qua Tiểu Thất cứ ở trong phòng mãi, có thấy buồn không? Có muốn cùng huynh trưởng tới gia lạc viên Tây Sơn chơi mấy ngày không, còn có vài người bạn tốt của huynh trưởng và mấy quý nữ nhà khác đi cùng nữa đấy, nhân lúc còn đang trong tiết trời này, đến nơi cảnh sắc tuyệt đẹp, tụ hội uống rượu, cưỡi ngựa săn thú.”

Huynh ấy vừa nói xong, Trần Nhu còn chưa kịp trả lời thì Ngũ cô nương Trần Tĩnh đã cướp lời, nói: “Ca ca tốt, nếu có chuyện vui chơi vui nhộn thế này thì huynh nhất định phải gọi muội đấy nhé!”

Vốn dĩ Ngũ cô nương đã có tính tình hoạt bát, tâm cũng không mấy yên tĩnh, mà khi vừa nghe thấy mấy chữ “cưỡi ngựa săn thú”, thì lòng nàng ấy lại càng ầm ầm dậy sóng.

So với chuyện ngắm hoa dùng trà, nàng ấy tình nguyện đi cưỡi ngựa săn thú, đánh mã cầu còn hơn.

Mặc dù kỹ thuật dùng cung của nàng ấy không giỏi giang gì, nhưng không bắn trúng con mồi thì vẫn có thể tham gia náo nhiệt mà, các nam tử đi cùng sẽ dũng mạnh thiện xạ hơn rất nhiều, còn có thể ngồi nhìn bọn họ thi bắn cung nữa.

“Ngũ muội muội muốn thì đi cùng nhé, còn Tiểu Thất thì sao?”

Trái tim Trần Nhu như hẫng đi một nhịp, do dự gật đầu, nàng nghĩ… có phải Thích Nhung cũng sẽ nằm trong danh sách được mời không, thế thì, chẳng phải bọn họ sẽ có cơ hội gặp nhau hay sao?

Sau khi thấy nàng gật đầu, Trần Trưng rất vui, lại nhìn về phía Lục cô nương, thuận miệng hỏi: “Lục cô nương thì sao?”

Trần Nghi xua tay: “Muội không đi đâu.”

Nàng ấy là người có tính tình nhã nhặn trầm tĩnh, không muốn ra ngoài chịu giày vò.

“Vậy Tiểu Ngũ và Tiểu Thất cùng đi nhé, tỷ muội đi cùng nhau cũng có thể trông nom nhau.”

“Dạ.” Trần Nhu và Trần Tĩnh đồng thanh đáp.

Trần Nhu nắm chặt tay áo, trong lòng có chuyện, muốn hỏi Trần Trưng xem Thích Nhung có đi cùng hay không, nhưng lại không sao mở miệng mà hỏi được.

Đề tài này không thích hợp để nàng hỏi.

Trần Trưng và Thích Nhung có tình cảm tốt, hẳn là huynh ấy sẽ gọi chàng ấy cùng đi, còn không thì tối nay nàng sẽ viết thư hỏi Thích Nhung thử xem.

Đương lúc Trần Nhu do dự, huynh trưởng Trần Trưng của nàng không hổ danh là huynh trưởng ruột thịt của nàng, khoác lác mà nghe thẳng thắn lắm: “Lần trước Thích Nhung lừa mất bàn cờ mà huynh thích nhất, lần này sẽ chơi hắn một vố, Tiểu Thất, huynh sẽ để tiểu Hầu gia dắt ngựa cho muội ngay trước mặt mọi người.”

“Dạ!?” Trần Nhu kinh ngạc tới nỗi cằm sắp rớt xuống đất luôn rồi.

“Thích… Tiểu Hầu gia sẽ đồng ý sao ạ?”

Ấy thế mà bây giờ Trần Nhu lại không thể hiểu được trạng thái của huynh trưởng nhà mình.

“E rằng rất khó, hắn không thích tham gia vào mấy trò tụ tập này, gọi hắn tới còn khó nữa là…”

Trần Nhu: “…”

Trần Trưng chớp mắt cười tự đắc: “Nhưng mà huynh trưởng của muội đã có kế sách hay ho rồi.”

Trần Nhu hiếu kỳ hỏi: “Ca ca có cách gì ạ?”

“Trà năm nay mới ra, huynh gọi vài người tìm hắn đấu trà, trước tiên đánh cược với hắn…”

“Huynh ấy sẽ đồng ý sao?”

“Sơn nhân tự có diệu kế [*], Tiểu Thất, muội chờ đó đi, đến lúc đó đừng sợ cái bản mặt thối tha đó của hắn, nếu hắn dám hung dữ với muội, muội cứ tìm ca ca.”

[*] Nghĩa đen là người miền núi sẽ có kế hay, ngày xưa thông thường các ẩn sĩ sẽ vào núi ở, khiêm tốn tự xưng là người miền núi.

Trần Nhu: “…”

Nàng còn có thể nói gì nữa đây? Chỉ có thể im lặng chờ tin tốt thôi chứ sao.

Trần Nhu nghĩ, có phải mình nên truyền tin cho Thích Nhung: Ca ta muốn hố chàng.

Nhưng mà, hình như cái hố này…

Từ sau lần Thích Nhung giúp Chu Giác thắng cược đánh mã cầu, Chu Giác đã tới Hầu phủ thăm hỏi rất nhiều lần, hắn muốn cùng Thích Nhung trở thành “hồ bằng cầu hữu”, hôm nay, hắn cũng chạy tới Hầu phủ.

Thích Nhung đang định rời phủ, không có thời gian chiêu đãi hắn, Chu Giác mặt dày mày dặn quấn lấy chàng, hỏi thăm chàng về chuyện của Trần Trưng.

Vừa nghe cái tên Trần Trưng, bước chân của Thích Nhung đã khựng lại, cầm roi ngựa xoay người nhìn Chu Giác.

“Quan hệ của ngươi và Trần Trưng rất tốt đúng không? Ta muốn hỏi thăm ngươi làm thế nào để lấy lòng hắn vậy?”

Hàng mày của Thích Nhung nhăn lại: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ta nghe nói gần đây Trần gia Tứ lang đang tổ chức một sự kiện, hắn lên kế hoạch mời mọi người tới Tây Sơn đạp thanh săn thú, mời nhiều người lắm, hình như hai muội muội của hắn cũng đi…”

Tay Thích Nhung nắm chặt roi ngựa.

“Có thể là Trần Thất cô nương cũng ở đó, nói thật, ta rất tò mò về Thất cô nương, dung mạo của nàng ấy xinh đẹp như đào như mận, hơn hẳn cả mẫu đơn, nhưng ngày ấy nghe tiếng tỳ bà của nàng ta, ta lại cảm thấy giai nhân này trông như một cây hàn mai trong tuyết vậy, không biết rốt cuộc tính cách của nàng như thế nào…” Nói một hồi, chính Chu Giác cũng đã dần đi xa khỏi chủ đề, nhưng quả thật là hắn rất tò mò về vị Thất cô nương này, muốn quan sát và nghiên cứu một phen.

Hắn vừa ngẩng đầu đã trông thấy sắc mặt của Thích Nhung, sắc mặt của người trước mắt hắn càng ngày càng khó coi, ánh mắt lạnh lẽo đến nỗi hắn chỉ thấy rùng mình không thôi.

“Biết tiểu Hầu gia ngươi không thích nghe mấy chuyện này rồi, nhưng lần trước ngươi giúp ta, ta tới nhắc nhở ngươi một câu, chắc chắn mấy ngày này Trần Tứ lang sẽ tính toán đánh cược đấu trà với ngươi, khí thế của hắn hung hăng lắm, đã chuẩn bị trước từ lâu rồi, nếu ngươi thua thì sẽ phải dẫn ngựa cho các quý nữ như mấy người khác đó, hắn chỉ mặt gọi tên nói muốn ngươi dẫn ngựa cho muội muội ruột của hắn trước mặt mọi người, ngươi sẽ mất hết thể diện đó.”

“Ngươi có thể chối từ, không cần thiết phải chịu thiệt dưới tay hắn đâu.”

“Khuyên ngươi đừng đánh cược với hắn.”

Thích Nhung lạnh lùng nói: “Không, ta sẽ đồng ý với hắn.”

“Ngươi hà tất gì phải tranh chấp vì cơn tức giận bé cỏn con này.” Chu Giác bất đắc dĩ.

Thích Nhung khinh miệt mà cười: “Ngươi cho rằng ta sẽ thua ư?”

Chu Giác: “…”

Thật đúng là…

Chu Giác thầm thở dài một hơi.

Xem ra là Trần Trưng dự đoán không tệ, không ngờ đúng thật là tiểu Hầu gia đã trúng kế khích tướng.

Lúc tới hắn cũng đã cá với Trần Trưng đó.

… Ta thua rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi