NHƯ MẬT TỰA ĐƯỜNG

Hà Thanh Nhu cầm thẻ phòng, do dự đứng trước cửa khoảng một phút, cuối cùng đành cam chịu mở cửa ra.

Căn phòng rất rộng rãi, các tiện nghi đều có đủ. Hai chiếc giường đặt song song, cách nhau 1m; wc và phòng tắm chung một không gian, chỉ ngăn cách bằng một lớp thủy tinh trong suốt, không hiểu kiến trúc sư nghĩ gì khi thiết kế phòng tắm nữa. WC và căn phòng cũng dùng thủy tinh "ngăn cách", từ ngoài nhìn vào trong không sót một thứ gì.

Bên kia căn phòng, rèm cửa sổ màu trắng gạo đang được kéo kín, phía sau tấm rèm là cửa sổ sát đất. Hà Thanh Nhu kéo rèm ra, trong phòng sáng sủa hơn rất nhiều. Lúc này thời tiết không tốt lắm, u ám mờ mịt, bầu trời tựa như bị phủ một tấm chăn màu xám xịt.

Khách sạn nằm ngay trên đường lớn, phòng của bọn họ ở tầng mười tám, từ chỗ này nhìn xuống liền thấy xe cộ tấp nập. Giao thông ở Bắc Kinh quả là danh bất hư truyền, mới bốn năm giờ đã kẹt từng hàng dài.

Lâm Nại làm thủ tục chỗ lễ tân xong thì về phòng, trong tay cầm hai chiếc túi đen. Sau khi cất đồ đạc xong, cô hỏi Hà Thanh Nhu: "Chị chọn giường nào?"

"Cái ở ngoài." Hà Thanh Nhu trả lời, nhưng chợt nghĩ đến cảnh tắm rửa tối nay, chỗ nào gần WC sẽ nhìn thấy rõ hơn, chị bèn lập tức đổi ý: "Giường ở trong đi."

Lâm Nại không nghĩ nhiều đến vậy, cô đáp: "Vậy tôi ngủ giường ở ngoài. À, đúng rồi, lễ tân gửi đồ, tối nay có thể dùng để đổi."

Cô đưa một chiếc túi đen cho Hà Thanh Nhu, bên trong là một chiếc qυầи ɭóŧ ren trắng tinh, mẫu mã vô cùng... đặc biệt.

Hà Thanh Nhu đỏ mặt, cảm thấy thứ đồ trong tay như trở nên nóng hổi.

Lâm Nại thấy chị không có phản ứng gì cả, bèn quơ quơ chiếc quần cùng mẫu mã nhưng có màu đen trong tay cô: "Nếu chị không thích màu trắng, có thể đổi với tôi."

Hà Thanh Nhu im lặng không đáp, ánh mắt mang vẻ phức tạp mà nhìn chiếc qυầи ɭóŧ ren.

"Đồ mới, đã khử trùng rồi." Lâm Nại cho rằng chị đang lo qυầи ɭóŧ này không sạch.

Hà Thanh Nhu bấm bụng đành mặc tạm một tối vậy, chị đặt lại chiếc qυầи ɭóŧ vào túi, mở ngăn kéo ở tủ đầu giường rồi đặt vào.

Trong lúc cúi người, chị tình cờ nhìn thoáng qua một chiếc hộp màu hồng dặt bên trong, trên hộp có dòng chữ cực lớn: "Thêm chất bôi trơn, vệ sinh an toàn", vành tai chị lập tức đỏ bừng, chị lén liếc nhìn Lâm Nại.

Lâm Nại hẳn là chưa chú ý đến, chị vội đẩy cái hộp kia vào trong cùng ngăn kéo.

"Tối nay có muốn ra ngoài đi dạo không?" Lâm Nại hỏi, cô rất quen thuộc nơi này, có thể làm hướng dẫn viên cho Hà Thanh Nhu.

"Tôi còn vài việc phải làm." Hà Thanh Nhu mải miết lướt điện thoại, nhấn vào nhóm trò chuyện của của đội làm hạng mục bộ giảm tốc để xem tiến độ công việc. Vạn Khoa Doãn nhắn trong nhóm rằng đã nộp tài liệu lên. Hà Thanh Nhu nói với Lâm Nại: "Chắc tầm tám, chín giờ mới rảnh."

"Đến lúc đó có thể đi đến phố Trường An, cảnh đêm ở đó rất đẹp."

"Được." Chị vừa nói vừa gửi tin nhắn cho Vạn Khoa Doãn, bảo anh đến cách bộ phận liên quan một chuyến, theo sát tiến độ kiểm duyệt.

Lâm Nại không có việc gì cần làm, bèn tùy tiện lật tài liệu nhìn qua.

"Cô không về thăm nhà à?" Hà Thanh Nhu hỏi.

Lâm Nại ngẩng đầu nhìn chị, bất đắc dĩ cười nói: "Có về thì bố mẹ tôi cũng không ở đấy, không cần thiết."

Hà Thanh Nhu hơi sửng sốt, im lặng hồi lâu mới mở miệng nói: "Nghe nói đồ ăn vặt ở Bắc Kinh rất nhiều, tối nay cô có thể đưa tôi đi xem sao."

"Được, khung cảnh ở phố Vương Phủ Tỉnh và Hộ Quốc Tự đều rất nhiều hàng ăn. Khách du lịch thường thích đến Vương Phủ Tỉnh, nhưng thật ra các tiệm ăn vặt ở Bắc Kinh rất nhiều, đi bừa vào một con hẻm nào đó cũng có thể tìm được các món đặc sản." Lâm Nại giới thiệu với chị.

Khóe môi Hà Thanh Nhu giương lên, chị cúi đầu tiếp tục làm việc.

Tầm chín giờ hai cô bắt đầu ra ngoài, ngồi taxi đến gần đường Phục Hưng, đi bộ xuyên qua Tây Đơn, lại rẽ sang hướng đông để đến Vương Phủ Tỉnh.

Đây là lần đầu tiên Hà Thanh Nhu đến đây. Khắp đường đèn đuốc sáng trưng, cực kì tấp nập, người đi đường rất đông. Chị và Lâm Nại cùng sánh bước, hai người vừa đi vừa ngắm nghía, thời gian trôi qua thật nhanh.

Lâm Nại mua cho chị một xâu kẹo hồ lô: "Các cô gái trẻ đều thích cái này, hương vị rất chính thống. Chị nếm thử xem."

Hà Thanh Nhu buồn cười: "Tôi lớn hơn cô năm tuổi."

Chị đã hai mươi tám, ở độ tuổi này, dù khuôn mặt còn trẻ trung đi chăng nữa cũng không hợp với cách gọi này, nghe cứ kì kì.

Mới nói xong, Lâm Nại đã cầm điện thoại chụp ảnh chị: "Chị không ngại chứ? Nếu ngại thì tôi xóa."

Chị không nói gì, coi như ngầm cho phép.

"Chị cười... rất đẹp."

Vẻ mặt cô chân thành thế kia ngược lại khiến Hà Thanh Nhu rất ngại ngùng.

Hà Thanh Nhu nghiêng mặt đi, ánh mắt nhìn về nơi xa. Trên đường có rất nhiều cặp tình nhân, cũng có những gia đình cùng đi tản bộ, cảnh tượng họ cười đùa thân thiết dưới ánh đèn đường màu cam như được phủ thêm sự ấm áp, mang đến cho chị thật nhiều cảm xúc.

Trong lúc chị thơ thẩn, một luồng sáng trắng chợt lóe lên. Ở một chỗ cách các cô vài ba bước, có một nhiếp ảnh gia mặc áo quần túi hộp đang nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, ống kính máy ảnh trong tay anh ta đang hướng về phía các cô.

Anh ta đi đến trước mặt Hà Thanh Nhu, ngại ngùng nói: "Thật xin lỗi, bệnh nghề nghiệp phát tác, tôi nhịn không được mới chụp."

"Không sao," Hà Thanh Nhu điềm đạm nói, "Chỉ cần không công khai ra là được."

"Cô yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không đăng. Cô có muốn xem thử không? Rất có ý thơ, nếu không tôi cũng đã không chụp các cô." Nhiếp ảnh gia kia gãi đầu, phấn khích cam đoan rồi đưa máy ảnh đến trước mặt Hà Thanh Nhu.

Đối phương đã có lòng như vậy, Hà Thanh Nhu gật đầu đồng ý.

Trong ảnh, khung cảnh là con phố đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa và lộng lẫy, tựa như bầu trời đầy sao. Hà Thanh Nhu đứng trước, bên dưới ánh đèn; Lâm Nại đứng sau, ở nơi mờ tối; Hà Thanh Nhu đang đưa mắt nhìn nơi xa, mà Lâm Nại thì đang nhìn chị.

"Thế nào? Tôi chụp cũng ổn đấy chứ?" Nhiếp ảnh gia cười và hỏi: "Có muốn tôi gửi cho cô không?"

Hà Thanh Nhu do dự trong giây lát, sau đó trả lời: "Muốn, cảm ơn anh."

"Vậy được rồi, cô đưa địa chỉ hộp thư cho tôi, lát nữa tôi về đến nhà sẽ lên mạng gửi cho cô."

Hà Thanh Nhu viết địa chỉ hộp thư cho anh ta. Lâm Nại thấy hai người nói chuyện có vẻ hợp rơ, cô cũng hứng khởi bước đến, hỏi nhiếp ảnh gia: "Có thể cho tôi xem thử không?"

Dĩ nhiên là nhiếp ảnh gia đồng ý, cầm máy ảnh định đưa cho cô xem. Hà Thanh Nhu hơi giật mình, lặng lẽ chen vào giữa hai người, kéo tay Lâm Nại: "Chúng ta đi đến đằng kia xem xem, hình như rất đông vui."

Chân mày Lâm Nại khẽ giật, không cần đoán cũng biết là Hà Thanh Nhu không muốn cô xem.

Cô nói với nhiếp ảnh gia là không xem nữa, Hà Thanh Nhu liền buông tay cô ra.

Hai người lại đi dạo tiếp một đoạn. Đoạng đường này rất nhiều cửa hàng bán đồ trang sức và quần áo.

"Chỗ này có rất nhiều mẫu để chọn, có muốn vào xem không?" Lâm Nại hỏi.

Làm gì có chuyện đi xa một chuyến mà không mua thứ gì, Hà Thanh Nhu nhìn quanh một vòng, quyết định vào tiệm trang sức bạc bên trái xem. Diện tích tiệm trang sức bạc này không lớn, thoạt nhìn rất bình thường, đồ trang sức bên trong hẳn sẽ không đắt.

Chị đi vào dạo quanh, chú ý đến một cái mặt dây chuyền. Trang sức trong tiệm không dán giá niêm yết, chị bèn hỏi nhân viên, giá 28000 tệ.

Cuối cùng vẫn không mua gì cả.

"Về thôi, sắp mười rưỡi rồi, sáng mai còn phải đến Quốc Tế Hòa Tín."

"Không xem nữa à?"

"Ừ, tôi hơi mệt rồi." Xem nữa cũng không mua được, cái giá kia không nằm trong khả năng chi trả của chị.

Hai cô gọi taxi về khách sạn.

Tối nay ánh trăng mờ ảo. Khác hẳn với sự âm u xám xịt vào ban ngày, vầng trăng khuyết chiếu sáng mặt đất, kết hợp với ánh đèn trắng hoặc vàng nơi nhân thế, tôn vinh lẫn nhau.

Hà Thanh Nhu ngồi trước cửa sổ sát đất lướt wechat xem tin tức.

Trên màn hình chợt hiện lên thông báo có thư điện tử mới từ một dãy số lạ, hẳn và vị nhiếp ảnh gia kia.

Chị mở thư điện tử ra, quả nhiên là vậy.

Tâm trạng hiên tại khi nhìn bức ảnh không giống như lúc nãy nữa. Không hiểu sao trong lòng chị dâng lên cảm giác phiền muộn, trống rỗng. Chị nhìn chằm chằm tấm ảnh hồi lâu, sau đó lưu vào album ảnh.

"Chị hay tôi tắm trước?" Lâm Nại chợt lên tiếng.

Chị mấp máy môi, ánh mắt không tự chủ được mà liếc về phía tấm thủy tinh trong suốt: "Cô tắm trước đi."

Lâm Nại lại không ngượng ngùng xoắn xuýt tới lui như chị. Cô cầm qυầи ɭóŧ vào WC, thoải mái cởi đồ ra.

Bức tường thủy tin không che giấu được thứ gì, Hà Thanh Nhu ở ngoài thấy rõ toàn bộ.

Đôi chân thẳng tắp chân thon dài, lưng thẳng và eo nhỏ với những đường cong mềm mại, còn có...

Hà Thanh Nhu rủ mắt xuống, cảm thấy khuôn mặt hơi nóng.

Sau khi Lâm Nại cởi đồ xong cũng không đi vào phòng tắm nay, mà đứng quay lưng ra ngoài một lúc, không biết đang đùa nghịch cái gì.

Lúc Hà Thanh Nhu ngước lên lại, cô đã vào trong. Nước nóng từ vòi sen phun ra, màn sương quẩn quanh, hơi nước dần đọng lên những bức tường thủy tinh, che đi phân nửa cảnh vật bên trong.

...

Lâm Nại tắm xong, mặc đồ ngủ dùng một lần của khách sạn rồi đi ra. Đồ ngủ rất ngắn, chỉ che tới ngang phần bắp đùi.

"Tôi tắm xong rồi, tới lượt chị đấy." Cô nói.

Hà Thanh Nhu ừ một tiếng, dời tầm mắt đi nơi khác, lặng lẽ đi vào, nhanh chóng cởϊ qυầи áo rồi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, hơi nước nóng vẫn chưa tan hết, hun đúc khiến cả người chị nóng lên.

Chị mở vòi sen ra, dòng nước chảy dọc theo tấm lưng trần mịn màng, uốn lượn theo vòng eo xuông phần bụng dưới, rồi chảy qua hai chân xuống nềm gạch men.

Rõ ràng đây là nước, nhưng nó lại giống như một ngọn lửa bao bọc lấy chị, càng tắm càng nóng, nóng đến mức trán chị dần rịn mồ hôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi