Nhu Phúc rút dao ra khỏi cơ thể Ngọc Tương, chỉnh lại y phục và mái tóc hơi rối cho nàng, để nàng nằm trong tư thế đoan trang tao nhã, lặng lẽ quỳ bên cạnh nàng, chăm chú nhìn nàng thật lâu. Một bóng đen chậm rãi tiến lại gần, chắn mất ánh sáng trước mặt Nhu Phúc. Nhu Phúc ngẩng đầu, lưỡi kiếm của Hoàn Nhan Thịnh phản chiếu ánh sáng sắc lạnh lên khuôn mặt nàng.
Nàng nhìn thẳng vào nam nhân ma quỷ này, không chút sợ hãi, lòng căm hận vô hạn rực cháy trong ánh mắt. Nàng bình tĩnh mà kiên quyết cầm con dao bạc dính đầy máu bên cạnh mình lên, đứng dậy, giơ tay, một giọt máu men theo lưỡi dao rơi xuống đất. Mũi dao lóe sáng, sau đó nhanh chóng lao xuống đâm về phía bụng của mình...
Một cánh tay mạnh mẽ kịp thời nắm được cổ tay nàng, tay còn lại nhanh chóng giằng lấy con dao trong tay, quăng nó xuống đất đá bay đi. Tông Tuyển thuận thế ôm lấy nàng từ phía sau, nàng vô thức vùng vẫy, y bèn tăng thêm sức lực kiềm chế nàng, đồng thời đưa một tay lên bịt chặt miệng của nàng, không để nàng lên tiếng nói bất cứ điều gì.
Hoàn Nhan Thịnh không buông thanh kiếm trong tay xuống, vẫn chĩa về phía bọn họ, hơi hếch cằm, lạnh lùng ra lệnh: "Tông Tuyển, tránh ra."
Tông Tuyển không buông tay, cũng không di chuyển một bước, nói với Hoàn Nhan Thịnh: "Lang chủ, việc này không liên quan tới nàng, xin hãy tha cho nàng."
"Không liên quan?" Hoàn Nhan Thịnh cười khẩy: "Nàng ta là tỷ muội của Triệu phi, lại thường xuyên qua lại với Triệu phi, việc mưu nghịch nàng ta cũng khó thoát nổi can hệ. Huống chi lại làm ra loại chuyện ngông cuồng thế này ngay trên điện, đâm chết Triệu phi để ả ta sớm được giải thoát. Ngươi nói xem, trẫm có thể tha cho nàng ta được không?"
Tông Tuyển nghiêm túc đáp: "Mặc dù nàng là em họ Triệu phi, song trước nay vẫn không thích biểu hiện ngày thường của Triệu phi, đã lâu rồi không còn qua lại với nàng ta, việc mưu phản nàng không hề hay biết. Bản tính nàng ngây thơ lương thiện, làm ra việc hôm nay hoàn toàn vì tình thân tỷ muội, hơn nữa hành động này thứ nhất chưa gây ra tai họa gì cho Đại Kim, thứ hai chưa tổn hại tới long thể. Lang chủ có lòng khoan dung của đấng thiên tử, chắc chắn sẽ không để bụng chút bất kính của tiểu nữ tử này."
Cảnh tượng này khiến Tông Bàn nhớ lại việc Tông Tuyển khi xưa tranh giành Nhu Phúc với mình, vô cùng mất vui, có ý giậu đổ bìm leo, đứng cạnh Hoàn Nhan Thịnh liếc nhìn Nhu Phúc nói: "Nữ tử này ánh mắt cay độc, còn hơn cả Triệu phi, chỉ e ngày sau nàng ta sẽ còn làm ra những việc hại nước hại dân hơn. Không bằng sớm xử lý sạch sẽ."
"Nàng chỉ là một cơ thiếp của ta, trói gà không chặt, có thể gây ra được phong ba gì?" Tông Tuyển biện giải: "Nếu Lang chủ tha cho nàng, thần sẽ nhốt nàng trong phủ nghiêm khắc quản giáo, về sau sẽ không để nàng gây chuyện nữa. Nếu nàng còn khiến Lang chủ tức giận, Tông Tuyển nguyện ý lấy cái chết tạ tội."
Hoàn Nhan Thịnh không hề quan tâm, chỉ lặp lại câu nói lạnh lùng kia: "Tông Tuyển, tránh ra."
Tông Tuyển lắc đầu, mà Nhu Phúc vẫn không ngừng giãy giụa, hai chân tức giận đá đạp lên người Tông Tuyển, muốn y buông mình ra, miệng đang bị bịt kín ấm ớ thốt ra những âm thanh không rõ ràng. Tông Tuyển biết chắc hẳn đó là những lời nguyền rủa mắng nhiếc người Kim, bèn không dám lơi lỏng chút nào, giữ chặt lấy miệng nàng, cật lực bảo vệ tính mạng đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc của nàng.
Hoàn Nhan Thịnh không nhiều lời nữa, nâng tay vung kiếm lên, đâm về phía ngực Nhu Phúc đang bị Tông Tuyển giữ chặt.
Tông Tuyển không kịp nghĩ nhiều, lập tức ôm chặt lấy Nhu Phúc nghiêng người né đi, song kiếm đã tới quá gần, cuối cùng vẫn không cách nào tránh được hoàn toàn, c ắm vào bắp tay phải của y.
Cơn đau khiến cơ thể y không nén được run rẩy, song vẫn không buông Nhu Phúc ra.
Hoàn Nhan Thịnh rút kiếm, nhìn máu của Tông Tuyển trên mũi kiếm, thở dài: "Năm ấy Bát thái tử theo tiên đế đi diệt Liêu quốc thắng lợi trở về, cũng chưa từng bị người Liêu nào làm tổn hại chút ít, không ngờ nay lại vì một nữ nhân Nam triều mà không tiếc tính mạng."
Tông Tuyển nhàn nhạt cười, vẫn lấy thân mình che cho Nhu Phúc: "Nàng là nữ nhân của thần, lại chưa phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ nào, vì sao thần không thể cứu?"
Nhu Phúc nhất thời im lặng, hai hàng lệ lã chã tuôn rơi, chảy qua mu bàn tay và những ngón tay của Tông Tuyển. Chất lỏng ấm nóng như thiêu đốt da thịt y, khiến trái tim y bất ngờ run lên.
Nhu Phúc lại bắt đầu không cam chịu vùng vẫy, không ngừng giãy giụa trái phải hòng thoát khỏi sự khống chế của y. Y thở dài, mặc kệ vết thương trên cánh tay đang chảy máu, kiên trì một tay giữ lấy eo nàng, tay kia bịt chặt miệng nàng, không để nàng lên tiếng nói bất kỳ điều gì.
Y tăng sức lực khiến nàng khó hô hấp hơn, nộ khí ngùn ngụt làm ửng đỏ cả khuôn mặt không tìm được chỗ phát ti3t. Nàng dần dà không chống đỡ nổi nữa, chân tay mềm nhũn, ý thức cũng mơ hồ dần, cuối cùng ngất đi.
Giữa đêm tỉnh lại, bốn bề tối đen như mực, cảm giác lạnh lẽo ẩm thấp.
Nàng vươn tay quờ quạng đồ vật xung quanh mình, lại chạm vào một người. Y lập tức ngồi dậy, nắm lấy tay nàng.
Cảm giác quen thuộc ấy, cùng với khí tức quen thuộc trên cơ thể này khiến nàng tức thì hiểu ra y là ai. Nàng ngây ra, hỏi: "Có phải ta đã chết rồi không?"
Y đáp: "Có ta ở đây, nàng không chết được."
Nàng mở lớn mắt gắng sức nhìn rõ bốn phía xung quanh, song không có một tia sáng nào, khiến nàng không thể không bỏ cuộc, rũ mắt hỏi: "Đây là đâu?"
Y bình thản nói cho nàng: "Ngục giam trong cung."
Chậm rãi nhớ lại những việc vừa diễn ra cách đây không lâu, nàng cũng không cảm thấy kì lạ, khi nhớ tới y mới khó hiểu hỏi: "Sao ngươi cũng ở đây?"
Y nở nụ cười trong bóng đêm: "Nếu ta không có ở đây, ta không dám chắc chắn nàng còn có thể ra ngoài được hay không."
Hoàn Nhan Thịnh vẫn không chịu tha cho nàng, mặc dù đã thấy y đổ máu để bảo vệ, vẫn nói phải tống nàng vào ngục trị tội. Mà y biết bất cứ cực hình nào đối với nàng cũng đều là một sự tra tấn tàn khốc, nếu lúc này rời xa nàng sẽ đồng nghĩa với việc từ bỏ nàng. Bởi thế y quyết định cùng nàng ở lại, cho dù có bị giam trong nhà tù hoàng cung, y cũng sẽ có thêm thời gian nghĩ cách đưa nàng ra ngoài an toàn.
Nàng liền im lặng, lát sau đột nhiên hoảng hốt hỏi: "Các tỷ muội của ta thì sao? Bọn họ đã được thả ra khỏi cung hay chưa?"
Y thoáng do dự, không biết có nên nói cho nàng biết sự thật hay không, bàn tay nàng trong tay y đã ủ ấm hồi lâu mà vẫn lạnh lẽo. Nàng cố chấp gặng hỏi, cuối cùng y đành thành thật nói: "Lang chủ nói phàm là nữ tử ngày thường có quan hệ thân thiết với Triệu phi đều phải trị tội. Đám tỷ muội đó của nàng, phần lớn đều bị trói lại, đem ra sân lớn đánh đến chết."
Đêm tối khiến y không thể nhìn thấy biểu cảm của nàng lúc này. Mà trong phòng tĩnh mịch, nàng không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Y đưa tay lên thăm dò, mới phát hiện khuôn mặt nàng ướt đẫm nước mắt.
Nàng tức giận quay đầu đi né tránh sự vuốt v e của y, nói: "Vì sao ngươi phải cứu ta? Cuộc sống thế này thêm một ngày cũng là cực hình."
"Nhất định phải tìm ra lý do cứu nàng sao?" Y ngẫm nghĩ, mỉm cười đáp: "Ta còn muốn uống trà nàng pha. Cái mạng nhỏ của nàng, tự nàng không biết trân trọng, vậy nên ta chỉ có thể quý trọng giùm nàng."
Nàng lại chìm vào im lặng, chỉ vùi đầu vào gối, khẽ khàng nức nở. Cứ như vậy thật lâu, y vuốt v e mái tóc nàng, nhận ra nàng đang run nhẹ, liền hỏi: "Lạnh không?"
Nàng không đáp lời. Y cởi áo ngoài xuống, khoác lên người nàng, sau đó nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
Nàng vẫn chống cự như thường lệ, trong lúc giằng co vô tình đụng vào vết thương đã được băng bó trên cánh tay phải của y. Nàng bèn ngừng lại, chậm rãi lần sờ.
Y đoán có lẽ nàng sẽ bất ngờ rạch lên vết thương như lần trước, song nàng không làm như vậy, chỉ chần chừ ve vuốt qua lại.
Y dang tay ra ôm lấy nàng. Lần này nàng không giãy giụa nữa, rúc vào lòng y lặng lẽ rơi lệ.
Hai ngày sau, mẫu thân của Tông Tuyển Hột Thạch Liệt thị tới lĩnh bọn họ ra khỏi ngục. Tông Tuyển bí mật hỏi bà làm thế nào mà thuyết phục được Lang chủ thả bọn họ ra, Hột Thạch Liệt thị thản nhiên đáp: "Ta chỉ để ngài ấy hiểu ra rằng, cô nương kia là điểm yếu của con. Một nam nhân vì nữ nhân mà mất sạch lý trí còn làm nổi chuyện lớn gì? Có nàng ta ở bên cạnh, con sẽ chỉ là một kẻ lỗ m ãng không đáng nhắc tới."
Tông Tuyển nghe xong mặc dù không vui, song cũng không phản bác, chỉ cúi đầu cười nhạt.
Hột Thạch Liệt thị lắc lắc đầu, than thở: "Lời này con cũng phải nhớ lấy. Ta cũng muốn biết, nàng ta rốt cuộc có điểm nào tốt mà khiến con quên sạch những điều ta đã dạy, đánh mất lý trí, bất chấp tất cả làm ra chuyện mạo hiểm như thế?"
"Nàng vui buồn thật tâm, yêu hận rõ ràng, trước giờ chưa từng che giấu cảm xúc của mình." Tông Tuyển thu lại ý cười, nói: "Con bảo vệ nàng, cũng giống như bảo vệ một phiên bản chỉ có thể sống trong lòng của bản thân."