Ngày Tông Tuyển về tới Thượng Kinh, trời có tuyết lớn. Để đi nhanh, Tông Tuyển không ngồi xe mà cưỡi thiên lý mã, vào tới thành đã là giữa đêm, những bông tuyết như lông ngỗng tung bay trắng trời, mỗi bước ngựa chạy đều lưu lại dấu chân sâu nửa tấc.
Vừa tới gần cổng thành đã trông thấy một người cưỡi ngựa đứng yên bên dưới, vóc dáng to béo, khuôn mặt âm trầm, tay đặt trên bội đao, ẩn hiện thần sắc tức giận, có thể thấy đã đợi rất lâu, trên mũ, trên vai đã đọng một lớp tuyết dày. Trông thấy Tông Tuyển, y bèn cao giọng gọi: "Cuối cùng chú cũng về rồi!"
Tông Tuyển giục ngựa lại gần, chắp tay với y: "Tông Bàn, nhiều ngày không gặp, hết thảy vẫn ổn chứ?"
Tông Bàn không vui đáp: "Sao lần này đi sứ chú không thương lượng trước với ta? Chú vừa đi, Tông Cán đã giở trò, nhân cơ hội bày cho tên nhóc hoàng đế bãi nhiễm mấy người của chúng ta liền. Hôm nay ta lại nhận được tin tức, hắn ta đã soạn một danh sách đề cử quan viên thăng chức, dĩ nhiên đại đa số là người của hắn, mà tên nhóc đó không ngờ cũng đồng ý, viết thánh chỉ, đợi ngày mai thăng triều sẽ tuyên đọc."
Tông Tuyển cười nói: "Chuyến đi sứ này cũng do ta nhất thời xúc động, đột nhiên muốn tới ngắm quang cảnh Nam triều, trước khi đi một ngày mới quyết định, bởi thế chưa kịp thương lượng với huynh. Hoàng đế làm như vậy, có phải vì gần đây huynh chọc nó không vui không?"
Tông Bàn không nhịn được thấp giọng chửi rủa vài tiếng, vừa dẫn Tông Tuyển vào thành vừa tức giận nói: "Tên nhóc đó càng ngày càng quá đáng! Lần trước nó nói ta không nên mang bội đao vào cung, ta liền không mang nữa, đã quá cho nó mặt mũi rồi, nào ngờ nó lại được nước lấn tới. Mấy ngày trước chẳng qua ta chỉ mắng Tông Cán vài câu trước mặt nó, nó xém chút nữa trở mặt với ta. Mẹ nó, đao cũng không cho mang, người cũng không cho mắng, bảo ta làm cháu trai nó luôn cho rồi!"
Tông Tuyển lắc đầu nói: "Nó ưa mềm không ưa cứng, phải luôn dỗ dành. Nếu huynh mỉm cười nói năng tử tế, nó sẽ chịu lắng nghe."
"Chưa chắc!" Tông Bàn quả quyết phản đối, "Tên nhóc này làm hoàng đế được mấy năm, bản lĩnh chưa có, song tính tình của hoàng đế lại học được không ít, cố chấp vô cùng. Nếu việc nó quyết định chú không đồng ý, nó sẽ lôi kéo người khác, tìm cách đối đầu với chú."
Tông Tuyển ngẫm nghĩ, cũng gật đầu: "Đứa bé này hình như càng ngày càng có chủ ý rồi... Có lẽ đích thực nên cứng rắn đúng lúc với nó."
Hai người cưỡi ngựa song song vừa đi vừa nói chuyện, phần nhiều là Tông Bàn oán thán cách hành xử của Hoàn Nhan Đản với Tông Tuyển, Tông Tuyển trầm ngâm, thi thoảng mới đáp lại vài câu. Đi tới đường lớn, Tông Bàn chỉ về phía hoàng cung: "Chú mau vào cung dừng thánh chỉ của nó lại đi, đợi đến ngày mai không kịp nữa rồi. Hiện giờ lời ta nói nó không chịu nghe, tối nay ta muốn tiến cung, nó lại dám bảo vệ binh không mở cửa cho ta. Ta tức quá bèn chạy tới cổng thành đợi chú vì nghe nói hôm nay chú quay về, không biết đã bao lâu rồi, chú nhất định phải tới giáo huấn nó, giúp ta xả cơn tức này."
Tông Tuyển cười: "Được."
Bởi thế Tông Bàn bèn chia tay Tông Tuyển, rẽ sang hướng khác, thúc ngựa về phủ. Tông Tuyển mỉm cười nhìn y xa dần, trong lòng thầm nghĩ người này trong tay nắm quyền lớn, vậy mà nhiều năm nay không chút tiến bộ, vẫn giống như ngòi pháo chạm vào là phát nổ, thô lỗ mà đơn giản.
Khúc mắc giữa y và Tông Bàn bắt nguồn từ Nhu Phúc, mà cũng kết thúc nhờ "Nhu Phúc".
Cuối năm Nhu Phúc quay về phía Nam ấy, gia thần của Tông Tuyển tìm được một cô gái Tống có dung mạo tương tự Nhu Phúc trong một túp lều rách nát ở Thượng Kinh, mừng rỡ lập tức dẫn về, dâng lên cho Tông Tuyển như dâng bảo vật.
Nữ tử đó tên là Lý Tĩnh Thiện, vốn là ni cô trong chùa Càn Minh ở Biện Kinh, trong biến cố Tĩnh Khang bị người Kim bắt đưa về Thượng Kinh. Tông Tuyển giữ nàng lại bên mình, lưu tâm dạy dỗ, cẩm y ngọc thực cung phụng, song cuối cùng không nạp nàng làm cơ thiếp, mà đem nàng tặng cho Tông Bàn. Tông Bàn vừa trông thấy đã mừng rỡ vô cùng, nhận lấy, thái độ đối với Tông Tuyển cũng hòa hoãn hơn. Sau đó sưu tầm những cô gái tướng mạo có chút tương tự với Nhu Phúc đã trở thành thói quen của Tông Tuyển, từ Thượng Kinh tới Đông Kinh, nhiều năm nay đã tìm được hơn 10 người. Năm Thiên Quyến đầu tiên, Tông Tuyển phụng chỉ vào triều, ý nguyện của Hoàn Nhan Đản là muốn y và anh trai khác mẹ Tông Cán bắt tay với nhau, khắc chế Tông Bàn kiêu căng phách lối, thăng y làm Thượng thư tả thừa tướng kiêm Thị trung, phong Trần vương. Thế nhưng vừa phong vương bái tướng xong, Tông Tuyển lại lập tức chủ động ghé thăm nhà Tông Bàn, dẫn theo hơn 10 nữ tử có tướng mạo tương tự Nhu Phúc tới. Những nữ tử đó duyên dáng múa hát trước mặt Tông Bàn, khiến y xem mà bủn rủn cả người, lại thêm Tông Tuyển cẩn thận phụng bồi, Tông Bàn bèn cười xòa xí xóa thù cũ. Hai người vui vẻ uống rượu, xuyên đêm tới sáng.
Sau đó, Tông Bàn liền biến thành con cờ để đối phó với Tông Cán của Tông Tuyển.
Có đủ năng lực đối đầu với Tông Cán, Tông Tuyển đã đợi ngày này rất nhiều năm.
Năm ấy để giúp Hoàn Nhan Đản thuận lợi được lập làm hoàng trữ Am ban bột cực liệt, Tông Tuyển đã bày cho y lôi kéo Quốc tướng Tông Hàn có quyền thế nhất. Quả nhiên, sau khi Hoàn Nhan Đản xin Hoàn Nhan Thịnh ban cho Tông Hàn khuyến thư miễn tội, Tông Hàn đã dồn toàn lực phò tá Hoàn Nhan Đản. Năm Thiên Hội thứ tám, Am ban bột cực liệt Hoàn Nhan Cảo hoăng, Hoàn Nhan Thịnh có ý lập con trai mình là Tông Bàn làm Am ban bột cực liệt mới, Tông Hàn hoặc công khai hoặc ngấm ngầm phản đối. Hai năm sau, Tông Hàn liên thủ với Hoàn Nhan Hi Doãn và Tông Cán, cùng vào cung khuyên Hoàn Nhan Thịnh lập Hoàn Nhan Đản. Hoàn Nhan Thịnh mặc dù không muốn, song thấy ba người đều là trọng thần, lấy chế độ huynh truyền đệ nối ra bức ép, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý, tuyên bố lập cháu đích tôn của Thái tổ Hoàn Nhan Đản làm Am ban bột cực liệt, thế nhưng cùng lúc cũng phong hoàng tử Tông Bàn làm Quốc luận hốt lỗ bột cực liệt, cùng Quốc luận tả bột cực liệt Tông Cán, Quốc luận hữu bột cực liệt kiêm Đô nguyên soái Tông Hàn làm đại thần phụ chính.
Năm Thiên Hội thứ mười ba, Hoàn Nhan Thịnh đổ bệnh qua đời, Am ban bột cực liệt Hoàn Nhan Đản kế vị trước linh cữu. Tông Hàn có công giúp tân đế lên ngôi quyền lực như mặt trời giữa trưa, nắm toàn bộ triều chính trong tay. Tiểu hoàng đế 16, 17 tuổi không cam tâm làm con rối, lặng lẽ viết thư cầu cứu Tông Tuyển đã được thăng làm Đông Kinh lưu thủ. Theo kế sách của Tông Tuyển, Hoàn Nhan Đản lấy tướng vị để tước đoạt binh quyền, lấy Tông Hàn làm Thái bảo, lĩnh tam tỉnh sự, phong Tấn Quốc vương, điều y từ Trung Nguyên về triều đình, đồng thời phong con trai trưởng của Thái Tông là Tông Bàn làm Thái sư, hoàng thúc Tông Cán làm Thái phó, lĩnh tam tỉnh sự giống Tông Hàn. Như vậy, ngoài mặt Tông Hàn được thăng quan tấn tước, song binh quyền vô hình trung đã bị tước đoạt, mà Tông Bàn, Tông Cán cũng san sẻ bớt quyền lực chính trị của y. Tâm phúc của Tông Hàn là Cao Khánh Duệ đang giữ chức Tây Kinh lưu thủ cũng bị điều về triều, do Hoàn Nhan Đản khắc chế.
Vì Tông Hàn ngăn cản Hoàn Nhan Thịnh lập Tông Bàn làm hoàng trữ, Tông Bàn vẫn luôn ghi hận y, cũng muốn kéo y ngã ngựa. Năm Thiên Hội thứ mười lăm, Tông Tuyển bí mật hiến cho Tông Bàn và Thát Lãn đang liên thủ với y một kế có thể đem tới đả kích lớn cho Tông Hàn. Mật cáo với Hoàn Nhan Đản, xin y cẩn thận kiểm tra tài sản của Cao Khánh Duệ. Đây là một phương thức định tội rất tốt, phàm là đại thần quyền cao chức trọng đều hiếm ai hoàn toàn trong sạch, Cao Khánh Duệ cũng không ngoại lệ, hễ kiểm tra ắt sẽ thấy điều khuất tất. Không lâu sau, Hoàn Nhan Đản lấy tội danh tham ô bắt giam Cao Khánh Duệ, đồng thời hạ lệnh xử chém đầu.
Tông Hàn phẫn nộ không thôi, tới lúc đó mới đột nhiên tỉnh ngộ: trong tay đã không còn binh quyền, lại bị Tông Bàn, Tông Cán chèn ép, chẳng ngờ lại không thể xoay chuyển tình hình. Bất đắc dĩ, y chỉ đành gặp Hoàn Nhan Đản cầu xin: "Nếu bệ hạ tha cho Cao Khánh Duệ, miễn tội chết cho y, thần bằng lòng miễn quan làm dân."
Hoàn Nhan Đản chỉ cười, ôn hòa đáp: "Thái bảo quay về đi, an tâm ở trong phủ đợi tin tức tốt."
"Tin tức tốt" mà Tông Hàn đợi được là Hoàn Nhan Đản hạ lệnh hành quyết Cao Khánh Duệ sớm hơn, cùng với việc hai tâm phúc lớn của y là Sơn Tây lộ chuyển vận sứ Lưu Tư và Tiêu Châu phòng ngự sứ Lý Hưng Lân lần lượt bị xử chết và bãi chức.
Trước khi Cao Khánh Duệ bị hành quyết, Tông Hàn tới pháp trường tiễn biệt. Cao Khánh Duệ nhìn Tông Hàn khóc lóc nói: "Nếu ngài chịu nghe lời tôi, thì nào đi tới bước đường hôm nay? Sau khi tôi chết, ngài phải tự bảo trọng."
Tông Hàn cũng nghẹn ngào, giương mắt nhìn tâm phúc nhiều năm nay theo sát bên mình bị chém đầu thị chúng.
Lời giã biệt trước khi chết là tai họa cuối cùng của Tông Hàn.
Khi ấy Tông Tuyển về kinh nhậm chức, yết kiến Hoàn Nhan Đản. Hoàn Nhan Đản mừng rỡ vô cùng, bí mật bàn bạc với y, vô cùng nghi ngờ câu nói kia của Cao Khánh Duệ: "Theo ý Bát thúc, câu này của hắn có ý gì?"
Tông Tuyển không buồn ngước mắt, quay sang nhìn cốc chén trên mặt bàn nói: "Rất dễ thấy, Cao Khánh Duệ từng khuyên Tông Hàn mưu phản, khi ấy Tông Hàn vẫn còn cố kỵ, bởi thế mới chưa đồng ý."
Vừa nghe hai chữ "mưu phản", khuôn mặt Hoàn Nhan Đản đã lạnh xuống, ánh sáng rét lạnh vụt qua đôi mắt.
Tông Tuyển vờ như không thấy, đợi y tiếp tục lên tiếng: "Bát thúc, hiện giờ ta nên xử lý Tông Hàn thế nào?"
"Tông Hàn nắm trọng quyền trong tay, trong lòng mang mưu đồ bất chính, người trong nước đều biết..." Tông Tuyển cười nhạt nhìn Hoàn Nhan Đản, thốt ra hai chữ cuối cùng: "Phải giết."
Hoàn Nhan Đản bèn lập tức hạ lệnh bí mật bắt giam Tông Hàn, song e ngại phản ứng của quần thần, bởi thế vẫn chưa trị tội y.
Một đêm nọ, Tông Tuyển bước vào ngục giam, đi tới trước mặt Tông Hàn bị giam giữ, khóe môi xuất hiện ý cười như có như không, chắp tay nhìn y: "Ngày sau trên đường xuống suối vàng, nếu Thái bảo có gặp nhị ca ta, xin hãy thay ta hỏi thăm huynh ấy."
Tông Hàn đầu bù tóc rối trợn trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn y chằm chằm hồi lâu, đột nhiên tỉnh ngộ: "Tông Tuyển, hóa ra là ngươi! Ngươi cho rằng ta hại nhị ca ngươi, bởi thế giật dây tên nhóc Hoàn Nhan Đản đó hại ta!"
Tông Tuyển nhướng mày, không đáp.
Tông Hàn không ngừng lắc đầu: "Không phải ta... Mặc dù lúc ấy ta cùng nhị ca ngươi thường xuyên xung đột, song thủ đoạn bí mật hãm hại này ta sẽ không bao giờ làm..."
"Đích thực không phải ngươi, thế nhưng rõ ràng ngươi biết có người muốn hại huynh ấy, song lại không cứu." Tông Tuyển cúi người xuống nhìn Tông Hàn đang kinh ngạc: "Nói, kẻ đó là ai?"
Tông Hàn đờ đẫn nhìn y một hồi, đột nhiên phá lên cười: "Ta biết là ai, thế nhưng ta sẽ không nói cho ngươi. Ta sẽ để kẻ đó luôn bên cạnh ngươi, đợi tới khi ngươi không chút phòng bị, sẽ cho ngươi một nhát dao trí mạng!"
"Ngươi tưởng ta không biết thật à?" Tông Tuyển cười lạnh, "Y quan năm đó, là người của Tông Cán."
Tông Hàn mở lớn mắt: "Ngươi, ngươi làm sao biết được?"
Tông Tuyển đáp: "Đã qua nhiều năm như vậy rồi, những việc trước đây không hiểu cũng dần hiểu ra, đặc biệt là sau khi kẻ hại nhị ca ta cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, vươn móng vuốt về phía quyền lực."
Tông Hàn tức giận đáp: "Vậy ngươi tới đây làm gì? Diễu võ giương oai à?"
Tông Tuyển cười khẩy: "Ta chỉ muốn cho ngươi được chết rõ ràng." Dứt lời liền ngậm cười bước ra bên ngoài. Loại bỏ chướng ngại Tông Hàn, từ nay về sau y có thể dồn toàn bộ sức lực tranh đấu với Tông Cán.
"Cút, kẻ tiểu nhân trốn sau lưng người khác chơi đùa mưu quyền!" Tông Hàn trỏ vào bóng lưng y mắng, "Ngươi tưởng rằng mình đang báo thù cho nhị ca ngươi sao? Không! Ngươi chỉ đang mượn danh nghĩa báo thù để che giấu dã tâm không thể cho người khác biết của mình! Nếu nhị ca ngươi còn sống tới hôm nay, đứng ở địa vị của ta, cũng sẽ bị ngươi tính kế giống hệt! Thế nhưng ngươi đừng quá đắc ý, sói già âm hiểm xảo quyệt, rồi cũng sẽ tới một ngày dẫn lửa tự thiêu, bị những dã thú khác xé xác!"
Từ đó trở đi, Tông Hàn không ngừng mắng chửi, cũng không ăn uống gì nữa, chỉ thường xuyên uống rượu, không lâu sau liền bỏ mạng.