NHU PHÚC ĐẾ CƠ

Trong trái tim Tông Tuyển có những hình ảnh về Nhu Phúc, về những chuyện cũ đã qua. Chẳng hạn như sân vườn đầy lá vàng rơi, hay giữa đất trời mênh mông nàng quật cường đi lướt qua y, váy áo trắng tinh tung bay như một ngọn lửa lạnh. Tuy nhiên, ở Tống cung Nam triều, y chỉ dùng một câu đơn giản để kể về hết thảy những chuyện này: "Nàng từng được ban cho ta. Đôi chân nhỏ của nàng là do ta tháo. Sau đó, ta lại nạp em gái nàng là Hiền Phúc. Hiền Phúc không cẩn thận uống nhầm rượu độc, bỏ mạng. Nàng trút giận lên ta, nghĩ đủ mọi cách muốn trốn về Nam triều. Mà ta, cuối cùng, đã để nàng được toại nguyện."

Đơn giản tới mức khiến Triệu Cấu có chút sững sờ, đợi Tông Tuyển nói xong, không thấy y nói tiếp, mới hỏi: "Chỉ vậy thôi?"

"Chỉ vậy thôi." Tông Tuyển cười: "Lẽ nào, bệ hạ còn muốn biết thêm nhiều chi tiết hơn, tỷ dụ như ta đã nạp Phúc Quốc trưởng công chúa như thế nào?"

Triệu Cấu lập tức quay mặt đi, khôi phục lại ngữ khí bình thản: "Không cần."

Tông Tuyển nói: "Vậy thì tới đây thôi. Nếu ngày sau sự thành, vẫn mong bệ hạ đừng quên thỉnh cầu của Tông Tuyển." Dứt lời lại quay sang nhìn hàn mai dưới ánh trăng, cười nói: "Cảnh đẹp ý vui như vậy, chủ đề ban nãy hình như có chút không hợp với phong cảnh. Tông Tuyển yêu thích văn vật Nam triều đã lâu, nếu được bệ hạ đích thân giới thiệu, quả thực tam sinh hữu hạnh."

Triệu Cấu cũng khách sáo đáp: "Các hạ muốn biết việc gì, nếu biết, trẫm sẽ không giấu giếm."

Tông Tuyển ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ lên chiếc ly trước mặt, nói: "Khi còn sống trong phủ đệ của ta, Phúc Quốc trưởng công chúa thường cười nhạo người Kim chúng ta nấu trà bằng sữa, nói chúng ta tàn phá của trời. Nay không rõ bệ hạ có thể pha một ấm trà, để ta được thưởng thức trà nghệ đất Nam hay chăng?"

"Việc này thì có gì khó?" Triệu Cấu cười nhạt, lập tức đồng ý, mệnh cung nhân mang đồ pha trà tới, đích thân nấu trước pha trà cho Tông Tuyển.

Tông Tuyển thấy y khuấy trà cao ngón tay xoay vần, động tác thuần thục, không nén được than thở, không ngớt ngợi khen trà nghệ của y. Triệu Cấu khiêm tốn đáp lại, hai người thi thoảng lại nhìn nhau cười, giống như những người bạn trà tâm đầu ý hợp.

Sau đó trong lúc uống trà tán gẫu, chủ đề cuối cùng vẫn là phong vật hai nước. Khi nhắc tới vàng bạc đá quý, Tông Tuyển dường như vô tình hỏi: "Miếng ngọc bội ban nãy, Phúc Quốc trưởng công chúa đã nhận chưa?"

"Dĩ nhiên." Triệu Cấu thản nhiên đáp: "Nếu không trẫm cũng không mời nổi muội ấy."

Tông Tuyển lại hỏi: "Vậy thì, ngọc bội hiện giờ đang ở trong tay nàng?"

Triệu Cấu gật đầu, mỉm cười hỏi lại: "Trần vương lưu luyến vật này như vậy, phải chăng vì nó có điểm nào trân quý dị thường? Thế nhưng xá muội yêu thích không rời, trẫm muốn mượn nhìn một lát muội ấy cũng không cho, chỉ e sẽ không nỡ trả lại cho các hạ. Hay là trẫm tặng các hạ mười hộp châu báu để đổi lấy?"

Tông Tuyển thoáng lộ vẻ do dự, song cuối cùng vẫn phất tay, cười nói: "Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, là công chúa tự mình tìm thấy khi còn ở Kim quốc, bởi thế rất xem trọng, kỳ thực không đáng bao nhiêu tiền. Nếu nàng đã thích thì cứ để nàng giữ, Tông Tuyển sao dám nhận châu báu của bệ hạ!"

Triệu Cấu không nói năng gì, ngậm cười rót một ly trà nữa cho Tông Tuyển.

Lại nói chuyện thêm một canh giờ nữa, Tông Tuyển cáo từ, Triệu Cấu đứng dậy tiễn biệt. Tông Tuyển đã bước ra bên ngoài, Triệu Cấu lại đột nhiên lên tiếng xin y dừng bước. Tông Tuyển xoay người lại đợi y mở lời, y lại do dự vô cùng, chậm rãi bước tới bên Tông Tuyển, ngẫm nghĩ hồi lâu mới thấp giọng hỏi: "Mẫu hậu trẫm... hiện giờ vẫn ổn chứ?"

"Rất ổn." Tông Tuyển đáp: "Những năm này Vi phu nhân được Cái Thiên đại vương cẩn thận chăm sóc, bệ hạ hẳn cũng biết."

Triệu Cấu im lặng. Tông Tuyển thoáng dừng lại, ý cười quỷ dị đột nhiên tràn ra khỏi khóe mắt: "Chúc mừng. Mấy năm nay, ngài lại có thêm hai đệ đệ nữa."

Dứt lời, y tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Triệu Cấu. Mà Triệu Cấu chỉ lẳng lặng nhìn Tông Tuyển như cũ, giống như vừa nghe được tin tức này không hề liên quan tới mình. Lát sau, khóe môi y vẫn có thể chậm rãi cong lên, không chút thất lễ nói: "Đa tạ."

Lần này Tông Tuyển quả thực âm thầm tán thưởng, suýt chút nữa vỗ bàn khen hay.

Tông Tuyển lần nữa cáo từ, Triệu Cấu cũng không níu kéo, mệnh hai cung nhân soi đèn dẫn đường cho y. Trước khi Tông Tuyển rời đi, Triệu Cấu cười nhạt dặn dò: "Đêm xuống gió mạnh, Trần vương các hạ đi đường cẩn thận."

Tông Tuyển bật cười, trông thấy lớp sa trắng bên ngoài chụp đèn có vẽ phong cảnh Tây hồ bằng mực nhạt, bèn đón lấy cây đèn trong tay cung nhân dẫn đường, giương cao lên để Triệu Cấu xem, ngữ khí nghiêm túc hơn nói: "Tông Tuyển tự mình không tiếc gì tấm thân này, thế nhưng chỉ e nếu có chút sơ sẩy nào, sẽ khiến nửa giang sơn này vỡ nát. Bởi thế, ta sẽ cẩn thận."

Triệu Cấu nhìn theo y, cho tới tận khi bóng dáng y biến mất hoàn toàn, mới chậm rãi thu đôi tay ban nãy chắp sau lưng về. Xòe tay phải ra, trong đó là miếng ngọc bội Tông Tuyển tặng cho Nhu Phúc, mà lòng bàn tay y đã có thêm hai vết máu tụ. Khi Tông Tuyển nói với y lời "chúc mừng", bàn tay phải sau lưng y đã lặng lẽ thu vào ống tay áo, siết chặt miếng ngọc bội, cơ hồ muốn bóp nó nát thành bụi. Vết máu tụ chứng minh bàn tay y đã từng phải chịu nỗi đau thấu tim, song lúc ấy y không hề phát giác.

Y quay về trong các, ngồi xuống quan sát miếng ngọc bội hồi lâu, cẩn thận cất đi. Gọi nội thị tỉnh áp ban vào, lấy lý do hai cung nhân dẫn đường cho Tông Tuyển lơ là chức trách, mệnh áp ban bắt lại, xử chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi