"Phải, là ta đã giết hắn." Triệu Cấu đột nhiên quay sang đối diện với nàng, thản nhiên nhìn vào mắt nàng, "Đây không phải điều mà muội vẫn hằng trông đợi sao?"
Nhu Phúc ngẩn ra, sau đó lại khẽ cười với y: "Phải rồi, huynh đã giết hắn, thật tốt." Nàng cúi người khom gối đặt chiếc đèn xuống đất, nhất thời cầm không vững, đèn khẽ nghiêng, khiến ánh nến tắt lụi. Nàng cũng không bận tâm, đứng dậy chỉnh trang y phục, lại trịnh trọng bái tạ Triệu Cấu: "Đa tạ quan gia."
Triệu Cấu cảm thấy hành động của nàng kì dị, cũng không đáp lại theo phép tắc thông thường, khi nàng lần nữa cầm chiếc đèn lên chỉ nói: "Để ta thắp lại cho muội."
Mà nàng lắc lắc đầu, lặng lẽ quay người, men theo bờ hồ đi tới nơi cách y mấy chục bước, lại đặt chiếc đèn không thắp nến này xuống mặt nước, nhẹ nhàng hắt nước, để nó trôi đi, sau đó đứng thẳng người, thẫn thờ nhìn nó hòa tan vào thiên hà "Nhất Điểm Hồng".
Dựa vào dàn hoa, hương quế thơm ngào ngạt, đàn sáo vẫn hòa tấu du dương như thế. Trên mặt nước ngàn vạn chiếc đèn trôi nổi, ánh sáng lặng im tụ lại nơi đáy mắt nàng. Nàng một mình đứng bên rìa thế giới phồn hoa. Vầng trăng nơi chân trời tròn vẹn mỹ mãn, lại bỏ mặc nàng đơn độc giữa chốn nhân gian.