NIỆM VÔ SONG


Đàm Âm xem xét tình thế này, phỏng chừng không tới một canh giờ nữa tình hình sẽ không thay đổi, nàng dứt khoát đem khăn trải lên tảng đá bên bờ, nhã nhặn ngồi xuống, ngắm phong cảnh chờ vị đại tăng lữ kia tự lên bờ.

Đại tăng lữ nghiêng đầu nói giỡn với bọn tiểu thị nữ, dư quang khóe mắt lại nhìn Đàm Âm, nửa người nàng vẫn còn ướt, tóc dài bết qua má, cả người giấu ở trong bóng cây, lại an tĩnh, bộ dạng tịch mịch.

Ngày hôm qua Đàm Âm vừa tới Lục Giác điện, tất cả những sự tích đơn giản trong cuộc đời nàng cũng đồng thời đến trên tay hắn.

Bộ tộc Hữu Hồ kéo dài gần vạn năm, nếu không có một chút cảnh giác, chỉ sợ đã sớm bị diệt tộc.

Không nói ra được tại sao, hắn đối với Đàm Âm nảy sinh nghi ngờ, thái độ của nàng quá thản nhiên, hành sự quá yên tĩnh, mười bảy tuổi không tính là lớn, mặc dù tuổi cũng không thể coi là nhỏ, nhưng cũng không hẳn là như nàng.

Nhưng cuộc đời nàng thật sự tìm không ra chút đáng nghi nào.


Sinh ra ở Nguyên thành, cha mẹ mất sớm, được cha mẹ nuôi nuôi lớn, đầu năm cha mẹ nuôi cũng vì bệnh mà qua đời, cho nên nàng mới đến Phương Ngoại Sơn.

Về phần cha mẹ, bao gồm cả cha mẹ nuôi, thậm chí tám đời tổ tông đều bị điều tra, không có chút nghi ngờ, nàng thật sự là một cô gái bình thường nhất.

Là hắn suy nghĩ quá nhiều sao?

Mặt trời dần ngả về phía tây, đám thị nữ bên cạnh hồ nước cũng dần dần tản đi, dù sao các nàng tới bên ngoài núi để làm việc, không phải tới để si mê hoa lệ, thỉnh thoảng lén nhìn sắc đẹp của các tiên nhân là rất bình thường, suốt ngày nhìn trộm chính là ngốc thật.

Ngôi đình gỗ thông ồn ào yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng nước róc rách.

Đại tăng lữ đem tóc dài ướt nhẹp ra sau tai, ở trong nước vẫy vẫy tay với Đàm Âm: "Tiểu Cơ, ta ngâm ở trong nước hơn một canh giờ, ngươi nhẫn tâm sao?"

Đàm Âm đứng dậy phủi phủi bụi đất, tiếp tục hành lễ, ngay cả lời nói cũng không sửa một chữ: "Đại tăng lữ điện hạ, mời lên bờ thay áo."

Trên đời thật sự có loại người không thú vị cỡ này!

Đại tăng lữ thở phì phò bơi đến bên bờ, trừng nàng: "Ngươi chỉ biết nói hai câu này thôi sao?"

Đàm Âm suy nghĩ một chút, sửa lời nói: "Mời lên bờ thay áo, đại tăng lữ điện hạ."


Quả thực hắn không biết là tức giận đến mức lập tức nhảy lên bờ, hay là ôm cái bụng lăn lộn trong nước cười vui vẻ.

Nhẫn nhịn cả buổi, hắn thở dài một tiếng, chống cằm ngửa đầu nhìn nàng, nghiêm trang khuyên bảo: "Tiểu Cơ, ta nói cho ngươi biết, nếu cô gái quá không thú vị, nam nhân sẽ không thích, đặc biệt là giống như ngươi vậy.

Bỏ đi, đỡ ta lên bờ."

Hắn ta vươn tay ra, làm bộ muốn đi lên.

Đàm Âm tất cung tất kính đỡ lấy cánh tay hắn, không ngờ hắn đột nhiên trở tay bắt lấy cổ tay nàng, kéo sát theo một cái, Đàm Âm đứng không vững, không kịp kinh hô, bị hắn kéo vù một tiếng ngã vào trong hồ nước, bọt bắn tung tóe khắp nơi.

Đại tăng lữ cười ha ha, vỗ tay nói: "Dưới nước tư vị không tệ chứ?"

Đàm Âm ở trong nước nhảy lên nhảy xuống không ngớt, giống như một con mèo thất kinh, nàng không biết bơi! Hồ nước này thật sâu! Nàng trong lúc hoảng sợ, hai tay vồ loạn, khoảng cách đến bờ kỳ thật không xa, nhưng đối với một người không biết bơi như nàng mà nói, không những không đủ để nàng nhảy lên bờ, ngược lại càng trôi ra xa.

Hồ nước này không biết sâu bao nhiêu, một hồi nàng nổi lên, một hồi chìm xuống nước, chân hoàn toàn không thể chạm đến đáy.


Đại tăng lữ giống như không có ý định ra tay giúp đỡ, hắn cười híp mắt nhìn Đàm Âm khó khăn giãy dụa trong nước, cuối cùng trầm xuống, mặt nước chỉ lưu lại một chuỗi bong bóng dài.

Ai nha nha, sẽ chết người sao? Hắn tựa vào tảng đá bên bờ, nhìn mặt nước dần dần bình tĩnh, hình như người dưới đó không còn nổi lên nữa, chẳng lẽ thật sự chìm xuống rồi? Dù gì cũng là mỹ nhân, uống một bụng nước có thể chết đuối chỉ sợ cũng không đẹp đẽ gì, đáng tiếc.

Hắn vô thanh vô tức lặn xuống, quả nhiên thấy Đàm Âm còn giãy dụa yếu ớt dưới nước, không biết đã uống bao nhiêu nước.

Hắn bơi qua tóm lấy cổ áo của nàng, tay nàng đang vung loạn rốt cuộc có thể sờ được một vật, lập tức nắm chặt không thả, đại tăng lữ mang theo nàng nhanh chóng nổi lên mặt nước, y phục của hắn đều sắp bị nàng xé rách, khí lực người chết đuối hết lần này tới lần khác đặc biệt lớn, nàng siết y phục của hắn, siết đến hắn cũng không thở nổi.

"Buông tay..." Đại tăng lữ xanh mặt: "Ta sắp bị ngươi siết chết rồi."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi