NON XANH VẪN Ở ĐÂY

Đuôi mày Hứa Thanh San khẽ nhếch. Cô không tiếp lời hắn, đóng ghi chép, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, uể oải nhắm mắt.

Lần đầu tiên trong đời cách cái chết gần như vậy. Loại hãi hùng nghĩ lại còn rùng mình và vô phương ứng đối này, đan xen thành một mớ bòng bong, đè nặng trong lòng.

Cho rằng mình đã nghĩ nhiều, lại cảm thấy chưa từng nghĩ gì hết.

Lúc trước vẫn không cảm thấy sợ, đây có lẽ là phản ứng xúc tác, chân tay bắt đầu không kiểm soát được mà run rẩy, nhịp tim đập rất nhanh.

Trở lại huyện lỵ, Hứa Thanh San hãy còn sợ hãi, đi kiểm tra không bị thương bên trong cũng không bị thương bên ngoài, mặt cô vẫn tái nhợt, đầu óc như thể bị chặn đứt, luôn dừng lại ở thời điểm xảy ra tai nạn.

Cô thật sự sợ chết khiếp.

Ra khỏi bệnh viện, cảm giác hoảng loạn vơi bớt, cuối cùng đầu óc tê liệt cũng hồi phục.

Chắc chắn chiếc xe đã bị đè biến dạng, dù có bảo hiểm bồi thường thì đoán chừng vẫn sẽ phải mất một khoản lớn. Ban nãy đi vội quá, cô quên hỏi trên xe của Hứa Thanh Sơn có camera hành trình không.

Lên xe, uống hớp nước, Hứa Thanh San nghiêng đầu, tầm mắt dừng giây lát trên khuôn mặt Hứa Thanh Sơn, đoạn quay sang nhìn bên ngoài kính chắn gió: "Em đưa số điện thoại công ty cho thuê xe cho anh, nên bồi thường thế nào, anh xử lý dùm em. Chắc tầm tối xe cẩu của đội cảnh sát giao thông mới kéo xe về. Nếu anh có việc gấp thì đợi đường thông, đi trước đi. Em ở đây chờ."

"Anh không có việc gì gấp cả. Việc cần phải giải quyết, Chung Thành làm hộ cả rồi." Hứa Thanh Sơn vặn nắp chai nước khoáng, ngửa đầu, uống liền một hơi hết hơn nửa.

Vết thương trên mu bàn tay đã được xử lý, trông không đáng sợ nữa, nhưng vẫn rỉ máu.

Đặt chai nước xuống, hắn duỗi tay qua, lòng bàn tay áp lên má Hứa Thanh San, nhẹ nhàng vuốt ve một chốc, tiếp đến trượt xuống, dừng trên bả vai cô, khẽ dùng sức, cúi người ôm cô vào lòng.

Hứa Thanh San không từ chối cái ôm của hắn. Gác cằm lên vai hắn, cô có thể cảm nhận được nhịp tim hắn đập không chậm hơn mình là bao.

Lúc lâu sau, hắn buông cô ra, từ từ ngồi thẳng lại, mở nắp bao thuốc, rút một điếu đưa lên miệng, bật máy lửa "tạch" một tiếng, châm thuốc.

"Đủ tiền xây sửa cầu chưa anh?" Hứa Thanh San dựa đầu vào lưng ghế, sắc mặt vẫn trắng nhợt: "Kế hoạch gây quỹ cộng động sẽ triển khai ngay thôi, có mấy doanh nghiệp có ý muốn hỗ trợ xây dựng. Chung Thanh đang tích cực trao đổi."

"Đủ rồi." Hứa Thanh Sơn nhả khói thuốc, nắm tay cô rất tự nhiên: "Còn hoảng không?"

"Hơi hơi. Em tưởng ngủ rồi thì không tỉnh lại được nữa." Hứa Thanh San cong khóe môi, giọng điệu tự giễu: "Xưa có câu: "Người tốt yểu mệnh, kẻ gây tai họa thì sống lâu", em ắt là tai họa rồi."

Hứa Thanh Sơn phun khói thuốc, quay sang nhìn vào mắt cô, không nhịn nổi cười: "Muốn gây tai họa cho ai?"

"Cho em thời gian bình tĩnh đã!" Hứa Thanh San tránh ánh mắt của Hứa Thanh Sơn, nhịp tim chẳng được tích sự gì, lại đập loạn. Cô nói với giọng nửa hờn dỗi nửa trách cứ: "Bụng dạ đen tối."

Nụ cười trên môi Hứa Thanh Sơn thêm đậm. Hắn hút nốt nửa điếu thuốc, rồi dụi vào trong gạt tàn.

Buổi tối, xe cần cẩu của đội cảnh sát giao thông mới khai thông điểm sạt lở. Chiếc xe Hứa Thanh San thuê bị biến dạng nghiêm trọng, có sửa cũng không dễ.

Bên công ty cho thuê xe xem hình ảnh camera trên xe ghi lại, ngỏ ý muốn thương lượng cùng công ty bảo hiểm, khi có kết quả sẽ liên lạc với cô.

Hứa Thanh San không có ý kiến gì với đề nghị ấy. Tai nạn lần này hoàn toàn là thiên tai, không thể trách cô được.

Ăn tối xong, nghỉ lại huyện. Hứa Thanh San chuyển đồ trên xe xuống, dùng laptop của Hứa Thanh Sơn cắt một đoạn video mà camera hành trình trên xe ghi lại, đăng lên Weibo.

Lúc xảy ra sự cố, xe của Hứa Thanh Sơn vừa vặn theo sau, camera hành trình quay được toàn bộ quá trình bị vùi lấp và được cứu thoát của cô.

Đoạn video bị vùi lấp được đăng lên trước, các fan liền sôi trào, nhao nhao hỏi cô đã gặp phải chuyện gì?

Hứa Thanh San ôm máy tính bảng, trả lời qua quýt: Sống sót sau tai nạn.

Tiếp đó, cô đăng đoạn video được cứu lên. Ngẫm một tẹo, đăng riêng một câu: Không có kỳ tích trong cuộc đời, tôi may mắn bản thân còn sống sót, may mắn có người sẵn lòng dũng cảm quên mình vì tôi.

Lúc ấy, tuy tình trạng sạt lở đã ngừng, Hứa Thanh Sơn đã cứu Hứa Thanh San ra trong tình trạng không có bất cứ biện pháp bảo vệ nào, lỡ như trên núi vẫn còn đá bay rơi xuống thì khả năng không tỉnh lại không chỉ có mình cô.

Xem xong đoạn video thứ hai, các fan like ầm ầm, khen "anh rể" đẹp trai.

Tên gọi trên Weibo của Hứa Thanh San là "Thần tiên tỉ". Thời gian ở Lâm Châu, rảnh rỗi cô hay xem bói nhân duyên cho người ta, còn tạo một Weibo riêng.

Sau khi rời khỏi Lâm Châu, cô không "xem" lung tung cho người ta nữa, nhưng nếu ai có gì khó chịu đều có thể tìm cô than thở, cho nên rất đông fan ruột.

Hứa Thanh San chọn mấy comment để trả lời, vừa vặn Hứa Thanh Sơn ra khỏi phòng tắm. Cô ngước lên thoáng liếc hắn rồi lại cúi đầu dán mắt vào máy tính bảng, vô thức nhấp môi.

Khách sạn lần này có rất nhiều phòng, hắn vẫn chỉ đặt một phòng đôi.

"Ngủ sớm đi, mai thứ Hai, chẳng phải em bảo muốn mau chóng về làm phát sóng trực tiếp cho ban nhạc học sinh sao?" Hứa Thanh Sơn nằm xuống một chiếc giường khác, vươn tay tắt đèn.

Ánh sáng trong phòng tối đi, Hứa Thanh San lén nhìn qua Hứa Thanh Sơn một cái, đoạn đặt máy tính bảng xuống, tắt chiếc đèn ngủ đầu giường khác, rúc cả người vào chăn.

Khi Trời sắp sáng, không biết cửa hàng nào gần đấy khai trương, hay nhà ai có chuyện vui, pháo nổ đinh tai.

Hứa Thanh San hoảng sợ tỉnh giấc, trán đầm đìa mồ hôi.

"Em khó chịu à?" Hứa Thanh Sơn cũng bị tiếng ồn đánh thức, thấy toàn thân Hứa Thanh San run rẩy, tóm chặt lấy chăn. Hắn nhíu mày, vén chăn rời giường đi sang.

Tiếng pháo đì đùng mấy phút mới kết thúc, Hứa Thanh San làm ổ trong vòng tay Hứa Thanh Sơn, run rẩy không tài nào kiểm soát được.

"Không sao đâu em, đừng sợ!" Hứa Thanh Sơn ôm Hứa Thanh San, vỗ nhẹ lưng cô với lực vừa phải: "Chỉ là đốt pháo thôi, không phải động đất, không phải sạt lở đất mà."

Hứa Thanh San "dạ" một tiếng, xoay người ôm chặt lấy Hứa Thanh Sơn: "Lúc ở trong xe, em thật sự tưởng rằng mình sẽ chết, chẳng nghe thấy tí âm thanh nào hết, di động cũng không có tín hiệu."

"Đừng sợ, đã qua cả rồi!" Hứa Thanh Sơn vuốt lưng cô, khe khẽ thở dài.

Hắn ở ngoài cũng sợ khiếp vía chứ đừng nói cô ở trong xe.

Hắn làm sao ngủ được một mình hết đêm thế, cô sợ chết khiếp đây này... Hứa Thanh San thầm ca thán một câu, gối lên cánh tay hắn. Mệt mỏi ùa tới, cô lại nhanh chóng thiếp đi.

Mặt đường đã được dọn sạch, nhưng đoạn đường kia vô cùng nguy hiểm, lúc Hứa Thanh Sơn lái xe qua, Hứa Thanh San không nhịn nổi run rẩy. May mà bình an suốt chặng.

Trường đã tan học, mấy em học sinh tham gia ban nhạc ăn cơm trưa xong, theo Tống Bảo Ninh đi bày biện phòng nhạc cụ, Tô Nhiễm và Lê Thư cũng đi cùng.

Hứa Thanh San xuống xe. Xa xa, nhìn thấy họ, trên mặt cô dần thêm ánh cười.

Bộ khuếch đại tín hiệu cô mua về đã được Chung Thành lắp đặt, tín hiệu khỏe hơn trước, không còn đứng hình rõ ràng như vậy nữa, có điều vẫn không đủ "mượt".

Tô Nhiễm là ca sĩ chính. Đợi cô ấy mở mic, các học sinh đã chật kín trong, ngoài phòng học.

Hứa Thanh San đăng nhập vào tài khoản ứng dụng phát sóng trực tiếp, mở camera trực tiếp, bắt đầu live stream. Tài khoản này tạo rất lâu trước kia, không có fan, thông tin cá nhân cũng chỉ là danh tính người dùng bình thường.

Sau khi bắt đầu, Hứa Thanh San không nhắc tới tên Tô Nhiễm, chỉ nói giáo viên âm nhạc mới của trường tiểu học có quen mắt không, xin hỏi có phải ngôi sao không?

Lúc sau, Hứa Thanh San đăng nhập Weibo share lại, cũng giọng điệu thắc mắc như thế, đòi Tô Nhiễm trả lời.

Hứa Thanh San share xong, các fan thi nhau share theo. Hứa Thanh San còn bảo Chung Thành share một lượt lên tài khoản quảng cáo của công ty. Sức nóng dần tăng cao.

Không có sự tập luyện, không có sự chuẩn bị trước, âm thanh nhạc cụ phát ra thường không khớp giai điệu, nhưng hiệu quả tốt đến bất ngờ.

Giọng Tô Nhiễm cũng không qua bất cứ sự chỉnh sửa nào, nghe ra không được tròn trịa cho lắm. Hứa Thanh San vừa livestream, vừa liên lạc với những tài khoản quảng cáo có mối quan hệ tốt với công ty, bảo họ mặc sức xỉa xói.

Đây là lần đầu tiên Tô Nhiễm xuất hiện trước công chúng sau khi quỹ từ thiện bị chất vấn, còn được phát sóng trực tiếp. Chưa kết thúc buổi phát sóng, tên tuổi của cô nàng đã được lên top từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất.

Đoán chừng các tài khoản quảng cáo châm chọc xỉa xói quá mức, hát hết một bài, những bình luận hiển thị tới tấp trên màn hình đều ủng hộ giọng hát của Tô Nhiễm, giành được không ít thiện cảm.

Tô Nhiễm dường như không hề biết ơn hết thảy những việc này, vẫn hăng say chơi với các em học sinh

Thấy hiệu quả đã hòm hòm, Hứa Thanh San tắt phát trực tiếp, đồng thời tuyên bố trên Weibo rằng không liên lạc được với Tô Nhiễm, Tô Nhiễm đã hủy bỏ hợp đồng với bên công ty quản lý, trợ lý cũng không rõ cô ấy đã đi đâu.

Hết thảy chuyện này đều được sắp xếp trước, hiệu quả vượt quá mong đợi.

Hình tượng thiếu nữ của Tô Nhiễm sụp đổ, nhưng càng chân thực và đa diện hơn trước kia.

Rất ít ngôi sao nữ không màng hình tượng, xuất hiện mộc mạc không màu mè trước ống kính kiểu ấy. Làn sóng này dâng cao mãi đến tối mới hạ.

Ngay cả Bảo Ninh cũng "nhuộm đỏ" theo, không ít bạn bè trên mạng hỏi thăm, tay trống xinh đẹp kia là ai.

Tô Nhiễm phấn khởi không để đâu cho hết. Bữa tối, cô nàng hào phóng tỏ ý, có việc gì cần cô ấy cứ thoải mái mở miệng.

Hứa Thanh San chỉ chờ câu này của Tô Nhiễm. Ăn cơm xong, cô dặn Tô Nhiễm tiếp đến cần phải làm gì, rồi về phòng viết kế hoạch luôn.

Bận rộn đến hơn 10 giờ tối, Hứa Thanh Sơn và Chung Thành từ trong thôn về, mở cửa liền ấn tắt màn hình laptop của cô: "Ngủ sớm đi, mai còn đầy thời gian ra đấy."

Hứa Thanh San ngẩng đầu, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, cô cau mày: "Anh uống rượu à?"

"Hai hớp, dựng trụ cầu rồi, đợi xi măng khô thì bắt đầu thi công bề mặt cầu, có thể hoàn thành trước mùa mưa." Hứa Thanh Sơn cúi xuống nắm tay Hứa Thanh San, cũng chẳng buồn ngoảnh đầu, đi thẳng ra ngoài, giọng nói trầm thấp khàn khàn, khẽ bảo: "Sang bên phòng học đi!"

Hứa Thanh San rút tay về, dựa vào cửa, vểnh khóe môi: "Em không đi nổi."

"Anh cõng em." Hứa Thanh Sơn đưa lưng lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Hứa Thanh San không nhịn được cười, lướt qua bên người hắn, đi thẳng đến phòng học.

Cô đi cực chậm. Bầu Trời đêm đen nhánh, ánh đèn pin di động chiếu sáng rõ một khoảng trước mặt cô, đã nhìn thấy những mầm cỏ xanh nhú lên trên mặt đất.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân đằng sau lại gần, vững vàng và mạnh mẽ, bắt kịp cô liền bế bổng cô lên. Nghe thấy tiếng hắn thở gấp bên tai: "Có quà tặng em đấy!"

Nén tiếng hô kinh ngạc dâng lên môi, Hứa Thanh San chầm rãi đưa tay sờ cằm hắn: "Quà gì ạ?"

"Chốc nữa em sẽ biết." Hứa Thanh Sơn thoáng nhìn cô, dưới chân không ngừng rảo bước.

Trong trường có tổng cộng hơn 20 phòng, ngoài các phòng giáo vụ, phòng chứa đồ linh tinh, phòng cải tạo làm ký túc xá, phòng cho học sinh lên lớp, thì còn hơn 10 phòng trống. Đã nhiều lần Hứa Thanh San muốn đi xem, nhưng bởi nhiều việc quá, thành thử không có thời gian.

Dừng trước gian phòng cuối cùng, Hứa Thanh Sơn thả Hứa Thanh San xuống, một tay che mắt cô, tay kia mở cửa phòng học: "Đừng sốt ruột, đợi anh bảo em hãy mở mắt!"

Hứa Thanh San "ừm" một tiếng, tim đập nhanh hơn. Cô không đoán ra được rốt cuộc hắn muốn tặng gì cho mình.

Tay hắn bịt mắt cô, che hết tầm mắt, có mở mắt cũng chẳng nhìn thấy gì.

Đêm hôm vắng vẻ, Hứa Thanh Sơn cúi đầu, khàn giọng thì thầm bên tai cô như đang tán tỉnh: "Mở mắt được rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi