NỮ CHÍNH KHÔNG ĐỦ NGỌT NGÀO



Trà Trà mới đầu không hiểu ý tứ trong những lời này của hắn.

Ngay sau đó.

Giang Ly Hoán nhẹ giọng nói.

"Mấy ngày nay em đều ở tìm các lý do khác nhau, từ chối anh giúp em học bù! ! Vậy lý do của tối nay, đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Thiếu niên cười như không cười nhìn tiểu cô nương bên cạnh.

Từ ngày ở nhà ăn cùng Hứa Diều phát sinh quá tranh chấp, sau khi tiểu cô nương nhìn thấy ảnh khóa màn hình điện thoại.

Mấy ngày nay, ăn xong cơm chiều, liền tốc độ sấm chớp tìm lý do lừa gạt hắn.

Sau đó cô nhanh như chớp chạy lên lầu chui vào trong phòng, đem cửa khóa trái, không cho hắn vào! !
Sách, thái độ tránh né của tiểu cô nương.

Thật là khiến hắn vừa tức lại vừa buồn cười.


Trà Trà thần sắc căng thẳng.

Rũ đầu xuống, lâm vào trầm tư.

Đúng nga, lý do tối hôm nay còn chưa có nghĩ xong.

Thật là khiến người ta đau đầu! !
*
Buổi chiều.

Trà Trà mới vừa ăn xong cơm chiều, còn không có từ nhà ăn rời đi, cổ tay của cô đã bị người nào đó nắm chặt.

Tiểu cô nương quay đầu lại nhìn Giang Ly Hoán sắc mặt đã biến thành màu đen.

"! ! Anh muốn làm gì?" Cô nhẹ nhàng hỏi hắn.

Đôi mắt ướŧ áŧ chớp a chớp, vừa ngoan vừa mềm, quả thực manh tới đáy lòng của hắn rồi.

Giang Ly Hoán ý vị thâm trường nhìn cô, "Nếu hôm nay lý do lung tung còn chưa có nghĩ ra, vậy chuẩn bị một chút, đợi lát nữa học bù.

"
Trà Trà ngốc lăng, gập ghềnh đáp lại một câu.

"! ! Em, lý do em đã nghĩ xong rồi, em hôm nay thân thể không thoải mái, không muốn học bù, anh tự mình hảo hào học tập đi.

"
Dứt lời, cô quay đầu liền định rời đi.

Đột nhiên, lại quên mất cổ tay của cô còn bị Giang Ly Hoán nắm chặt.

Vì thế.

Thiếu niên chỉ hơi dùng sức.

Tiểu cô nương đã chuẩn không cần chỉnh ngã vào trong lòng hắn.


Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.

Hắn nói, "Bảo bảo ngoan không thể cứ nói dối.

"
Trà Trà bĩu môi, đẩy hắn ra, nhưng lại đẩy không ra! !
Tiểu cô nương thực tức giận, nhanh chóng lên tiếng phản bác.

"Ai muốn làm bảo bảo ngoan a! Em mới không phải bảo bảo ngoan, em sẽ đánh nhau sẽ trốn học, em là bảo bảo hư, anh cách xa em ra một chút!"
Giang Ly Hoán rũ mắt, "Không sao, anh có thể cùng em trở thành bảo bảo hư! ! "
Trà Trà, "! ! ! ! ! ! " Ngao, không biết xấu hổ!
Cô rầm rì hai tiếng, tiếp tục nỗ lực đẩy Giang Ly Hoán ra.

Nhưng mà, Giang Ly Hoán giống như ngọn núi lớn, đẩy như thế nào cũng đẩy không ra.

Giây tiếp theo.

Tiểu cô nương chán nản.

Héo héo cúi thấp đầu, giống như nhận thua nói, "Được rồi, học bù.

"
Giang Ly Hoán thở dài, xoa xoa đầu nhỏ của cô, nhẹ giọng hống hống cô.

"Ngoan, hảo hào học bù, lại qua một thời gian, sắp phải thi.

"
Trà Trà, "! ! Ừm, thi.

"
Hai mươi phút sau.

Trà Trà cầm sách, ôm đồ ăn vặt, đắp chăn, nằm trên giường Giang Ly Hoán.

Chờ hắn giảng bài.


Tiểu cô nương mới vừa tắm rửa xong, cả người thơm ngào ngạt, cái chăn đắp trên người, cũng nhiễm vài phần hương thơm.

Giang Ly Hoán mới vừa đi vào phòng, liền nhìn thấy tiểu cô nương nhà hắn phản ứng cực nhanh túm chặt chăn, đem chính mình bọc kín mít.

Hắn có chút bất đắc dĩ, "Anh cũng không làm cái gì, đừng khẩn trương như vậy, nói là học bù, cũng chỉ là học bù.

"
Trà Trà bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm một câu.

"Có ngốc mới tin lời anh nói.

"
Lần trước khi học bù, cũng là nói như thế.

Kết quả?
Cô cũng không biết bức ảnh là chụp khi nào!
Càng không biết hắn là khi nào đổi thành ảnh khoá màn hình! ! Không biết xấu hổ.

Hơn nữa, hắn còn lấy đồ ăn vặt ra hống cô, muốn, hôn hôn.

"! ! "
Tiểu cô nương mặt đỏ lên, tức giận chỉ vào góc giường hung ba ba nói.

"Anh cứ ngồi ở đằng kia giảng bài, cách xa em ra một chút, không được tới gần em!"
Giang Ly Hoán, "! ! Ừm.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi