NỮ CHÍNH KHÔNG ĐỦ NGỌT NGÀO

    Hoắc Kình nhận thấy được tiểu cô nương u oán.

Hắn ôn nhu nói, "Là không thích học tập sao? Hay là không thích đi học?"

Tiểu cô nương một tay đem người đẩy ra.

Chính mình ngồi qua bên cạnh, cùng hắn kéo ra khoảng cách.

"Đều không thích, em thích đồ ăn vặt."

Hoắc Kình lập tức bật cười, duỗi tay liền đem tiểu cô nương vừa thoát ra ôm ấp của hắn kéo trở về.

Nhưng bất ngờ, tiểu cô nương phản ứng rất nhanh.

Bàn tay của hắn mới vừa vói qua, đã bị tiểu cô nương đẩy ra.

Trà Trà, "......" Ai mà không có tính tính của tiểu cô nương?

Đem ta đưa đến trường học, ta thực không vui!

Hoắc Kình trên mặt đều là bất đắc dĩ, "Nhưng em hiện tại vẫn còn là học sinh, học sinh mục đích chủ yếu vẫn là học tập, tuy rằng em đã đại học, nhưng là không thể thả lỏng quá mức......"

Trà Trà khuôn mặt nhỏ tối sầm, "Biết em là học sinh, anh còn đối với em xuống tay? Anh còn là người sao? Thời điểm anh xuống tay, như thế nào không nghĩ tới em còn phải học tập?"

Ta thật sự không muốn học tập.

Không vui!

Chính là không muốn đi đến trường học, thực phiền.

Bởi vì bước trường học, có nghĩa lại sẽ có một đống lung tung rối loạn đến quấy phá.

Cô không sợ những cái đó, nhưng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của cô, thực phiền thực phiền......Một đống yêu ma quỷ quái lại muốn ra tới trước mặt cô nhảy nhót.

Hoắc Kình đột nhiên bị dỗi, "......" Đột nhiên không có lời nào để nói.

Hắn hơi suy tư, sau đó ngồi ở chỗ đó, không nói một lời, không nói thêm một chữ nào nữa.

Tiểu cô nương càng ngày càng càng biết dỗi người, aizzzz.

Tiểu cô nương dỗi thắng Hoắc Kình, chậm rì rì từ trong túi tìm ra một cây kẹo que.

Xé mở giấy gói kẹo, ngọt ngào dũng mãnh thấm vào tim.

Trà Trà lười nhác nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Kình.

Thấy cảm xúc của hắn hạ xuống, cô nghĩ nghĩ, rốt cuộc, Hoắc Kình là có ý tốt, mặc dù hắn nói nhiều khiến cô có chút phiền, nhưng là, cô vẫn là phải hảo hào nói chuyện với hắn.

Vì thế, cô tiến đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng hống hắn.

"Anh yên tâm, tuy rằng em còn không có tốt nghiệp đại học, nhưng em sẽ không chê anh già."

Nhưng mà, tiểu cô nương lại không ý thức được, những lời này của mình đã thọc tổ ong vò vẽ.

Hoắc Kình sắc mặt trầm xuống, hắn nhíu mày, nhìn tiểu cô nương bên cạnh, "Em cảm thấy anh già?"

Thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, tiểu cô nương mới ý thức được vấn đề về tuổi tác này, với hắn mà nói, xác thật rất quan trọng.

Ngay sau đó, cô nhẹ giọng hống hắn, "Anh một chút cũng không già! Anh so với Hoắc Thu Đèn còn trẻ hơn! Hơn nữa, chúng ta đi cùng một chỗ, người khác nhiều nhất cảm thấy anh là học trưởng của em!"

Rõ ràng là hống người.

Nhưng Hoắc Kình lại cảm thấy mình đã chịu đả kích.

"Anh đã biết......"

Không khí đột nhiên lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Trà Trà, "......Thất Thất, ta nói sai cái gì rồi sao?"

Thất Thất, 【......Cái này, tôi cũng không biết, nếu không cô lại hống hống một chút? Bất quá, nam nhân không thể như vậy, sẽ dễ dàng mắc lỗi, vẫn là không cần hống. 】

Trà Trà, "Ta cảm thấy ngươi nói rất có đạo lý."

Thời điểm cô mới vừa gặp hắn, hắn vừa biết săn sóc lại ôn nhu.

Hiện tại đều dám động bất động liền đem cô hướng trong trường học đưa đi, cô kháng nghị rất nhiều lần, hắn cũng không phản ứng cô.

Quả nhiên, là bị cô chiều hư!

Tiểu cô nương càng nghĩ càng cảm thấy Thất Thất nói rất có đạo lý.

"Thất Thất, ngươi quay đầu lại cho ta tìm mấy quyển tư liệu, ta muốn học tập một chút."

Thất Thất, 【 Hả? Trà Trà muốn tìm cái tư liệu gì? 】

Trà Trà, "Tỷ như: Làm như thế nào để bạn trai càng nghe lời! Làm như thế nào để bạn trai mặc kệ chuyện học tập của ta! Làm như thế nào bạn trai......"

Thất Thất lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu, nó trả lời, 【 tôi cảm thấy, những tư liệu đó, có chút khó khăn, tôi sẽ tận lực thử một chút, Trà Trà chờ tin tức tốt của tôi......】

Trà Trà, "Được rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi