NỮ CHỦ CÔNG LƯỢC: NGHIỀN ÁP PHÁO HÔI N LOẠI PHƯƠNG THỨC



Đều nói thời gian là vũ khí tốt nhất, bởi vì nó có thể che dấu hết thảy chân tướng.

Mà sự kiện trên diễn đàn trường mấy tháng qua cũng đủ để mọi người đem sai lầm của Phạm Hiểu Thiến quên đi.

Hơn nữa Phạm Hiểu Thiến mỗi ngày đều thực thành thật, không gây chuyện không cãi nhau, an tĩnh ngốc ở trong phòng học, thậm chí có người, đều đã quên Phạm Hiểu Thiến, huống chi là những gì cô ta đã làm.

Mối quan hệ của Lạc Y và Tô Thiển Mạt theo thời gian trôi qua, trở nên càng ngày càng tốt, cơ hồ chỉ cần chỗ có Lạc Y, Tô Thiển Mạt cũng nhất định sẽ có mặt.

Đến nỗi Lý Tuyết, cô ta cũng ngừng nghỉ một đoạn thời gian, đại khái là bởi vì sự kiện trên diễn đàn làm cô ta ăn không ít khổ, cả người thoạt nhìn thật ra cũng ổn trọng không ít.

Rốt cuộc ở thời điểm khai giảng năm sau, Lý Tuyết ra tay, chủ động đi tìm Kiều Khê.

"Kiều Khê, sự việc lần trước tôi cũng không nghĩ tới nháo thành như vậy.

Hiện tại qua lâu vậy rồi, cậu có thể tha thứ cho tôi cùng Hiểu Thiến không?"
Lý Tuyết thanh âm thấp thấp, trong tay còn cầm hộp quà, bên cạnh là Phạm Hiểu Thiến, trong mắt rưng rưng, làm như khẩn cầu Kiều Khê tha thứ.

"Kỳ thật không có gì tha thứ hay không tha thứ, huống chi đều đã qua lâu vậy rồi, về sau Hiểu Thiến đừng hồ đồ tái phạm là được, dù sao cũng là bạn học.



Thanh âm Lạc Y không lớn, nhưng cũng đủ để vài người xung quanh nghe rõ.

Ngay sau đó, mấy người kia nhìn về phía Phạm Hiểu Thiến ánh mắt cũng trở nên không tốt, mang theo ý vị khác, sự việc ngày trước vẫn còn đây này.

"Chúng ta cùng đi vào lớp đi!"
Lạc Y đưa ra yêu cầu như vậy, mọi người liền tính là hòa hảo.

Cô lôi kéo Tô Thiển Mạt, đi ở phía trước.

Lý Tuyết cùng Phạm Hiểu Thiến hai người đi theo phía sau.

Hiện giờ, Tô Thiển Mạt cùng Lạc Y đã có đủ ăn ý, cô nàng sẽ không hỏi lại vì cái gì, bởi vì cô nàng biết Kiều Khê có ý nghĩ của chính mình.

Mà cô, vô luận là hiện tại, hay là về sau, đều chỉ cần tín nhiệm, như vậy đủ rồi.

Bốn người lần đầu tiên cùng vào phòng học trong khoảng thời gian ngắn, dẫn tới không ít ánh mắt.

Lạc Y chỉ là cười cười, cái gì cũng đều không nói, cùng Tô Thiển Mạt an tĩnh trở về chỗ ngồi.

Nam sinh phía sau, Lâm Hải Phong, đột nhiên nói một câu: "Não là thứ tốt, nhất định phải có.


"
"! "
Lạc Y thật sự cảm giác được cậu ta đang cà khịa, như thế nào mà cô cảm thấy những lời này của Lâm Hải Phong là đang nói cô, là bởi vì cô cúng Lý Tuyết đi cùng nhau sao?
"Lâm Hải Phong, cậu xác định cậu có não sao?”
Tô Thiển Mạt không nhịn được, quay đầu lại cười nói.

Qua một học kỳ, Tô Thiển Mạt, Lạc Y còn có Lâm Hải Phong, quan hệ của ba người bọn họ còn xem như không tồi.

Cho nên là Lâm Hải Phong nói như vậy, hai người các cô cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.

Nhưng thật ra Tô Thiển Mạt là cái cổ linh tinh hay trêu người, nghe được hắn nói như vậy, cô nàng còn sẽ quay đầu lại trêu chọc hắn một câu.

Như vậy, càng có vẻ quan hệ của hai người tốt…
"Đương nhiên, tôi không những có thể xác định tôi có chỉ số thông minh cao, hơn nữa tôi còn có thể xác định Tô Thiển Mạt cậu là thật sự không não, không chỉ số thông minh.

"
Lâm Hải Phong mỉm cười nói, ánh mắt hắn mơ hồ không chừng, dừng ở trên người Lạc Y.

Kiều Khê này ngày thường nhìn rất thông minh, chính là không rõ, như thế nào sẽ phạm hồ đồ ở việc của Lý Tuyết.

Lạc Y nhận được Lâm Hải Phong đánh giá, nghiêng đầu, cho hắn một cái ánh mắt an tâm.

Có một số việc, cô vẫn là có nắm chắc, cô biết nên làm như thế nào.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi