-“Con còn nghe Vũ Hàn nói trước đây Sát Địch Giả đặt lòng tin tưởng Tần Ảnh là tuyệt đối, bất kể giao dịch lớn nhỏ đều giao cho hắn ta nhưng trong một chuyến hàng lớn Tần Ảnh đã sơ suất không kiểm tra kĩ nên hơn một nửa trong số đó là hàng giả.
Hạo Hiên là người hiểu rõ nhất một khi hàng nhận tiền trao thì…”
-"…trách nhiệm của ai tự chịu."
Thấy Hiểu Quân dừng lại đưa ánh mắt về phía mình thì Trần Hạo Hiên vội tiếp lời.
-“Sau lần đó tuy ngoài miệng Sát Địch Giả nói là tha thứ, không truy cứu nữa nhưng mối quan hệ thì không còn như trước đây.
Một lần bất tín vạn lần bất tin.
Đã làm hư việc tuyệt đối không giao.”
-“Vậy tại sao vẫn giữ lại bên mình? Không phải cảm thấy không được trọng dụng nữa thì chó sẽ trở mình cắn chủ sao?”
Quan Tử Thành không hiểu được dụng ý này liền nhìn cô cất tiếng.
-“Một người ma lanh như Sát Địch Giả nguyên lý này lão ta không thể không hiểu nhưng mà có ở bên cạnh mới biết khi nào chó sẽ quay lại cắn.
Đuổi hắn đi khác nào thả hổ về rừng.”
-“Ể.
Trần Hạo Hiên chuyện này nhẽ ra cậu phải biết rõ hơn Hiểu Quân chứ?”
Lương Đại Nguyên nghi ngờ.
-“Đó là chuyện nội bộ cũng không vẻ vang gì, kín kẽ là điều hiển nhiên.
Mà nghĩ lại mới nhớ có lần tôi phải ở lại Nhu Cần gần hai tháng để xử lý việc, có thể nó xảy ra trong thời gian đó.”
-“Ra là anh rể tôi bị điếc tin tức.”
Quan Tử Thành xoa xoa cằm buông lời khiến cho Trần Hạo Hiên tức điên người mà chẳng làm gì được:
-“Thằng nhóc này…”
-“Được rồi.
Không phải lúc để đùa.
Ngồi xuống đi.”
Lương Đại Nguyên nghiêm mặt nhìn Trần Hạo Hiên lạnh giọng.
-“Lão ta đích thị là muốn một mũi tên trúng hai con nhạn.
Dùng khúc ruột thừa của mình để quấn lấy cổ kẻ thù.
Chiêu này tuy hèn hạ mà lại hay ho.”
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
-“Tào Phiên, tôi có thắc mắc này không biết cô có thể trả lời không?”
Trạch Dương ngồi giã thuốc e dè lên tiếng.
-“Sao lại rào trước đón sau vậy? Có gì anh cứ nói thẳng đi.”
-“Người đàn ông hôm trước lời nói cả cử chỉ của anh ta rất thân mật.
Là người yêu cô sao?”
-“Không.”
-“Không phải? Thấy anh ta có vẻ tự nhiên như vậy tôi cứ tưởng…”
-“Là chồng sắp cưới.”
Tào Phiên dứt khoát.
-“Ra là vậy.
Hai người khi nào mới tổ chức hôn lễ?”
Trạch Dương nghe Tào Phiên nói mà tò mò hỏi tới.
-“Tháng sau.”
Trạch Dương thấy giọng nói của Tào Phiên không giống mọi khi lúc này mới để ý sắc mặt của cô:
-“Nhanh vậy sao? Nhưng mà…hình như cô không được vui thì phải.”
-“Hủ tục.”
-“Là sao?”
Tào Phiên càng nói Trạch Dương càng rối, bất chấp mà hỏi lại.
-“Giống như luật làng, hủ tục rất nhiều, có những điều vô lý đến mức quá đáng nhưng vẫn không được xóa bỏ cũng chẳng thể làm trái.
Chẳng hạn như “định vợ”.”
-"…"
Trạch Dương buông chiếc chày gỗ trên tay nhìn Tào Phiên chờ đợi.
-“Các thiếu nữ trong làng sẽ không được chọn lựa người sẽ cùng mình đi hết phần đời còn lại mà chỉ có nam nhân có quyền quyết định.
Khi đến tuổi cưới vợ thì họ sẽ được tùy ý chỉ định một người trở thành vợ của mình.
Tuy nhiên người bị chỉ định sẽ không có lý do gì để từ chối.
Trừ khi…người con gái đó không còn…không còn là trinh nữ.”
-“Sao khắc nghiệt vậy? Với cách nói này tôi đoán cô không có tình cảm gì với anh ta.”
-“Tôi không có.
Anh trưởng cũng không thích anh ta nhưng tục đã đặt dân khó tránh.”
-“Vậy cô định thế nào? Chẳng lẽ lại chấp nhận hôn sự cưỡng ép này?”
Trạch Dương nghe Tần Ảnh nói với vẻ mặt buồn rầu, ủ rũ mà bức xúc.
-“Anh ta cũng không phải người xấu.”
Tào Phiên cầm thuốc đến giường để Mạng Phiên thay cho Vũ Hàn, tuy đã tỉnh lại nhưng anh hoàn toàn không hé môi nói một lời nào dù người bắt chuyện là ai đi chăng nữa.
Vẫn im lặng, vẫn vô hồn, vẫn ngồi bất động.
-“Vết thương hiện tại đang hồi phục rất tốt, vài hôm nữa có thể tập đi lại được rồi.”
Bàn tay vừa thuần thục quấn miếng gạc trắng Mạng Phiên vừa cất lời.
Trạch Dương nghe anh nói mà không khỏi mừng rỡ:
-“Vậy thì tốt quá rồi.
À, anh Mạng Phiên khi nào chúng tôi mới có thể ra ngoài?”
-“Lễ hội sắp đến, mọi người luân phiên ở bên ngoài chuẩn bị, bây giờ không phải thời điểm thích hợp.”
-“Bao lâu nữa.”
-“1 tuần.
Sau khi lễ hội thường niên kết thúc anh trưởng sẽ ra bên ngoài mua thêm một vài dụng cụ cần thiết, lúc đó chúng tôi sẽ giúp hai người trở về.”
-“Cảm ơn hai người trước vậy.”
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
-“Tối nay gặp lại.”
-“Được.”
Sau khi bàn bạc hoàn tất thì mọi người cũng ra về.
Đột nhiên đến trước cô Lương Đại Nguyên dừng bước:
-“Huyết Hiểu Quân, cô đi cùng tôi đến đây có được không?”
-“Đi đâu?”
Cô ngạc nhiên.
Tuy nhiên Lương Đại Nguyên không nói thêm lời nào chỉ ung dung bước ra xe mở cửa chờ sẵn, Hiểu Quân không cách nào từ chối đành bước theo, phó mặc cho Đại Nguyên tùy ý..