Thân ảnh nhỏ bé của Huyết Hiểu Quân đang thả lỏng trên giường bệnh trong căn phòng chăm sóc đặc biệt.
Qua lớp kính trong suốt có thể dễ dàng quan sát thấy Hiểu Quân vẫn nhắm nghiền hai mắt, trên người lại chằng chịt các loại dây, phải sử dụng ống thở, sắc mặt vẫn tái nhợt khó coi.
Từ lúc Hiểu Quân được chuyển đến đây, Âu Vũ Hàn và Hoắc Châu Long vẫn không rời đi nửa bước luôn dán mắt vào cô thấp thỏm.
Nhìn vết thương quấn băng gạc trắng ướt đẫm một khoảng màu đỏ sẫm mà tim anh như bị ai bóp chặt, khó thở vô cùng.
-“Tại sao lại là anh?”
-“Tại sao không được là tôi?”
Trước câu hỏi đạm mạc của Âu Vũ Hàn Hoắc Châu Long cũng không buồn trả lời, không chút kiên nể mà đặt nghi vấn ngược lại.
Hai ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén kia lại chạm vào nhau nó chẳng khác gì có lực ma sát tạo ra tia lửa điện vậy.
Sẵn sàng khiến người ta thiệt mạng ngay tức khắc.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Biệt thự Quan gia
-"… buổi tối của ngày lễ hội lợi dụng lúc mọi người đã say khướt chính A Phổ đã ra cởi trói cho bốn người chúng tôi rồi giúp cho chúng tôi trốn ra khỏi làng an toàn."
Trước những lời tường thuật của Trạch Dương mà Quan Tử Thành không khỏi nghi hoặc:
-“Không phải người làm lớn chuyện hại hai người bị dân làng phát hiện là anh ta sao? Vậy tại sao lại đến cứu?”
-“Có lẽ vì lúc đó anh ta không cố ý.
Do tính nóng nảy mà ra.”
Tào Phiên không ngần ngại giải thích.
Mao Lạc ngồi kề bên Trạch Dương, lập tức đưa mắt nhìn Mạng Phiên:
-“Vậy anh ta có bị gì không?”
-“A Phổ là cháu trai độc tôn của Phổ chủ quản làng, sẽ không sao đâu nếu có cũng chỉ là bị một vài hình phạt nhỏ thôi.
Không đáng kể.”
-“Sau đó thì sao?”
Quan Tử Yên tò mò.
-“Khi anh ta nhờ người đưa chúng tôi vượt qua thung lũng Magena đến được ngọn núi phía Tây thì chuyện còn lại phải tự thân.
Đi bộ một quãng đường rất dài mất gần một tuần lễ mới xuống được chân núi, khó khăn lắm mới có thể tìm được một chiếc xe chở hàng cho đi nhờ, rồi cũng không mấy suôn sẻ, phải qua nhiều lần quá dang, nhiều đoạn đường mới về được đây.”
-“Không ngờ mọi người lại vất vả đến vậy.
Nhưng mà tại sao không về thẳng nhà chúng ta mà lại đến bệnh viện?”
Bà Quan xót xa cho cậu quý tử của mình vẫn không quên nghi vấn.
Trạch Dương chẳng ngần ngại nói tiếp:
-“Vì di chuyển quá lâu trên quãng đường dài với lại thời tiết chuyển biến thất thường mà vết thương anh Vũ Hàn đang trong thời gian bình phục không được xử lý, đắp thuốc đúng liều còn cử động mạnh nữa nên liền phát sinh vấn đề.
Phải vào đó để kiểm tra, băng bó lại ạ.”
-“Ra là vậy.”
Ông Quan gật gù.
Mao Lạc có chút thắc mắc liền mở giọng:
-“Hai người sau này sẽ ở đâu?”
-“Có lẽ đợi một thời gian nữa cho mọi người bớt giận tôi và Tào Phiên sẽ quay lại đó để chuộc lỗi sau.”
-“Không được đâu.
Rất là nguy hiểm.
Thể nào cũng bị bộ luật làng tàn nhẫn kia phán cho mất mạng ấy.”
Trạch Dương nghe Mạng Phiên nói mà lập tức vội vội vàng vàng can ngăn.
Dù gì cũng ở đó một thời gian, còn cận kề cái chết Trạch Dương cũng là người hiểu rõ nguy hiểm nhất.
-“Nói gì thì đó cũng là nơi chúng tôi gắn bó từ nhỏ.
Không nở rời đi.
Vả làng cũng chỉ có mỗi tôi làm thầy thuốc nếu mọi người trong đó bệnh thì ai mà cứu chữa.
Năn nỉ một chút chắc sẽ được tha thứ.”
Mạng Phiên vẫn bình tĩnh bảo vệ cho quyết định của mình.
Chợt trong đầu Quan Tử Thành lại nảy ra một nghi hoặc:
-“À…ừm…anh Mạng Phiên, chiếc ô tô nặng như vậy sao anh với cô Tào Phiên có thể cứu được anh Vũ Hàn vậy?”
-“Ây ~ thằng bé này con là đang nghi ngờ ân nhân của Quan gia chúng ta sao?”
Bà Quan kí nhẹ đầu Quan Tử Thành rồi tỏ ý trách móc.
Để lý giải cho câu hỏi này Quan Tử Thành đành phải lấy nghiệp vụ của mình ra thôi:
-“Không phải.
Chỉ là chiếc BMW hôm đó của anh hai là 1510 kg có thể nói không quá nặng nhưng với sức của hai người thì khó khăn đấy.”
-“Ai nói chúng tôi chỉ có hai người?”
-"…" Nghe Mạng Phiên nói mọi người cũng không thêm lời nào, im lặng chờ đợi.
-“Vì chiếc xe rơi từ trên vách núi cao xuống mà cửa ô tô chỗ tôi bị hỏng nên có thể dễ dàng thoát ra ngoài.”
-“Hôm đó gần chỗ chúng tôi hái thuốc có một nhóm chuyên gia gì đó đang tìm kiếm một vài mẫu thuốc quý để về nghiên cứu.
Khi nghe tiếng động lớn đã thu hút toàn bộ sự chú ý mà đến xem, ứng cứu kịp thời.”
-“Nhưng trong cái rủi có cái may.
Nếu xế hôm đó chậm thêm 1 phút nữa thôi thì hôm nay mọi người chắc sẽ không thể nhẹ lòng như vầy rồi.”
Trạch Dương cười tươi rói nói lại không quên đưa mắt sang Mao Lạc.
-“Thôi được rồi.
Mạng Phiên, Tào Phiên thời gian tới hai người hãy ở lại đây đi.
Xem như để chúng tôi đền ơn cứu mạng cho Vũ Hàn.
Hoặc ở lại luôn cũng được, chúng tôi rất sẵn lòng.”
-“Nếu được vậy anh em tôi xin cảm ơn ông.
Nhưng có chuyện này…mọi người không cần nề hà ơn nghĩa gì đâu, chúng tôi không phải hạng người giúp người để trông mong được đáp trả.”
-“Ây ~ được rồi.
Mà hai người sau này đừng nói mấy lời khách sáo như vậy nữa.
Chúng tôi phải là người nói ra câu đó mới đúng chứ.
Cứ tự nhiên như nhà của mình.
Không gì phải ngại, ha!”
Ông Quan cười rạng rỡ vỗ vai Mang Phiên.
Bà Quan từ trong bếp đi ra vẻ mặt hiền hậu từ tốn:
-“Đến bữa rồi, mọi người vào trong dùng cơm tối thôi.”
-“Yeah! Được ăn rồi.”
Vừa dứt câu, Quan Tử Thành đã mừng nhảy cẫng lên, dù gì từ tối hôm qua đến tận bây giờ đã còn chút thức ăn nào trong dạ dày đâu chứ.
Nó không biểu tình là may mắn lắm rồi.
-“Thằng nhóc này.
Nghiêm túc một chút không được sao?”
Bà Quan nghiêm mặt.
-“Mẹ, còn anh hai?”
Quan Tử Yên liền ngưng cười nhớ lại Âu Vũ Hàn vẫn đang túc trực trong bệnh viện thì lên tiếng.
-“Mẹ đã chừa phần cho nó rồi.
Dùng cơm xong mẹ sẽ mang vào đó.”
-“Phu nhân, tôi có thể đi cùng bà được không?”
Tào Phiên có chút e dè.
Bà Quan cũng không chút nghi ngờ mà đồng ý ngay:
-“Tại sao không chứ?”
Cứ như vậy bữa cơm trôi qua với những cuộc trò chuyện vui vẻ nhưng tất cả chỉ luyến tiếc một điều là nó không có mặt đầy đủ các thành viên trong gia đình mà thôi.
Đương nhiên đặc biệt nhất vẫn là bảo vật Âu Vũ Hàn và bảo bối Huyết Hiểu Quân rồi!.