NỤ HÔN CỦA EM THẬT NGỌT NGÀO

Bóng đêm càng dày đặc, trăng sao ẩn hiện trong mây đen, bầu trời đen kịt như một mảnh gấm đen.

Trong khuôn viên chung cư sang trọng bậc nhất trung tâm thành phố, thảm thực vật xanh tươi được cắt tỉa gọn gàng đẹp mắt, những ngọn đèn trụ màu ấm dâng cao, phản chiếu lên làn nước trong hồ phun nước tung tóe.

Mộ Dữu đứng dậy khỏi người anh, một mình đi đến cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm trăng thanh gió mát bên ngoài.

Đôi mắt xinh đẹp của cô lúc này có chút mờ mịt trống rỗng.

Sau lưng có động tĩnh, Doãn Mặc cài lại khuy áo, chậm rãi đi tới, dừng ở phía sau cô cách đó không xa.

Mộ Dữu quay lưng lại với anh: "Tại sao ngày đó anh lại từ chối em?"

Doãn Mặc nhìn về phía bóng lưng mảnh mai của cô đi tới, đứng bên cạnh cô, thanh âm còn có chút khàn khàn: "Đột ngột như vậy, không nghĩ tới em đối với anh..."

Mộ Dữu nắm tay vịn bên cửa sổ, vặn khớp ngón tay, hơi rũ mi: "Cho nên khi đó anh thật sự không thích em."

Giọng nói của cô rất nhỏ, lông mi vừa cong vừa dày cụp xuống, che đi đáy mắt ửng hồng.

"Không phải, " Doãn Mặc dừng lại, "Anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này."

Vào thời điểm đó, Mộ Dữu đối với anh thực sự chỉ là một đứa trẻ được một người bạn giao phó cho anh.

Doãn Mặc thừa nhận hai người họ chung sống rất hòa hợp, cô hoạt bát nhu thuận, anh cũng đặc biệt kiên nhẫn khi cô bám lấy mình.

Nhưng dù vậy, làm sao anh có thể có bất kỳ suy nghĩ nào với một cô gái học năm ba trung học được.

Khi Mộ Dữu bày tỏ tình cảm của mình với anh, anh đã rất sốc, cũng rất bối rối.

Anh không biết làm thế nào mà mối quan hệ giữa hai người lại trở nên như thế này, càng không biết phải giải thích với Mộ Du Trầm như thế nào.

Trong trường hợp đó, làm sao anh có thể nghĩ đến việc anh có thích cô hay không.

Trong tiềm thức anh chỉ cảm thấy hai người họ không phù hợp.

Một cô gái trẻ ở độ tuổi thanh xuân thiếu nữ như cô nên tìm một người bạn đồng trang lứa tỏa nắng để yêu, chứ không phải với một người như anh, người mà vừa tốt nghiệp đã làm mưa làm gió trên thương trường.

Khoảng cách giữa hai người họ quá lớn, không cùng một thế giới.

Huống chi, một cô gái tuổi mới lớn không biết gì về tình yêu, có thể cô chỉ là nhất thời si mê anh, lầm tưởng một năm nay dựa dẫm vào anh là thích.

Đợi đến khi cô vào trường đại học rồi gặp gỡ một người đồng trang lứa với mình, cô sẽ phát hiện ra tình cảm của cô đối với anh không phải tình yêu nam nữ.

Doãn Mặc cho rằng mình là người lý trí, chuyện gì cũng đều cân nhắc tới.

Anh không ngờ rằng, sau khi Mộ Dữu rời đi, anh thế mà lại cảm thấy không quen.

Đâu đâu trong cuộc sống sinh hoạt cũng có dấu vết của cô, bóng hình cô luôn hiện lên trong tâm trí anh.

Sau đó, vì những lời nói của dì Thôi và cả những bức vẽ mà cô để lại, Doãn Mặc mới dần dần đối mặt với trái tim mình.

Anh phát hiện không phải Mộ Dữu ỷ lại anh, mà là anh đã quen mỗi ngày trở về nhà, bóng dáng kia sẽ mỉm cười chạy ra, vươn tay cầm lấy áo khoác của anh, sau đó cùng anh ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, líu ríu từ chuyện công việc cho tới học tập.

Khi không có cô ở bên, cho dù có nấu một bàn đồ ăn, anh cũng sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

"Cho nên anh liền đi xăm?" Mộ Dữu vẫn là không nghĩ ra, thậm chí có chút tức giận, "Lúc đó tại sao anh không nói cho em biết, tại sao phải đợi đến bây giờ?"

Con ngươi thâm trầm của Doãn Mặc nhìn chằm chằm cô, ánh mắt rơi vào một bên cổ cô: "Khi đó, em không muốn nói chuyện với anh nữa, tránh mặt anh mọi lúc mọi nơi, thậm chí còn đi xoá hình xăm. Anh vốn không xác định được em đối với anh rốt cuộc là ỷ lại hay là thích, nhất thời lại càng không đoán ra tâm tư của em."

"Anh đã lạnh lùng đẩy em ra như vậy rồi, em còn giữ hình xăm làm gì? Em không cần thể diện sao?" Mộ Dữu tức giận đá vào bắp chân anh, giọng nghẹn ngào, "Em đã chủ động như vậy rồi, còn anh thì sao, anh thậm chí còn không hỏi em, tự cho mình là đúng!"

"Anh xin lỗi." Doãn Mặc không để ý đến đau đớn ở chân, kéo cô vào lòng, "Là lỗi của anh, sau khi hiểu rõ tâm ý của mình, lẽ ra anh không nên do dự, lẽ ra nên nói cho em biết sớm hơn. Đều là lỗi của anh."

Anh muốn đợi cho tới khi Mộ Dữu một lần nữa thích anh, anh sẽ thẳng thắn thổ lộ với cô, nhưng anh không biết sự đau khổ và uỷ khuất trong lòng cô những năm qua.

Tim còn chưa mở khoá, làm sao cô có thể thích anh lần nữa được.

"Dữu Dữu, đều là lỗi của anh."

Mộ Dữu bị ôm chặt, mặt cô vùi vào ngực anh, nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh, tạo thành một mảng đen trên đó.

Cô tham lam hơi ấm đã mất từ ​​lâu này, sự uỷ khuất trong lòng vẫn chưa tiêu tan.

Mộ Dữu hừ một tiếng: "Hai năm qua, em đều bắt mình phải tiếp nhận sự thật rằng anh không em, bây giờ anh lại đột nhiên làm như vậy, em..."

Cô đẩy anh ra, mí mắt rũ xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, "Em đã xoá sạch hình xăm rồi, hiện tại em thấy hơi bối rối."

"Anh biết." Doãn Mặc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang ướt đẫm nước mắt của cô, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt, giọng điệu sủng nịnh nói: "Nhưng em đừng vội từ chối anh, cho anh thêm một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại nhé."

Cô ngước đôi mắt đỏ hoe lên: "Bắt đầu lại như thế nào?"

"Anh theo đuổi em, em nhìn biểu hiện của anh, sau đó cân nhắc xem em có muốn chấp nhận anh hay không, được không?"

Mộ Dữu bị hỏi mà sửng sốt, Doãn Mặc theo đuổi cô?

Anh mà cũng sẽ theo đuổi người ta sao?

"Anh thật sự đuổi theo em sao?" Mộ Dữu nhất thời quên cả khóc.

Doãn Mặc: "Ừm, thật đấy."

Anh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, hỏi cô: "Tối nay em có chắc là không muốn ăn gì không?"

Mộ Dữu lắc đầu, buổi chiều cô đã ăn đồ ăn nhẹ ở trường, bây giờ ăn không vô.

Doãn Mặc cũng không ép cô: "Mấy ngày nay chắc em ở trường rất mệt rồi, ngủ sớm đi."

Ánh mắt anh đảo qua giường trong phòng, dừng một chút, "Trước khi em chấp nhận anh, anh sẽ ngủ ở phòng sách trước."

Cho đến khi Doãn Mặc đóng cửa rời đi, Mộ Dữu vẫn đứng một mình trước cửa sổ sát đất, suy nghĩ về những lời anh nói.

Quên đi, anh muốn theo đuổi thì theo đuổi đi.

Mộ Dữu đi đến phòng thay đồ để lấy đồ ngủ, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa.

Vừa mở tủ quần áo, cô đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Thư Minh Yên.

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Kỳ nghỉ này cả lớp sẽ có một buổi diễn tập nho nhỏ, tớ không thể về nhà (/khóc) 】

Mộ Dữu vẫn đang đợi cô ấy quay lại để kể cho cô ấy nghe về chuyện của cô với Doãn Mặc.

Cô bận gõ chữ trả lời: 【 Diễn cái gì vậy? 】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【 Phim ngắn 15 phút, tớ là biên kịch, không thể rời đi được 】

Mộ Dữu: 【 Được rồi, vậy thì cậu ở trường tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé 】

Sau một hồi im lặng, cô gửi thêm một tin nhắn khác: 【 Hôm nay Doãn Cẩu thổ lộ với tớ rồi 】

Tin nhắn gửi đi chưa được một phút, Thư Minh Yên đã gọi điện thoại tới: "Thật sao?"

Mộ Dữu sờ soạng quần áo trong tủ: "Chắc là thật nhỉ?"

"Cái gì gọi là chắc là?"

"Tớ cũng cảm thấy không chân thực."

"..."

"Cậu đồng ý rồi à?" Thư Minh Yên hỏi.

Mộ Dữu lắc đầu, lại nhớ ra Thư Minh Yên không thể nhìn thấy qua điện thoại, liền nhanh chóng trả lời: "Không có."

"Anh ấy tỏ tình thế nào? Khung cảnh có lãng mạn không? Cậu có chụp ảnh lại khung cảnh ấy không, gửi cho tớ một tấm?"

Mộ Dữu sững sờ trước câu hỏi của Thư Minh Yên.

Dường như không có bất kỳ cảnh lãng mạn nào, thậm chí cô còn không nhận được một bó hoa nào.

Mộ Dữu giải thích ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện với Thư Minh Yên.

Thư Minh Yên đứng trên ban công bên ngoài thư viện trường, từ lúc nói chuyện điện thoại với Mộ Dữu nghe kể về chuyện kia: "Tiểu Dữu Tử, giọng cậu nghe có vẻ đang rất vui đấy."

"Có sao? Tớ chỉ kể với cậu chuyện này từ quan điểm khách quan, không mang cảm xúc cá nhân."

Không ai biết rõ tình cảm của Mộ Dữu dành cho Doãn Mặc hơn Thư Minh Yên.

Ngày trước Mộ Dữu tán gẫu với cô ấy, ba câu liền không rời Doãn Mặc, sự yêu thích không thể che giấu được.

Thư Minh Yên vẫn nhớ rằng trong kỳ nghỉ hè khi Doãn Mặc từ chối cô, Mộ Dữu thất hồn lạc vía, không thấy dáng vẻ tươi cười trên khuôn mặt cô nữa.

Một ngày nọ, lúc nửa đêm, cô không hiểu sao lại chạy vào phòng của Thư Minh Yên rồi khóc: "Anh ấy chê tớ nhỏ, tại sao tớ không lớn thêm vài tuổi nữa? Nếu tớ lớn hơn, có phải anh ấy sẽ thích tớ không..."

Chưa từng thấy một cô gái nào ngốc hơn cô cả.

Thư Minh Yên luôn cảm thấy rằng dựa theo tính cách của Mộ Dữu, sẽ không dễ dàng buông bỏ được Doãn Mặc.

Đêm đó mượn rượu trêu chọc Doãn Mặc rồi xảy ra tình một đêm, chính là minh chứng rõ nhất.

Uống say là giả, không thể quên được mới là thật.

Hi vọng lần này thật sự là liễu ám hoa minh*.

*Liễu ám hoa minh: Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy.

Thư Minh Yên vén lọn tóc qua tai: "Nếu anh ta muốn theo đuổi cậu thì cứ để anh ta theo đuổi đi, cũng đừng vội đồng ý, để anh ta học cách chủ động đi. Tỏ tình mà một bó hoa cũng không có, không thể chấp nhận được, sau này phải bắt anh ta bổ sung đi."

Mộ Dữu ậm ừ: "Tớ cũng nghĩ như vậy ——"

"Hả?" Cô kịp phản ứng lời của Thư Minh Yên, "Sao lại đừng vội đồng ý, tớ không nói là nhất định sẽ đồng ý với anh ấy đâu nhé."

Nói kiểu này giống như chỉ cần Doãn Mặc chủ động một chút thì cô đã tự mình nhảy cẫng lên vậy.

Mộ Dữu dè dặt nói: "Trong lòng tớ còn đang rối loạn đây, đương nhiên phải khảo sát anh ta một chút, mới không giống như cậu nói đâu."

Thư Minh Yên cười nói: "Nói như tớ vu khống cậu vậy, cậu tự hỏi chính mình đi, biết rõ Doãn Mặc thật ra thích cậu, lại còn xăm hình vẽ do cậu thiết kế lên người, tâm tình hỗn độn, ngũ vị đan xen, sau đó trong lòng cậu ngọt ngào thêm một chút, hay là đau khổ thêm một chút?"

Mộ Dữu: "... Ngọt ngào... đi."

Thư Minh Yên: "..."

Hết thuốc chữa rồi.

"Tớ đi tắm đã, lát nữa lại nói chuyện với cậu sau." Mộ Dữu nói, từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ đồ ngủ, mang vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, sấy khô tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm, Mộ Dữu cảm thấy thư thái dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô nhìn thấy một chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng trên chiếc tủ đầu giường trong phòng.

Mộ Dữu nghi ngờ một hồi, đi qua cầm lên.

Mở nắp ra, hơi nóng bốc lên, là hương vị trà gừng đường đỏ quen thuộc.

Cầm chiếc cốc giữ nhiệt trên tay, vài mảnh ký ức vụn vặt trong đầu cô được ghép lại với nhau.

Vào đêm đầu tiên cô được chú nhỏ đưa đến Trường Hoàn, sau khi ăn tối xong cô trở về phòng.

Nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc, cô đang định tắm rửa đi ngủ, mới phát hiện mình đã đến tháng sớm hơn một tuần.

Sau khi lục lọi trong vali, cô thấy không có băng vệ sinh, chỉ đành ra ngoài mua.

Trong lòng cô thầm nghĩ còn chưa quen ở chỗ này, không biết gần đây có siêu thị không.

Lúc cô đang thay giày ở lối vào thì Doãn Mặc bước ra khỏi phòng sách.

Sống lưng của Mộ Dữu cứng đờ, cô ấy gắng kéo ra một nụ cười: "Mặc ca."

Doãn Mặc đi tới, thấy cô đã đi một bên giày: "Muộn như vậy em còn đi đâu?"

Mộ Dữu ấp úng một hồi: "Em, em đi siêu thị mua chút đồ."

Doãn Mặc giơ đồng hồ trên cổ tay ra trước mặt cho cô xem, chỉ thời gian trên đó: "Đã mười một giờ tối, siêu thị đóng cửa rồi, em muốn mua gì, rất gấp sao?"

Mộ Dữu mím môi mỏng, toàn thân xấu hổ, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng.

"Không, không có gì." Cô gượng cười, "Thực ra cũng không quan trọng lắm, Mặc ca, em về phòng trước đây."

Dưới ánh nhìn của Doãn Mặc cô đổi lại dép lê rồi chạy về phòng ngủ như tẩu thoát.

Dựa lưng vào cửa, cô lấy tay che mặt, lúc đó đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Tại sao chú nhỏ lại đưa cô đến một nơi xa như vậy, còn sống với Doãn Mặc hoàn toàn không thân thiết.

Lúc này cô không biết phải làm sao.

Khoảng nửa giờ sau, Mộ Dữu trằn trọc nằm trên giường vẫn chưa ngủ được, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Không biết Doãn Mặc muộn như vậy còn gọi cô làm gì, Mộ Dữu nghi ngờ xỏ dép lê vào đi ra mở cửa.

Ngoài cửa không có ai, phòng khách trống không, ngay cả đèn cũng không bật.

Chỉ nhìn thấy một chiếc túi treo trên tay nắm cửa.

Mộ Dữu lấy xuống, thấy bên trong có băng vệ sinh, miếng dán giữ nhiệt và một bình nước gừng đường đỏ.

Sau đêm đó, ngay ngày hôm sau Doãn Mặc liền mời dì Thôi đến chăm sóc cô.

Liên tiếp mấy ngày, cô không thấy bóng dáng Doãn Mặc ở nhà.

Mộ Dữu biết, lúc đó anh đang cố tình tránh mặt cô, sợ cô da mặt mỏng nhìn thấy anh sẽ xấu hổ.

Ký ức chậm rãi ùa về, đã rất lâu rồi Mộ Dữu không uống thứ này.

Cầm bình nước trong tay, cô rót một ít ra nắp.

Thổi nhẹ vài lần, hớp một ngụm nhỏ, vị ngọt của đường đỏ quyện với mùi thơm đặc trưng của bột gừng.

Cô không thích mùi vị này lắm, nhưng lần nào cũng ăn hết.

—————

Ngày hôm sau Mộ Dữu dậy khá sớm, cô đã hẹn với Lục Kỳ Chu cùng ra ngoài chơi.

Cầm túi xách từ trong phòng ngủ đi ra, Doãn Mặc ngồi trên ghế sô pha dưới chân cầu thang đọc tạp chí.

Anh ăn mặc chỉnh tề, hai chân dài vắt chéo tự nhiên, đầu hơi cúi xuống, góc nghiêng góc cạnh và sắc bén.

Phát giác được động tĩnh, anh ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt trong veo mát lạnh.

Ánh mắt anh rơi xuống chiếc túi cô đang xách, anh đóng cuốn tạp chí trong tay lại rồi đứng dậy: "Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, em xuống ăn chút gì đi."

Mộ Dữu ban đầu không định ăn sáng, nhưng bây giờ mới hơn bảy giờ, không ngờ Doãn Mặc đã chuẩn bị sẵn.

Vốn nghĩ anh sẽ rất bận bịu, xem ra không phải vậy.

—— "Chị có dẫn anh rể theo không?"

Mộ Dữu nhớ tới lời Lục Kỳ Chu nói hôm qua.

Cô với Lục Kỳ Chu muốn tới khu vui chơi, nơi này có vẻ không phù hợp với người như Doãn Mặc lắm.

Hơn nữa, bây giờ Doãn Mặc đang theo đuổi cô, nếu cô chủ động mời anh cùng tới khu vui chơi sẽ không thích hợp.

Mộ Dữu còn đang suy nghĩ, Doãn Mặc bỗng nhiên nói: "Hôm nay em có kế hoạch gì không? Anh định đưa em ra ngoài chơi."

Doãn Mặc rủ cô đi chơi?

Mộ Dữu sững sờ một lúc, sau đó nói: "Em với..."

Cô vừa nói, điện thoại di động trong túi vang lên.

Cô lục túi mở ra xem, là Lục Kỳ Chu gọi điện thoại tới.

Doãn Mặc nhìn chằm chằm vào ghi chú trên điện thoại của cô, lông mày vừa giãn ra liền cau lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi