NỮ MINH TINH NGÀY NÀO CŨNG MUỐN HUỶ HÔN VỚI ÔNG CHỦ!


Thanh Hà nhìn người quản lý của mình chạy đôn chạy đáo trong phim trường nhưng không phải để lo cho một nữ diễn viên nhỏ nhoi như cô mà vì đoá hoa mới nổi của công ty.

Còn cô may mắn được nhận vai ké mà thôi nên thay vì trách cứ thì cô phải vui mừng.

Đây là cơ hội để cho cô thể hiện diễn xuất của mình và thông qua khảo sát của Đình Nguyên.
Ngày hôm đó, sau câu nói mở lời của Đình Nguyên, Thanh Hà vẫn tưởng bản thân nghe nhầm.
“Ch… Chồng…” Thanh Hà lắp bắp, có cảm giác miệng vô cùng ngượng khi nói ra từ đó.

Cả hai gặp lại nhau chưa tròn được một ngày mà người trước mặt đã trở thành chồng cô từ đây đến hết năm nămsau.
“Ừ!” Đình Nguyên đáp lại với âm trầm thấp trong cuống họng như đang hồi âm lại một tiếng ‘chồng’ kia của cô.

Không hiểu vì sao nó lại trở nên dễ nghe đến thế khi được phát ra từ cô.
“Thật à?” Cô vẫn chưa hết bàng hoàng: “Anh là chủ tịch của công ty Lưu Manh Hốt Bạc sao?”
Anh nhướng mày, không hiểu vì sao lại nắm cằm cô mà kéo sát lại gần hơn khiến cô cảm nhận được hơi thở bạc hà thoang thoảng ở cánh mũi.

Anh nheo mắt: “Dường như em chẳng quan tâm tôi hiện giờ ra sao cả.”
Thanh Hà muốn phản bác để lấy lòng ông chủ, tuy nhiên suy nghĩ hoài vẫn không ra được câu nói nào tốt đẹp nên đành thôi.

Cô và anh mất liên lạc hẳn hơn mười năm.

Chưa từng có một giây phút nào cô muốn tìm hiểu về anh.

Đã từng sực nhớ qua nhưng không đủ để bản thân phải tò mò về anh.
Nhìn ánh mắt né tránh của Thanh Hà, Đình Nguyên đương nhiên hiểu rõ sự tình.

Anh cũng không trách cứ gì vì chính anh cũng như thế.

Gặp lại cô tại trường cũ là một điều vô cùng bất ngờ.


Trong lúc các tin nhắn bắt ép xem mắt của mẹ cứ liên tục gửi đến, anh cảm thấy biến cô thành một tấm khiên lần nữa cũng không phải quá tệ, dù sao cô cũng đã hiểu tính anh và những thứ anh không thích.
Đột nhiên, Đình Nguyên nghĩ ra một cách làm khó làm dễ Thanh Hà: “Tôi thấy em có điền nguyện vọng vào công ty Lưu Manh Hốt Bạc.

Tôi có thể giúp em qua cửa dễ dàng hơn.”
Thanh Hà vừa nghe thấy thế thì ánh mắt lập tức sáng lên.

Công ty giải trí Lưu Manh Hốt Bạc sở hữu một lượng lớn các nghệ sĩ nổi tiếng và có thực lực thật sự.

Dù nó được thành lập không lâu nhưng đã để lại tiếng vang thông qua các sản phẩm chất lượng cũng như việc đối đãi với nghệ sĩ và nhân viên dưới trướng.
Các quản lý đều sẽ phân bổ những lịch trình theo đúng tài năng và con đường mà nghệ sĩ hướng tới để phát triển nó mạnh mẽ hơn.

Vì thế, cô càng khát khao được trở thành một thành viên trong đó để được nổi tiếng bởi thực lực của mình.
Đình Nguyên thấy mồi câu đã bị đớp thì lập tức nói vào ý chính: “Rất đơn giản.

Em chỉ cần nộp một văn bản gồm năm trang A4 về các thông tin của tôi.

Cũng coi như giúp em ghi nhớ chồng sâu sắc và tránh những trường hợp có thể bị lộ tẩy.”
Thanh Hà chưa kịp vui mừng trong vòng năm giây thì lại bị Đình Nguyên tạt cho một gáo nước lạnh.

Yêu cầu của anh không khác gì bắt cô phải làm một bài luận văn nói về một nhân vật nào đó từ thời còn cắp sách tới trường.
Anh nói tiếp: “Tất nhiên phải ghi cho đúng, không được tung hô quá đà.

Một thông tin sai đồng nghĩa với việc bị trừ một điểm.

Và một câu chê bai sẽ bị trừ hai điểm.”
Thanh Hà cảm thấy mắt trái của mình bắt đầu giật lên điên hồi.

Người đàn ông trước mắt không thích nhận sự tâng bốc nhưng lại chán ghét việc bị chê bai.

Như thế thì còn gì là công bằng!
Thấy vẻ mặt bất bình của Thanh Hà, Đình Nguyên càng nổi hứng trêu chọc: “Nói vậy thôi chứ em vẫn còn hai năm để chứng minh tài năng và kỹ thuật diễn xuất của bản thân.

Dù em có là vợ tôi thì tôi chỉ tuyển những người thật sự có thực lực vào công ty.”
“Ý anh là…” Thanh Hà ngẩn người, cảm giác bị Đình Nguyên quay mòng mòng khiến đầu óc của cô không còn linh hoạt.
“Ý của tôi đơn giản lắm.

Dù những vai em nhận được chỉ là vai quần chúng nhỏ bé, em phải làm cách nào đó để khán giả ấn tượng với em.” Anh ra điều kiện chính, không còn bộ dạng đùa giỡn như ban nãy: “Công ty tôi không nuôi người vô công rồi nghề.”
Thanh Hà suy nghĩ một lát.

Công ty giải trí Lưu Manh Hốt Bạc được lập ra trong sự nghi ngờ của mọi người vì cái tên không có tí gì chuyên nghiệp.

Họ còn tháo với nhau rằng ông chủ chống lưng chỉ là một cậu nhóc vừa mới đi du học về và tập tành kinh doanh.

Giới giải trí vào dễ nhưng vô cùng khắc nghiệt, tranh giành với nhau từng đất diễn.

Tuy nhiên, Đình Nguyên đã thật sự đưa công ty lên một tầm cao mới với các khâu huấn luyện, tuyển chọn và sự cầu kì trong từng thước phim.

Đến hiện tại, vẫn ít người biết rõ anh là chủ tịch đang thâu tóm phía sau.
Đình Nguyên quyết định bật mí điều này cho Thanh Hà là một việc không thể ngờ tới.


Nói anh tin tưởng cô, cô không chắc.

Nhưng nói anh đang bốc phét, cô cũng không dám khẳng định vì chính cô biết rõ thực lực của người đàn ông này rất đáng sợ.
Tuy nhiên, Thanh Hà không hề lo sợ.

Cô yêu thích việc vượt qua thách thức của người khác.

Chỉ như thế, cô mới chứng minh được bản thân:
“Không thành vấn đề.

Tôi sẽ cho anh sáng mắt.”
Đình Nguyên thấy Thanh Hà tràn trề ý chí chiến đấu thì thản nhiên buông thêm một câu: “Và nhớ kèm theo văn bản về tôi.”
“Ặc!” Cô mím chặt môi, người đàn ông này chẳng thèm buông tha cho cô một giây phút nào.
Đột nhiên, Đình Nguyên vòng tay ôm lấy eo của Thanh Hà và kéo sát lại: “Nhưng nếu thấy quá khó, em có thể sử dụng cách khác.

Mỹ nhân kế chẳng hạn.”
Thanh Hà ngừng hồi tưởng ngay khoảnh khắc bàn tay cô đẩy thẳng mặt của Đình Nguyên sát vào kính xe, sau đó tháo chạy mất.

Cô nhìn chính mình qua chiếc gương nhỏ, đây là cơ hội để cô đạt được yêu cầu của anh.

Không phải vì cô có một vai diễn tốt hơn, cô vẫn bị lựa chọn vào vai chết yểu nhưng lại được thêm vài câu thoại cùng vài giây cận mặt.

Nhiêu đó đã đủ rồi!
Thanh Hà hít một hơi thật sâu, sau đó lên dây cót tích cực đi vào cảnh quay.

Đóa hoa nhỏ của công ty ngồi trên ghế, không ngừng nhăn nhó khi lông cọ của thợ trang điểm làm cô ta khó chịu.

Khi nhìn thấy cô, cô ta còn thể hiện ra vẻ chán chường và bồi một câu phong long:
“Bởi nói làm gì thì cũng phải hợp thời hợp mạng.

Không phải ai làm việc này cũng được chú ý đến.

Có những người lăn lộn mấy chục năm mà không gây ấn tượng gì.”
Thanh Hà chỉnh sửa lại vạt váy, sau đó khom lưng đứng vào góc phòng.


Cô biết rõ cô ta đang ám chỉ mình nhưng đây không phải là điều cô phải bỏ thời gian ra để để tâm đ ến.

Vì một lát nữa thôi, cô sẽ có cơ hội thể hiện bản thân.
Lúc này, các nhân viên đã thiết lập máy quay ở mọi góc độ đẹp của khung cảnh.

Đạo diễn cũng vào chỗ ngồi, bàn luận một số chuyện với phó đạo diễn rồi mới tập trung vào màn hình.
“Được rồi.

Tất cả diễn viên chuẩn bị đi.”
Mọi người nghe thấy thế thì tự giác thẳng lưng, bắt đầu hoà nhập vào nhân vật của mình.

Thanh Hà cũng thế, vào vai tỵ nữ, cũng đồng thời là bạn từ thuở nhỏ của tiểu thư Linh Chi đã được sắc phong làm Chi tiệp dư.

Ở cảnh này, một quý phi cố tình hạ độc vì ganh ghét Chi tiệp dư được hoàng thượng sủng hạnh.

Tuy nhiên, hậu cung tranh giành tình yêu lại chém nhằm qua ruồi muỗi tỵ nữ.
Thanh Hà bị bắt đứng ra thử độc, cũng nhằm mục đích của Chi tiệp dư.

Cô ta sợ vẻ đẹp của cô sẽ bị hoàng thượng để mắt tới.

Trong giây phút ấy, tình bạn thuở nhỏ cũng không đấu lại được địa vị trong lòng bề cao.
“Được rồi, tất cả chuẩn bị.

Một, hai, ba.

Diễn!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi