NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Giản Duẫn Mạch đã khôi phục sự bình tĩnh, trên khuôn mặt ôn nhuận so với lúc trước nhiều thêm một chút ngưng trọng.

Anh nhìn về phía Giản Duẫn Thừa cùng Giản Duẫn Náo, ánh mắt cất giấu thâm thúy ưu thương.

"Anh cả, cái này không phải vấn đề em đánh ai, bởi vì em có đánh ai cũng không có ích gì, đều không thể thay đổi được việc Tiểu Lăng đã từng bị thương tổn."

Giản Duẫn Mạch cảm thấy đau lòng cho Giản Nhất Lăng, người không được tin tưởng.

Nhưng cho dù có đau lòng đến đâu, những việc mà anh có thể làm cho cô cũng có hạn.

Mặc kệ là đánh Giản Duẫn Náo, hay là mạnh mẽ lên án Giản Duẫn Thừa, đều không thể thay đổi những chuyện đã phát sinh.

Anh muốn không phải là phát tiết cảm xúc của chính mình, mà làm như thế nào để tiểu nha đầu của bọn họ thấy trong lòng dễ chịu một chút.

Nhưng tình trạng của anh ấy, anh sợ hãi chính mình tới gần quá mức ngược lại sẽ xúc phạm tới cô.

"Anh biết." Giản Duẫn Thừa minh bạch ý tứ của Giản Duẫn Mạch.

Giản Duẫn Náo hướng Giản Duẫn Mạch hứa hẹn, "Anh hai, em sẽ bù đắp sai phạm mà em gây ra, em gái tức giận cũng tốt, em gái phát giận cũng tốt, đều là những cái em.. nên nhận.."

Đã từng, Giản Nhất Lăng cũng là như thế này thừa nhận lửa giận của cậu.

Khi đó bọn họ cảm thấy đây là Giản Nhất Lăng nên nhận.

Giản Duẫn Mạch không trả lời, đáp án của anh cũng không quan trọng.

Anh em ba người ra khỏi phòng, lúc này Giản Nhất Lăng ngâm suối nước nóng vừa ra tới.

Cô đã thay bộ kimono lão phu nhân chuẩn bị cho mình.

Bộ kimono có những bông hoa lớn màu tím, một đầu tóc dài vừa mới gội rũ đến phần eo.

Một đôi bàn chân trắng nõn nho nhỏ lộ ở bên ngoài.

Trong phòng, hiện tại chỉ có ba Giản mẹ Giản cùng Giản Nhất Lăng và ba người anh trai ruột.

Giản Thư Hình một nhà sáu người, xa cách thật lâu, rốt cuộc toàn bộ cũng đoàn tụ.

Ôn Noãn tiến lên, đem Giản Nhất Lăng nhẹ nhàng ôm vào trong lòng ngực:

"Tiểu Lăng, ba mẹ cùng các anh đến muộn."

Trong giọng nói có một sự xin lỗi nồng đậm, nhưng sự xin lỗi cũng không phải bởi vì hôm nay "Đến muộn".

"Ân." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng đáp ứng.

Đối mặt với cái ôm của Ôn Noãn, Giản Nhất Lăng phản ứng như cũ tương đối cứng đờ.

Nhưng Giản Nhất Lăng không có đẩy ra, cô cảm nhận được cái ôm của Ôn Noãn truyền đến thân thể một độ ấm, cùng xúc cảm xa lạ.

"Con hôm nay này mặc bộ đồ này thật là đẹp mắt, tiểu cô nương của chúng ta đã trưởng thành rồi."

"Là bà nội chọn." Giản Nhất Lăng lần đầu tiên mặc kimono.

Lúc này, Giản Duẫn Náo bước tới, đứng trước mặt Giản Nhất Lăng.

Thừa dịp mọi người trong nhà bọn họ đều ở đây, cậu muốn hướng đến Giản Nhất Lăng nói ra câu xin lỗi mà cậu nghẹn thật nhiều ngày cũng chưa có thể tìm được cơ hội nói ra.

"Tiểu Lăng, thực xin lỗi, anh.. anh hiểu lầm em, anh, anh đã gây thương tổn cho em.."

Thời điểm Giản Duẫn Náo nói những lời này, trong lòng là khẩn trương, thậm chí là sợ hãi.

"Anh không cần cùng em xin lỗi, dưỡng tay cho tốt, không cần thương tổn đến người nhà."

Giản Nhất Lăng nhìn về phía Giản Duẫn Náo, ánh mắt bình tĩnh giống như một hồ nước phẳng lặng.

Bởi vì quá mức bình tĩnh, mới làm cho những người khác trong phòng tim càng thêm chua xót.

Kỳ thật trước đây đã nghĩ qua rất nhiều tình huống, Giản Nhất Lăng lúc đối mặt với lời xin lỗi của Giản Duẫn Náo sẽ có phản ứng gì.

Nhưng thời điểm thật sự nghe được, trong ngực vẫn như cảm giác có cái gì đó đâm qua làm cho thật đau đớn.

Nhất thời không nói gì, trong phòng năm người đều nhìn Giản Nhất Lăng.

Loại tình cảnh này làm Giản Nhất Lăng không phải thực thích ứng, Giản Nhất Lăng ánh mắt dừng lại ở trên người Giản Duẫn Mạch giữa năm người.

Giản Duẫn Mạch thấy được trong mắt của em gái mình sự bất an, anh tiến lên, ôn nhu đối với Giản Nhất Lăng nói, "Chúng ta đi ăn cái gì đi, ông bà đang đợi chúng ta."

Giản Nhất Lăng gật đầu.

Giản Duẫn Mạch mang theo Giản Nhất Lăng rời khỏi phòng, tìm cách giải cứu tình cảnh xấu hổ của Giản Nhất Lăng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi