NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Địch Quân Thịnh đi đến khách sạn mà Giản Vũ Bác hiện tại đang ở tìm anh.

Người khác hiện tại muốn tìm Giản Vũ Bác không dễ dàng, nhưng mà Địch Quân Thịnh có thể.

Giản Vũ Bác đã từng làm thuộc hạ cho chú hai của Địch Quân Thịnh.

Con sói của Giản gia này chính là bọn họ dưỡng ra tới, móng vuốt cùng răng nanh là khi làm thuộc hạ của Địch nhị gia rèn luyện ra tới.

Địch nhị gia nói cho Địch Quân Thịnh, ông lúc trước chính là nhìn trúng dã tính của Giản Vũ Bác, mới nguyện ý thu nhận anh làm thuộc hạ làm việc cho mình.

Sau khi Giản Vũ Bác có năng lực chính mình độc lập đi ra ngoài, Địch nhị gia cũng không lưu lại, dùng lời Địch nhị gia nói, sói có thể dưỡng, nhưng không thể dưỡng bằng cách nuôi nhốt.

Khi Địch Quân Thịnh nhìn thấy Giản Vũ Bác, Giản Vũ Bác đang ngồi ở phía trước cửa sổ sát đất phòng khách sạn.

Trước mặt bày một bàn cờ đang đánh, trên bàn cờ là một cái tử cục.

Ngoài cửa sổ là phồn hoa thành thị, là ngựa xe chạy như nước.

Trước mắt là một mảnh tĩnh mịch.

Giản Vũ Bác biết Địch Quân Thịnh tới, trợ lý đã thông báo trước cho anh.

Địch Quân Thịnh không nói chuyện, chỉ ngồi xuống đối diện Giản Vũ Bác, sau đó bắt đầu thu cờ đen trên bàn cờ.

Giản Vũ Bác nhìn anh một lát, sau đó đem cờ trắng trên bàn cờ thu lại.

Sau đó hai người bắt đầu chơi cờ.

Một ván cờ chơi thật lâu, cuối cùng Giản Vũ Bác thắng.

Ở phương diện này anh là dân chuyên nghiệp.

Có thể cùng anh chơi lâu như vậy Địch Quân Thịnh cũng không yếu.

"Đi nhà cũ Giản gia ở một tuần." Địch Quân Thịnh nói với Giản Vũ Bác.

Là yêu cầu, không phải thỉnh cầu.

Yêu cầu này của Địch Quân Thịnh đề ra có chút kỳ quái.

Giản Vũ Bác nhìn Địch Quân Thịnh, "Lý do."

Địch Quân Thịnh ngữ khí không chút để ý, "Ở cách vách ta ở có một con thỏ con, thời điểm lịch thi đấu khẩn trương như vậy, còn không quên mỗi ngày dành một chút thời gian đi làm mấy cái thứ nặn nặn cắt cắt."

Giản Vũ Bác biết Địch Quân Thịnh nói chính là ai, cũng biết nặn nặn cắt cắt trong miệng Địch Quân Thịnh là gì.

Anh trầm mặc, không có lập tức trả lời.

Địch Quân Thịnh khóe miệng ngậm cười, biểu tình tản mạn mang theo vài phần tà tính, "Thống khoái một chút, đừng ép ta đối với ngươi dùng những cái thủ đoạn đó, những cái thủ đoạn ngươi dùng để đối phó với Giản Thư Hoằng và Hà Yến."

Địch Quân Thịnh rất rõ ràng, Giản Vũ Bác mặt ngoài máu lạnh, vẫn có đồ vật để ý.

Một người chỉ cần có đồ vật để ý, liền có nhược điểm.

Giản Vũ Bác nhìn Địch Quân Thịnh, anh đang ngâm cứu con người này, từ mỗi tiếng nói cử động để ngâm cứu ra mục đích cùng động cơ của hắn.

Cùng với cân nhắc việc anh làm ra lựa chọn khác nhau thì sẽ có hậu quả khác nhau.

Phân tích qua điều kiện khách quan, Giản Vũ Bác đưa ra đáp án, "Ta đáp ứng ngươi."

"Thực tốt, hôm nay liền dọn qua đi."

Đối với đáp án của Giản Vũ Bác, Địch Quân Thịnh sớm đã đoán trước, anh biết anh ấy sẽ đồng ý.

Đã bởi vì cái yêu cầu của anh không quá phận, cũng bởi vì Giản Vũ Bác biết rõ ràng anh có thể làm ra những chuyện gì.

Còn chuyện Giản Vũ Bác dọn đến nhà cũ Giản gia như thế nào, không phải là chuyện anh quản.

Vu Hi ở cửa chờ Địch Quân Thịnh, nhìn thấy Địch Quân Thịnh ra tới, Vu Hi nhỏ giọng dò hỏi.

"Thịnh gia, cậu có phải đau lòng cho Lăng thần hay không?"

"Không có." Địch Quân Thịnh phủ nhận.

"Không có thì cậu làm gì một mình chạy tới tìm Giản Vũ Bác, còn uy hiếp hắn, muốn hắn về nhà ở?"

Vu Hi ngàn lần vạn lần cũng không tin.

"Vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh của đồng đội, phòng ngừa ảnh hưởng đến sự phát huy khi thi đấu."

Thiệt hay giả? Vu Hi hoài nghi.

Bất quá cẩn thận ngẫm lại giống như cũng có chút đạo lý.

Giản Vũ Bác nói đến không chỉ là Lăng thần, còn có Vũ Tiệp cái tiểu tử thúi kia.

Chuyện của Giản Vũ Bác làm cho tiểu tử thúi Vũ Tiệp kia cũng thất thần, cái dạng này xác thật đối với trận thi đấu kế tiếp của bọn họ không quá có lợi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi