NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Tần Du Phàm kinh ngạc mà nhìn Đan Vũ Nhu.

Cô ấy đối với Đan Vũ Nhu ấn tượng cũng không sâu, ấn tượng trong cô là nữ sinh này luôn cố tình mà lấy lòng mình.

Nhưng mà Tần Du Phàm luôn luôn chướng mắt những người cố tình lấy lòng mình như vậy.

Kỳ thật có lẽ cô nữ sinh này bình thường một chút, cô ta đối với cô ấn tượng còn có thể lại khắc sâu một chút.

Tần Du Phàm không thể tưởng được chính là, Đan Vũ Nhu đối mình có hận ý lớn như vậy.

"Tôi hẳn là chưa làm qua chuyện gì thương tổn đến cô?" Tần Du Phàm hỏi.

Đan Vũ Nhu cười, "Cô chưa làm qua chuyện thương tổn tôi, nhưng mà bản thân sự tồn tại của cô là sự thương tổn lớn nhất đối với tôi!"

Đan Vũ Nhu biết, chính mình hôm nay làm chuyện như vậy, rất có thể sẽ bị Địch Quân Thịnh trả thù, nhưng cô chính là phải làm.

Mặc dù chính mình có thể sẽ mất mạng, cô ta cũng muốn kéo Tần Du Phàm xuống nước.

Cho dù là duy nhất một lần, cô ta cũng muốn làm Tần Du Phàm bồi cô ta cùng nhau chịu hậu quả xấu này! Nếu có thể, cô ta muốn cho toàn bộ Tần gia đều không được an bình!

Tần Du Phàm cau mày, Đan Vũ Nhu có địch ý sâu như vậy là cô ấy hoàn toàn không có đoán trước được.

Hôm nay cô ấy ngồi ở chỗ này, cũng là vì cô ấy tự giác chưa từng làm chuyện gì xúc phạm tới Đan Vũ Nhu.

"Tần gia là nơi Đan gia các người dựa vào không giả, nhưng mà Tần gia cũng chưa bao giờ yêu cầu các người đối với tôi phải làm cái gì? Những chuyện này đều là chính ý nghĩ của cha mẹ cô, cùng tôi không có quan hệ, cô muốn hận không phải tôi mà hẳn là cha mẹ cô mới đúng chứ?"

"Cô thật buồn cười! Cô cho rằng mỗi người đều giống cô Tần gia đại tiểu thư có phải hay không?"

Đan Vũ Nhu bộ mặt dữ tợn.

Tần Du Phàm biết chính mình lại cùng Đan Vũ Nhu nói tiếp cũng sẽ không có kết quả, vì thế mở ra bộ đàm ở trên cúc áo của mình, thông tri vệ sĩ đến đây.

"Đem Đan tiểu thư dẫn đi trước." Tần Du Phàm đã không muốn lại nghe Đan Vũ Nhu nói những hận ý của cô ta nữa.

Vê sĩ tiến vào đem những người của Đan Vũ Nhu cùng Đan Vũ Nhu đều "Thỉnh" đi ra ngoài.

Đan Vũ Nhu lạnh lùng mà nhìn mọi người liếc mắt một cái, sau đó không hề sợ hãi mà đi.

Trong phòng lập tức im lặng.

An Dương cảnh giác mà hai mắt nhìn Tần Du Phàm, hỏi Giản Nhất Lăng, "Đại tỷ, cô gái này làm sao bây giờ?"

Hiện tại trong phòng chỉ có ba người bọn họ, nhưng bên ngoài phòng, người của An Dương cùng vệ sĩ của Tần Du Phàm đều có.

Tần Du Phàm nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng, "Thật là phiền phức, tôi một chút đều không thích cô, lại thiếu cô nhân tình."

Tần Du Phàm biết, hôm nay nếu Giản Nhất Lăng dựa theo kịch bản của Đan Vũ Nhu làm, khả năng kế tiếp xuất hiện, chính là mâu thuẫn của cô ấy cùng với Địch Quân Thịnh tăng lên, thậm chí có khả năng diễn biến trở thành mâu thuẫn quan hệ giữa Tần gia cùng Địch gia.

Cho nên từ góc độ này mà nói, cô ta đã được Giản Nhất Lăng cứu.

Tần Du Phàm một chút đều không thích cảm giác như vậy, "Nói đi, muốn cái gì, tôi sẽ báo đáp, nếu không sau này gặp lại tôi sẽ không được thoải mái."

"Không cần cùng Tần Xuyên tranh giành." Giản Nhất Lăng nói với Tần Du Phàm.

Đây là điều duy nhất cô hy vọng Tần Du Phàm làm.

"Cô nói tôi không cần cùng Tần Xuyên tranh giành? Cô lấy cái lập trường gì tới cùng tôi nói những lời này?"

Chuyện của Tần Xuyên là nghịch lân của Tần Du Phàm.

"Không có lập trường." Giản Nhất Lăng không có lập trường đối với Tần Du Phàm đề ra yêu cầu này, nhưng mà cô biết cái kết cục, cho nên cô không hy vọng giữa bọn họ lại tiếp tục đấu tranh nữa.

"Không có lập trường mà cô liền yêu cầu tôi không đi tranh giành với anh ta! Đúng, Tần Xuyên không có làm sai, anh ta sinh ra chính anh ta cũng không thể lựa chọn, như vậy tôi thì sao? Mẹ tôi đã chết không đến nửa năm, ba tôi liền phái người đi tìm người tình đầu của ông ấy! Giỗ đầu mẹ tôi vừa qua khỏi, ông ấy đã ở thành phố Hằng Viễn tổ chức buổi tiệc công khai thân phận của Tần Xuyên! Tôi suy nghĩ, mẹ tôi nếu là mà biết được, bà ấy sẽ đau khổ như thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi