NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Vệ sĩ của Địch Quân Thịnh càng tăng thêm cảnh giác.

"Thiếu gia, chúng ta có nên để những người khác đi vào rồi mình mới đi vào hay không?"

Địch Quân Thịnh căn bản không có để ý tới, lập tức đi theo người nam nhân này đi vào bên trong tòa nhà.

Sau khi đi vào, nhìn thấy hoàn cảnh bên trong khác với bên ngoài.

Nơi này thoạt nhìn giống như một tòa nhà văn phòng bình thường.

Đội trưởng Nguyễn mang theo Địch Quân Thịnh lên lầu hai, đi đến trước cửa phòng phẫu thuật, đẩy cửa đi vào.

Địch Quân Thịnh bước nhanh đi vào, vào cửa là thay quần áo tiêu độc.

Cách một tấm kính, liền thấy Giản Nhất Lăng đang ở bên trong bận rộn làm việc.

Hai người vệ sĩ nhìn thấy một màn trước mắt này, thật sự theo như lời của đội trưởng Nguyễn, thiếu chút nữa không trụ vững nổi.

Bọn họ dù được huấn luyện qua, nhưng cũng chỉ làm vệ sĩ mà thôi.

Đối với loại tình huống này vẫn thực là xa lạ.

Địch Quân Thịnh ngược lại lại không có phản ứng gì, nhìn thấy Giản Nhất Lăng đang nghiêm túc làm việc, Địch Quân Thịnh trong mắt tức giận tiêu tán.

Kỳ thật khi ở ngoài cửa Địch Quân Thịnh đã phát hiện có điều bí ẩn.

Nhưng mà không có nhìn thấy Giản Nhất Lăng, anh liền không thể hoàn toàn yên tâm.

###

Giản Nhất Lăng làm xong công việc ra tới mới phát hiện Địch Quân Thịnh tới.

"Sao anh lại tới đây?" Giản Nhất Lăng hỏi Địch Quân Thịnh.

"Chờ em về nhà." Địch Quân Thịnh trả lời, không có nói chuyện vừa rồi mới phát sinh.

Giản Nhất Lăng thực thông minh, cũng rất giỏi suy luận.

Cô nhớ rõ lúc tới đây, đội trưởng Nguyễn nói cho cô biết, bọn họ thoát khỏi sự theo dõi của một nhóm người.

Hiện tại nhìn thấy Địch Quân Thịnh, Giản Nhất Lăng suy đoán những chuyện đã xảy ra.

"Anh cho rằng tôi đã xảy ra chuyện sao?" Giản Nhất Lăng hỏi Địch Quân Thịnh.

Địch Quân Thịnh bỏ qua câu hỏi, không có chính diện trả lời vấn đề của Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng lại có được đáp án.

Giản Nhất Lăng duỗi tay, vỗ vỗ vị trí ngực của Địch Quân Thịnh, "Không cần hoảng sợ, tôi rất tốt, tôi có thể bảo vệ chính mình, sẽ không lại giống như lần trước làm cho anh lo lắng cho tôi như vậy."

Bàn tay nho nhỏ mềm mại, nhẹ nhàng mà đặt ở trên ngực anh.

Cũng không phải động tác trấn an tiêu chuẩn.

Lại là nỗ lực của cô để biểu đạt việc mình muốn trấn an anh.

Địch Quân Thịnh trên mặt lộ ra nụ cười.

Sau đó duỗi tay, bắt lấy tay Giản Nhất Lăng, "Đi, chúng ta về nhà."

Địch Quân Thịnh mang theo Giản Nhất Lăng trở về nơi bọn họ ở.

Hai người giống như hằng ngày, nấu cơm, làm việc, chơi trò chơi.

Sau đó ở trên ban công, ngắm sao, nghỉ ngơi.

"Tối nay bồi anh thêm chốc lát." Địch Quân Thịnh nói với Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng đáp ứng rồi.

Đồng hồ báo thức 12 giờ vang lên.

"Sinh nhật vui vẻ." Địch Quân Thịnh nói.

Hóa ra anh muốn cô bồi anh trễ một chút là ý tứ này.

Địch Quân Thịnh cúi đầu, ở trên môi Giản Nhất Lăng rơi xuống một nụ hôn.

Giản Nhất Lăng trừng lớn đôi mắt nhìn Địch Quân Thịnh.

Biểu tình như cũ có chút ngây thơ.

Nhưng mà cô không có khó chịu với nụ hôn này.

Chỉ cần không có khó chịu, chính là chuyện tốt.

Giản Nhất Lăng duỗi tay sờ soạng đôi môi vừa bị Địch Quân Thịnh hôn qua của mình một chút, như suy nghĩ điều gì.

Nhìn dáng vẻ này của cô, Địch Quân Thịnh cũng đem tầm mắt của mình dời đi.

Anh không biết tiểu nha đầu hiện tại đang suy nghĩ cái gì.

Chuyện này không thể truy đuổi đến cùng.

Nếu truy đuổi đến cùng.. anh sợ mình lại làm lại lần nữa.

"Đây là.. quà sinh nhật cho em."

Địch Quân Thịnh không có quay đầu qua, mà là dùng thái độ tương đối cường ngạnh, cùng với ngữ khí có phần yếu ớt mà nói với Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng không nói chuyện.

Địch Quân Thịnh lại nói, "Đừng ghét bỏ, đây là nụ hôn gia trân quý 22 năm!"

Giản Nhất Lăng nhỏ giọng nói thầm, "Nhưng mà tôi cũng chưa từng hôn ai."

"Kia cùng lắm thì gia cho em hôn lại được không."

"..."

"Muốn hay không?"

"Không cần, tôi không ngốc." Cô chỉ là lớn lên tiểu chút nhỏ nhắn, nhưng không ngốc, cô biết hôn là có ý tứ gì..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi