NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Giản Nhất Lăng cũng không có đối với sinh nhật của mình quá mức để bụng.

Trừ bỏ đêm qua lúc 0 giờ, Địch Quân Thịnh thình lình hôn cô kia..

Người Giản gia ở kinh thành đã vì cô chuẩn bị tốt một buổi lễ thành nhân.

Đã đặt trước một phòng bao ở khách sạn.

Giản gia ở kinh thành không có người quen, cho nên chỉ mời một nhà ba người bác cả Ôn gia.

Cậu của cô Ôn Trình đã chuẩn bị một phần quà quý trọng cho lễ thành nhân của Giản Nhất Lăng.

Ôn Trình tuổi trung niên, có phần phúc hậu, nét mặt vẫn rất tốt, có thể thấy được khi còn trẻ ông cũng rất anh tuấn, ông có đôi lông mày giống em gái ông, Ôn Noãn.

Nhìn thấy Ôn Trình chuẩn bị quà cho lễ thành nhân, vợ của ông Thái Thấm Nguyệt cùng con gái Ôn Nhược biểu tình đều có vẻ không đúng.

Không hề nghi ngờ, đây là một món đồ cổ, nếu đưa ra thị trường để bán đấu giá, khả năng sẽ được ra cái giá trên trời.

Liền tính là Ôn gia bọn họ có của cải, cũng chưa thấy qua đưa cho cháu gái lễ vật lớn như vậy.

Thái Thấm Nguyệt nhỏ giọng nói với chồng mình, "Tiểu Lăng cũng trải qua một cái sinh nhật bình thường, ông chuẩn bị món quà như vậy có phải có chút quá nổi bật hay không? Người của Giản gia đến lúc đó lại có thể sẽ không vui."

"Tiểu Lăng là đón lễ thành nhân 18 tuổi, không thể so với sinh nhật tầm thường. Còn mấy người Giản gia bên kia thấy thế nào, chuyện này không có quan hệ gì, để cho bọn họ biết được Tiểu Lăng cùng A Noãn là có chúng ta che chở, cũng là một cách báo động cho bọn họ."

Ôn Trình tính cách có chút phóng khoáng, tâm tư không tinh tế, thái độ làm người ngay thẳng.

"Ông này đã suy nghĩ nhiều, A Noãn kết hôn đều nhiều năm như vậy, lúc này cũng đã không cần cảnh giác với người ta."

"Nhiều năm hay ít năm cũng đều không cảnh giác không được, Tần gia gia chủ lúc trước cùng Tần phu nhân ân ái bao nhiêu, kết quả hiện tại còn không phải làm ra tới một đứa con trai tư sinh hay sao, còn muốn đem gia sản đều cấp trên người đứa con tư sinh đó."

"Cũng đúng." Thái Thấm Nguyệt sắc mặt cũng không phải rất đẹp.

Ôn Nhược rũ mặt không nói chuyện, nhưng trong lòng cô thực không thoải mái.

Cô nhớ rõ sinh nhật năm 18 tuổi của mình, cha cô tặng quà, cũng không trân quý như bộ ngọc bội cổ này.

Sau khi tới phòng bao đã đặt ở khách sạn.

Ôn gia cửu cửu lôi kéo người em gái bảo bối của mình, hàn huyên một trận.

Thế hệ này của Ôn Noãn ở Ôn gia, có ba nam một nữ, cho nên người em gái nhỏ nhất cũng là người được người nhà yêu thương nhất mà lớn lên, cơm áo không lo.

Mặc dù mọi người đều đã ở tuổi này, chuyện Ôn gia cửu cửu vẫn có thói quen yêu thương em gái mình như cũ không sửa được.

Giản Nhất Lăng lúc tới nơi mới biết được, mọi người chuẩn bị cho cô cái buổi tiệc sinh nhật này.

Trong phòng bao được trang trí theo yêu cầu của mấy người Giản gia.

Căn phòng được trang hoàng bóng bay và dây chữ chúc mừng sinh nhật.

Bên trong phòng.

Trừ bỏ bà nội, cùng với ông nội đang ở bệnh viện, những người khác của Giản gia ở kinh thành đều tới rồi.

Giản Thư Hình, Ôn Noãn, Giản Duẫn Thừa, Giản Duẫn Náo, Nhiếp Quân, Giản Dật Thần, Giản Vũ Tiệp bảy người.

Hơn nữa một nhà Ôn gia ba người, tổng cộng mười người, cùng nhau mừng sinh nhật với Giản Nhất Lăng.

Giản Vũ Tiệp tiến đến kéo Giản Nhất Lăng đang đứng sững sờ ở cửa.

"Tiểu Lăng, hôm nay là sinh nhật em, đây là món quà mọi người chuẩn bị cho lễ thành nhân của em."

Ôn Noãn nói, "Tiểu Lăng, con đã thành niên."

Giản Thư Hình nói, "Công chúa nhỏ của ba, con bây giờ đã thành niên rồi."

Giản Duẫn Thừa nói, "Chúc mừng sinh nhật."

Giọng của Giản Duẫn Thừa trầm thấp hơn mọi khi, nhưng có thể cảm thấy được anh có sự khác biệt khi đối mặt với Giản Nhất Lăng.

Mọi người đều bày tỏ lời chúc mừng sinh nhật đến Giản Nhất Lăng.

Bọn họ mỗi người đều tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho Giản Nhất Lăng.

Trong đó quý trọng nhất đương nhiên thuộc về Ôn gia cữu cữu này.

Đây là một bộ ngọc bội, hình như là một món đồ cổ.

Phẩm chất cực tốt, điêu khắc tinh mỹ, xem kỹ thuật không giống như là tác phẩm của hiện tại.

Chuyện này thế nhưng làm cho mấy người Giản gia hơi hoảng sợ rồi.

Tặng quà, nhưng không giống bình thường a.

Thái Thấm Nguyệt đem ánh mặt kinh ngạc của mấy người Giản gia thu vào đáy mắt, liền nói, "Đây là món đồ tổ tiên truyền xuống, từ thời trẻ đã cất giữ."

Người của Giản gia phản ứng cực kỳ giống như bộ dáng chưa hiểu việc đời.

Quả nhiên là món đồ cổ giá trị xa xỉ.

Ngược lại, người của Giản gia tặng quà cho Giản Nhất Lăng, đều là các món quà không quá đáng giá.

Một ít làm thủ công, chính mình thiết kế.

Nhưng Giản Nhất Lăng vẫn thích những món quà do người của Giản gia tặng hơn, đặc biệt là món quà do Giản Vũ Tiệp chuẩn bị, chúng không nhất thiết phải quá giá trị mà quan trọng chính là tấm lòng.

Ôn Noãn vội nói, "Anh, anh đây là quá tốn kém."

"Cái gì mà tốn kém, anh đây là tặng cho cháu gái bảo bối của mình." Ôn Trình cười ha hả mà nói.

Ở trong mắt ông, đây là một chuyện thực đương nhiên.

Mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, Ôn Nhược cùng Giản Nhất Lăng hai người tuổi không sai biệt lắm ngồi gần nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi