NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

"Anh ấy không phải người như vậy." Giản Nhất Lăng trả lời.

"Em họ, em vừa mới tới kinh thành không bao lâu, không biết những thanh niên ăn chơi trác táng ở kinh thành ngày thường làm cái gì, bọn họ đổi nữ nhân còn nhanh hơn thay quần áo, vị Địch thiếu gia kia bất quá cũng là nhất thời thấy mới mẻ, chờ hắn qua một thời gian, liền không biết sẽ đem em ném đi nơi nào." Ôn Nhược ngữ khí trầm trọng mà khuyên bảo Giản Nhất Lăng.

"Anh ấy không phải." Giản Nhất Lăng không am hiểu cùng người khác cãi cọ.

"Tiểu Lăng.." Ôn Trình càng nhìn Giản Nhất Lăng cái dạng này, càng cảm thấy cô là bị người khác lừa.

Cháu gái của ông quá đơn thuần nha!

Ôn Trình mặt đầy lo lắng.

Ôn Nhược nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng, hắn là cái dạng gì không phải em có thể trực tiếp nhìn là ra tới. Em cứ không lo lắng gì mà cùng hắn ở bên nhau, kết quả người bị thương sẽ chính là em."

"Tiểu Lăng.." Ôn Trình vẻ mặt u sầu.

Khác với Ôn Nhược, Ôn Trình là lo lắng mà không biết bắt đầu nói từ đâu.

Ông chuyện này cũng không giống như con gái ông nói quá như vậy, nhưng nhìn chung cũng cảm thấy việc này không thỏa đáng, lo lắng cho cháu gái ông sẽ bị lừa gạt.

Rốt cuộc đối lập với cháu gái ngoan ngoãn của ông, Địch thiếu gia kia quả thực chính là một con sói giảo hoạt lại hung ác!

"Tiểu Lăng, chị họ cùng cậu của em cũng là vì muốn tốt cho em." Ôn Nhược khuyên bảo, "Chuyện này cô, dượng còn có mấy anh trai họ hẳn là đều còn không biết đi? Em ngẫm lại xem, bọn họ nếu mà biết được, sẽ lo lắng bao nhiêu?"

Giản Nhất Lăng không muốn lại cùng hai cha con Ôn Trình và Ôn Nhược nói chuyện, vì thế lấy ra di động, gọi video call cho Địch Quân Thịnh.

"Ân?"

Trong điện thoại, truyền đến giọng nói trầm thấp lại gợi cảm.

Đây vẫn là lần đầu tiên Giản Nhất Lăng gọi video call cho anh.

Trong video, Địch Quân Thịnh là đang ở trong văn phòng công ty, trang trí văn phòng khá đơn giản.

"Bọn họ nói anh không phải người tốt, anh giải thích một chút đi." Giản Nhất Lăng đối với điện thoại nói, sau đó đem màn hình nhắm ngay hai cha con Ôn Trình và Ôn Nhược đang ngồi đối diện cô.

Ôn Trình, Ôn Nhược, "..."

Bọn họ bị thao tác này của Giản Nhất Lăng làm cho ngốc.

Nào có như vậy?

Trực tiếp gọi video call cho đương sự?

"..."

Địch Quân Thịnh cười nhạo một tiếng, "Tôi là người tốt, cái cách nói này, các người có thể tiếp thu không? Không thể tiếp thu, tôi cũng không miễn cưỡng."

Nhìn khuôn mặt tuấn dật lại tà khí trước mặt màn hình di động, hai cha con Ôn gia trong lòng suy nghĩ không giống nhau, nhưng mà trên mặt biểu tình không sai biệt lắm.

Xấu hổ.

Bị Giản Nhất Lăng nói trắng ra như vậy, cũng làm cho đương sự theo chân bọn họ giằng co, thực xấu hổ.

Đối mặt Địch Quân Thịnh, Ôn Trình cùng Ôn Nhược là một câu đều nói không nên lời.

Có một số lời nói bọn họ chỉ có thể nói với Giản Nhất Lăng, sao có thể trực tiếp cùng Địch Quân Thịnh nói.

Này nếu đổi thành tiểu tử thúi nhà khác còn được, đổi thành Địch Quân Thịnh, đây là trăm triệu không thể.

Địch Quân Thịnh cười nói, "Xem ra các người đối với tôi còn rất nhiều bất mãn, yêu cầu tôi tự mình lại đó cùng các người giải thích một chút sao?"

"Không phải." Trầm mặc hồi lâu Ôn Nhược rốt cuộc mở miệng, "Địch tiên sinh, tôi cùng ba tôi là người nhà của Tiểu Lăng, có nghĩa vụ quan tâm em ấy quen biết cùng ai, chúng tôi đối với Địch tiên sinh cũng không ý kiến gì, chỉ là cảm thấy Tiểu Lăng tuổi tác còn nhỏ, em ấy vừa mới học đại học."

"Cô là cái cọng hành nào?" Địch Quân Thịnh cười lạnh.

"Địch.." Ôn Nhược sửng sốt, trực tiếp bị Địch Quân Thịnh nói cô là cái cọng hành nào, làm sắc mặt cô tức khắc trắng bệch.

Cô từ nhỏ chịu giáo dục tốt đẹp, cũng chưa bao giờ gặp người nào sẽ vô lễ như vậy mà nói cô là cái cọng hành nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi