NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Mọi người Tần gia không một ai lên tiếng.

Bởi vì không có người nào biết nên làm cái gì bây giờ.

Bọn họ không nghĩ muốn gánh vác tội danh hại chết Tần Du Phàm.

Báo cảnh sát hay là không báo cảnh sát, Tần Du Phàm đều có khả năng mất mạng.

Tần Xuyên từ đầu tới cuối đều không có phát biểu ý kiến.

Bởi vì anh không có lập trường để phát biểu, ở trong mắt không ít người của Tần gia anh là kẻ hiềm nghi lớn nhất, cũng bởi vì anh đích xác không có biện pháp nào tốt.

Liền thời điểm mấy người Tần gia hết đường xoay xở.

Trước cổng Tần gia xuất hiện một nhóm công nhân duy tu.

Tần gia cũng không có cái gì cần duy tu.

Cũng không có kêu công nhân duy tu.

Công nhân duy tu sau khi vào cửa liền khống chế mấy người Tần gia ở trong nhà.

Sau đó bằng mau tốc độ nhanh nhất mở ra thiết bị che chắn tín hiệu.

Hơn nữa đối với phòng khách Tần gia tiến hành kiểm tra, bảo đảm nơi này sẽ không có thiết bị nghe trộm.

Mọi người ở Tần gia vẻ mặt phát ngốc, thẳng đến có một người trong bọn họ đứng ra giải thích.

"Có người báo cảnh sát, anh trai cô ấy mất tích, cùng anh trai cô ấy mất tích còn có Tần gia đại tiểu thư, cho nên hiện tại chúng tôi hy vọng các ngươi phối hợp với chúng tôi."

Người nói chuyện là đội trưởng tiểu đội trinh sát đặc biệt, đội trưởng Nguyễn.

Tần Chí Cả phải dùng một chút thời gian mới tiêu hóa được tin tức của đội trưởng Nguyễn.

Biết được bọn họ là vì muốn nghĩ cách cứu người mà đến, trong lòng rất là cảm kích.

Sau đó đội trưởng Nguyễn yêu cầu tất cả mọi người Tần gia đều ở trong phòng khách không được rời đi.

"Vì cái gì? Đội trưởng Nguyễn không đi ra bên ngoài tìm phạm nhân, như thế nào ngược lại muốn hạn chế hành động của chúng tôi?" Tần gia có mấy người đối với chuyện này tỏ vẻ nghi ngờ.

"Bởi vì các người mỗi người đều là kẻ hiềm nghi. Theo tôi được biết Tần tiểu thư bên người vẫn luôn đều có vệ sĩ chuyên nghiệp tiến hành bảo hộ, dưới tình huống như thế, còn có thể thực hiện được việc bắt cóc, càng là người có thể hiểu tận gốc rễ, cho nên mỗi người các người đều là kẻ hiềm nghi. Nếu muốn xóa bỏ hiềm nghi, liền dựa theo yêu cầu của tôi, phối hợp điều tra công tác của chúng tôi, ở chỗ này đừng rời khỏi, cũng không cần cố gắng thử cùng liên lạc với bên ngoài."

Đội trưởng Nguyễn nói xong thành công làm mọi người Tần gia an phận xuống dưới.

Bọn họ ai cũng không nghĩ bị hoài nghi.

###

Trong căn phòng u ám bắt giam Tần Du Phàm cùng Giản Dật Thần, cửa đột nhiên mở.

Lúc này Giản Dật Thần đã đem giày mang lại, ngực giả cũng lót tốt.

Mấy người vào cửa thoạt nhìn đã trải qua huấn luyện, không phải giống một đám ô hợp.

Mấy người này tiến lên đây, muốn bắt Tần Du Phàm.

Giản Dật Thần quyết đoán mà chắn ở trước mặt Tần Du Phàm.

Nhìn thấy có người che ở trước mặt mình, trong lòng Tần Du Phàm xúc động một chút.

Đương nhiên Tần Du Phàm biết, anh đây là đang thực hiện lời mình vừa rồi mới nói qua, bảo hộ cô sống sót.

Bởi vì anh muốn cùng cô đối phó Tần Xuyên.

"Mày đây là muốn tìm chết!"

Mấy phen lôi kéo lúc sau, một người nam nhân trong đó không có kiên nhẫn, một chân đá vào bụng vào mặt Giản Dật Thần đang gây vướng bận.

Giản Dật Thần cười nhạo một tiếng, "Liền chỉ có chút bản lĩnh này sao?"

Nam nhân nghe được lời này, tức khắc từ bỏ Tần Du Phàm mà nguyên bản hắn phải đối phó, một quyền lại nện ở trên mặt Giản Dật Thần.

Giản Dật Thần khóe miệng chảy máu.

"Không đau không ngứa, so với anh tôi còn kém xa." Giản Dật Thần trên mặt còn treo ý cười.

Nam nhân đương nhiên sẽ không làm cho anh đắc ý như vậy, từ bên hông tháo xuống con dao.

"Tao xem mày còn có thể mạnh miệng tới khi nào!"

Nam nhân hành động dọa tới Tần Du Phàm rồi.

"Cô để cho bọn họ mang tôi đi đi, bọn họ không nhất định là phải đối với tôi làm ra cái gì."

Tần Du Phàm không nghĩ anh cứ như vậy xảy ra chuyện.

"Đợi đó đừng nhúc nhích." Giản Dật Thần trầm giọng nói, dùng chính là giọng mệnh lệnh.

Khóe miệng thậm chí còn ngậm cười, cười giống như kẻ điên.

Anh ta điên rồi sao? Loại này thời điểm còn cười được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi