NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

"Thiếu gia, thiếu phu nhân ở Thái Ngưng Hiên lộ diện, quản sự nhận ra tới, hiện giờ chuyện về chủ mẫu Địch gia đều đã lan truyền."

Địch Quân Thịnh ở trong văn phòng, thủ hạ đang hướng Địch Quân Thịnh hội báo chuyện Giản Nhất Lăng xuất hiện ở Thái Ngưng Hiên.

Lão bản Thái Ngưng Hiên không phải là Địch Quân Thịnh, nhưng lại cùng Địch gia có thiên ti vạn lũ quan hệ.

Từ ý nghĩa nào đó đi lên mà nói, Địch gia là chủ tử của lão bản Thái Ngưng Hiên.

Không chỉ là Thái Ngưng Hiên, ở kinh thành, thậm chí trong cả nước, còn có rất nhiều tồn tại như vậy.

Lấy Địch gia đứng đầu một vòng mạng lưới quan hệ, so với tưởng tượng của người bên ngoài còn phức tạp hơn nhiều.

Bọn họ nguyện trung thành Địch gia, đã nhiều thế hệ như thế.

Những người này đều nhận biết được mặt dây chuyền của chủ mẫu Địch gia.

Tuy rằng mặt dây chuyền này đã rất nhiều năm không có người mang qua.

"Cô ấy ở Thái Ngưng Hiên có thích thứ gì không?" Địch Quân Thịnh hỏi.

"Không có, thiếu phu nhân chỉ uống trà, ăn chút bánh. Toàn bộ quá trình chỉ nói mấy câu."

Thủ hạ đem chuyện phát sinh của Giản Nhất Lăng ở Thái Ngưng Hiên kỹ càng tỉ mỉ mà hội báo cho Địch Quân Thịnh.

###

Một tháng thời gian thấm thoát trôi qua.

Địch Quân Thịnh từ ông nội của anh mới biết Giản Nhất Lăng sẽ chỉ ở kinh thành một tháng.

Mắt thấy thời gian muốn tới.

Địch Quân Thịnh không biết làm thế nào mới có thể lưu lại Giản Nhất Lăng.

Cho nên ngày đó anh mới có thể kêu Vu Hi phát cái Weibo kia, mới có thể nói muốn tham gia cuộc thi đấu lần thứ tư của [Trùng tộc xâm lấn] .

Vì đền bù lại sự tiếc nuối của bọn họ năm đó, cũng là vì tìm một cái lý do làm cô lưu lại.

Nhưng liền mấy ngày nay nhìn thấy, cô cũng không có phải vì chuyện này mà có ý muốn lưu lại.

Hai ngày này Địch Quân Thịnh về đến nhà, nhìn thấy cái thân ảnh kiều tiếu kia, vẫn là cùng phía trước giống nhau.

Chiếu cố anh, cùng với chiếu cố Giản Dật Thần ở đối diện.

Không nghe cô nhắc đến hành trình an bài kế tiếp, không biết tới thời gian rồi cô sẽ làm như thế nào.

Khoảng cách kỳ hạn một tháng chỉ còn dư lại hai ngày cuối cùng.

Địch Quân Thịnh đương nhiên có thể dùng phương thức cường ngạnh lưu cô lại, nhưng mà anh không muốn làm như vậy.

Buổi tối, hai người như cũ ở trong thư phòng, ai bận việc nấy.

"Nhất Lăng."

Địch Quân Thịnh thấy Giản Nhất Lăng nghỉ ngơi vài phút liền gọi Giản Nhất Lăng.

"Ân?"

"Áo lông của tôi, em đã đan chưa?"

"Đang đan, mau làm xong."

"Vậy em, sẽ tự tay tặng cho tôi sao?" Địch Quân Thịnh đôi mắt chăm chú nhìn, thanh âm trầm thấp.

Tự tay tặng, đây là mấu chốt.

"Ngày mai liền tặng cho anh."

"Em nhanh như vậy liền chuẩn bị xong rồi?"

"Ân." Giản Nhất Lăng dừng một chút, "Anh không phải muốn sao?"

"Đúng.."

Đúng là muốn áo len, nhưng càng muốn..

Địch Quân Thịnh lại nói, "Em có thể trễ chút lại đưa cho tôi. Chỉ cần em tự mình đưa cho tôi, trễ mấy ngày không có việc gì, không vội."

"Lập tức liền hoàn thành." Giản Nhất Lăng giải thích, cũng không cần trễ chút thời gian.

Địch Quân Thịnh phát hiện cách này không thể thực hiện được, chỉ có thể từ bỏ.

Lại một lát sau, hai người kết thúc một ngày công tác, cùng nhau đi vào khoang hành khách chơi trò chơi.

Thời điểm chơi trò chơi, Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng nói đến chuyện thi đấu, "Thi đấu Trùng tộc chúng ta đã báo danh."

"Ân." Giản Nhất Lăng biết, Vu Hi vì chuyện này liền đã phát vài tin lên vòng bằng hữu.

Vu Hi nói qua, lúc này đây, bọn họ muốn đền bù tiếc nuối của năm đó.

Hơn nữa Vũ Tiệp ca ca cũng vì lần thi đấu này, một lần nữa sắp xếp lại hành trình công tác kế tiếp.

"Vậy em sẽ vẫn luôn cùng chúng ta thi đấu đến cuối cùng sao?" Địch Quân Thịnh nhìn như lơ đãng mà hỏi vấn đề này.

"Ân."

"Tốt." Địch Quân Thịnh cong cong khóe miệng, sau đó mở ra official website của trò chơi.

Trên official website có nhật trình cụ thể của cuộc thi đấu.

Nhưng mà không đợi Địch Quân Thịnh xem xong an bài nhật trình, liền thấy được địa điểm thi đấu cùng chi tiết quy tắc..

Năm nay nơi thi đấu bố trí ở nước ngoài.

Giản, Duẫn, Thừa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi